Mấy hài tử không nhịn được quay sang nhìn Sở Tu Viễn, trên mặt tràn ngập tò mò.
Lâm Hàn nhướng mày nhìn hắn.
Thương Diệu lại mở miệng: “Không biết làm sao?” Lại nhìn xung quanh, tìm được nô bộc của Sở gia: “Ai qua đây hướng dẫn cho Đại tướng quân.”
“Không cần!” Sở Tu Viễn vội từ chối.
Thương Diệu nhìn hắn, không cần thì bắt đầu đi.
Sở Tu Viễn lại muốn thưởng cho mình một cái tát, trong triều đình lúc nào cũng thận trọng từ lời nói đến việc làm, thế mà sao cứ ở nhà mình là lại lỡ hết chuyện này tới chuyện kia vậy.
Trong nhà an toàn, người nhà đáng để tin cậy, về đến nhà sữ tự giác thả lỏng, tự nhiên sẽ không còn cố kỵ, muốn nói gì thì nói.
Đáng tiếc Lâm Hàn nghe không thấy lời nói trong lòng hắn, nếu không sẽ không ngại mà nói cho hắn. Nàng mở miệng hỏi: “Phu quân, muốn ta dạy chàng hay không?”
Sở Tu Viễn muốn nói không cần, nhưng lời đến bên miệng lại bị bẻ cong: “Làm phiền phu nhân.”
Lâm Hàn đi qua muốn cầm lấy công cụ.
Sở Tu Viễn bắt lấy không bỏ: “Cứ để như vậy mà dạy.”
Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu, không đưa nàng thì nàng dạy kiểu gì? Cũng đâu thế tay cầm tay. Nhắc tới cái này, Lâm Hàn lập tức quan sát vẻ mặt của hắn, quả nhiên, trong mắt Sở Tu Viễn tràn ngập ý cười. Lâm Hàn nhấc chân đá qua.
Trái tim của Thương Diệu không tự giác vọt lên cổ họng.
Thương Diệu cách Lâm Hàn không xa, Lâm Hàn có thể nghe thấy, y tự nhiên cũng có thể nghe rõ: “Các ngươi có thể xem như trẫm không tồn tại.”
Lời này hính như có hơi nghiêm trọng, Lâm Hàn cũng không tiện tiếp tục, cướp công cụ rồi đưa lại cho nô bộc, sai bọn họ hướng dẫn Sở Tu Viễn.
Thương Diệu vốn tưởng rằng hai người bọn họ đùa giỡn, thấy vậy không nhịn được hỏi: “Đánh thật sao?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Sở Tu Viễn vừa nói vừa liếc nhìn hài tử bên kia.
Thương Diệu tức khắc hiểu ra, hắn đây là muốn làm cho đám hài tử xem.
Đáng tiếc tiểu Thái Tử không thể tiếp tục xem, phải theo người cha hoàng đế của nó hồi cung.
“Nàng ta không đi tìm bệ hạ?” Hoàng Hậu kinh ngạc không thôi.
Thương Diệu nói thẳng: “Nửa đường gặp phải Thường Hỉ, Thường Hỉ nói trẫm bận, nàng ta không dám tới. Việc vặt à?”
“Xem như chuyện nhỏ đi.” Hoàng Hậu nói.
Thương Diệu: “Khó nói sao?”
Hoàng Hậu vội nói: “Không phải. Chỉ là chuyện trong phủ Tu Viễn, thần thiếp lo lắng bệ hạ ——”
“Từ từ, đệ đệ nàng?” Thương Diệu thấy nàng ấy gật đầu, lại nghĩ tới những chuyện mà Thương Vãn có thể làm ra, cùng với thời trẻ nàng ta đã chặn đường Sở Tu Viễn ngoài cửa cung, tức khắc có dự cảm không tốt: “Nàng ta muốn đưa mấy người tới hầu hạ cho Tu Viễn?”
Thương Diệu tức cười: “Nàng ta thật đúng là không sợ chết!”
Hoàng Hậu nghi hoặc khó hiểu, lời này là sao.
“Là ai vậy? Phụ hoàng.”
Phu thê hai người nhìn sang thì thấy vẻ mặt tò mò của tiểu Thái Tử.
Thương Diệu cảm thấy việc này không nên để hài tử biết, ngày nào đó lại ở trước mặt Lâm Hàn ăn nói hồ đồ sẽ khiến người ta mất mạng mất.
Thương Diệu suy nghĩ một chút: “Con không biết đâu. Chơi một ngày đã đổ mồ hôi đầy người rồi, sai người mang con đi tắm rửa đi.”
“Không muốn hài nhi nghe sao.” Tiểu Thái Tử không đợi cha nương nó mở miệng: “Được rồi, hài nhi không nghe.” Rồi lại chạy theo đám cung nữ.
Hoàng Hậu lộ vẻ lo lắng: “Bệ hạ, Dịch nhi…”
“Khá tốt!” Thương Diệu biết nàng ấy muốn nói cái gì, hài tử lúc đi quên hành lễ. Thương Diệu vẫn luôn lo lắng hài tử quá ngoan, cứ như thế mãi thì đến cả Đại Bảo Bảo cũng không thu phục được, làm sao mà áp chế được đủ loại quan lại. Nên “cả gan làm loạn” một chút: “Quay lại chuyện ban nãy đi.”
Hoàng Hậu theo bản năng đáp: “Được.” Bỗng nhiên nhớ tới lời y nói: “Bệ hạ, không sợ c.h.ế.t là sao?”
“Nàng không biết?” Thương Diệu còn buồn bực hơn cả nàng ấy: “Có lần Thương Vãn mời Tu Viễn tới phủ xem vũ khúc, bị đệ muội nàng biết được, đệ muội nàng đại khái là lửa giận bốc lên đầu, không chờ người gác cổng bẩm báo đã đạp cửa lớn, túm đệ đệ nàng đi. Trước khi đi còn nói nếu lần sau còn có chuyện như vậy, nàng sẽ khiến Thương Vãn muốn sống không được muốn chết không xong.”
Hoàng Hậu hoảng sợ: “Nàng —— sao nàng có thể nói năng với công chúa như vậy?”
Thương Diệu thầm nhủ, vị nữ tử không biết sợ gì kia đến trẫm mà còn dám nói, Thương Vãn đã là cái gì.
“Thương Vãn tuy là công chúa của hoàng gia nhưng đã gả cho người khác, phu quân chỉ là một Tam Thiên hầu. Đệ muội nàng là phu nhân của Vạn Hộ hầu Đại tướng quân, có gì không dám?” Thương Diệu hỏi lại.
Hoàng Hậu theo bản năng muốn giải thích, bỗng nhiên lại thấy không đúng, bệ hạ hình như đang nói đỡ cho Lâm Hàn.
Hoàng Hậu sợ mình đoán sai, thử thăm dò nói: “Nhưng lần này không giống lần trước, công chúa nghĩ Lâm thị gả cho Tu Viễn nhiều năm, cũng chưa sinh thêm cho Tu Viễn một hài tử nào ——”
“Cho nên để người của nàng ta sinh thêm hài tử cho hắn à?” Thương Diệu nhíu mày, Sở gia cũng đâu có kế thừa ngôi vị hoàng đế, sinh nhiều hài tử như vậy làm gì. Hơn nữa dù có ngôi vị hoàng đế cũng chẳng cần nhiều như vậy, một người là đủ rồi, sinh thêm vài đứa, tương lai nhỡ đâu huynh đệ bất hòa không phải sẽ khiến bản thân càng thêm ngột ngạt sao.
Thương Diệu thấy Hoàng Hậu mày nhíu đã đoán được nàng ấy không biết, lắc đầu ra khỏi điện Tiêu Phòng, lại thấy Thường Hỉ đang ở dưới bậc thang đi qua đi lại như có việc quan trọng gì đó.
Nghĩ tới nghĩ lui lại thấy không đúng, nếu là chuyện lớn thì Thường Hỉ không thể không vào trong bẩm báo.
Thương Diệu thật sự nghĩ không ra ngoài chuyện Hung Nô và vị đệ đệ không an phận của y thì còn chuyện gì khác, lập tức qua đó hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thường Hỉ theo bản năng quan sát xung quanh.
Thương Diệu buồn cười: “Đây là hoàng cung của trẫm!”
Thường Hỉ muốn nhắc nhở chủ tử trong cung cũng không an toàn, bỗng nhiên nghĩ đến Thái Hậu đã chết: “Ngô Thừa Nghiệp đã chết.”
“Ai?” Thương Diệu kinh hô.
Cấm vệ vốn dĩ đang nhìn thẳng cũng quay sang nhìn Thương Diệu.
Thương Diệu lại cảm thấy y nghe lầm rồi: “Hai ngày?!”
“Đúng vậy.” Thường Hỉ nhỏ giọng bẩm báo: “Chân trước ngài vừa đi, người Ngô gia đã tới xin cầu kiến. Nô tài nghĩ là bọn họ có đại sự cần tâu nên mới cho vào, bọn họ nói ít nhất hai ngày, cũng có khả năng là hai ngày rưỡi.”
Thương Diệu giơ tay xoa thái dương: “Ngươi từ từ nói cho trẫm, người Ngô gia đều ở đó, sao có thể để ông ta nằm tận hai ngày?”
“Ông ta không cho ai vào trong, nô bộc không dám đi, nhi nữ của ông ta cũng không tới, ai nấy đều nghĩ đối phương sẽ sang nhìn một cái, kết quả qua hai ngày mới phát hiện điểm không đúng, lúc này thân thể của ông ta đã cứng đờ.” Thường Hỉ nói: “Nô tài thấy ông ta chết kỳ quặc nên mới nói Ngô thái úy chung quy cũng là cữu cữu của ngài, ngài có việc không ở trong cung, nô tài cả gan thay mặt ngài đến thăm viếng Ngô thái úy nên đã cùng đi theo người Ngô gia xem xét một chút, xác thật là Ngô Thừa Nghiệp.”
Thương Diệu cười, cười thành một đóa hoa: “Các này có được gọi là ác giả ác báo không nhỉ?”
“Nô tài thấy đúng là như vậy.” Đường đường là quốc cữu gia mà chết hai ngày mới bị phát hiện, chuyện này truyền ra ngoài chắc đến nhi đồng ba tuổi còn không tin.
Thương Diệu rất muốn ngửa mặt lên trời cười to, lại thấy cấm vệ xung quanh đều đang dựng tai nghe ngóng, ho khan một tiếng, nén lại ý cười: “Nếu ngươi đã thay trẫm qua đó thì trẫm không đi nữa, về tuyên thất.”
“Lần này thật không phải, phu nhân không nghe Sở Mộc nói Ngô Thừa Nghiệp đã c.h.ế.t sao.” Sở Tu Viễn buông công cụ đánh bông: “Chết hai ngày mới được phát hiện, nàng không ngạc nhiên sao?”
Lâm Hàn còn ước gì trên người ông ta sinh dòi: “Hai ngày chứ không phải hai tháng, có gì để kinh ngạc? Hay là chàng muốn đi phúng viếng?”
Sở Tu Viễn vội nói: “Không có!”
“Không có thì lập tức thu lại số bông đã đánh xong đi, phần còn lại để chiều mai làm tiếp.” Lâm Hàn không biểu cảm nói.
Sở Dương nhắc nhở nàng: “Công cụ hư rồi.”
“Ai làm hư người đó sửa!” Lâm Hàn liếc mắc nhìn Sở Tu Viễn, đừng cho là ta không biết chàng cố ý. Hừ lạnh một tiếng, xoay người về phòng.
Sở Tu Viễn chột dạ, không nhịn được sờ mũi.
Sở Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Cha, lần này lại làm sao nữa?”
Sở Tu Viễn: “Sao là sao?”
Sở Dương nói tiếp: “Nương tức giận như vậy, không phải do cha sao?”
“Đương nhiên —— không phải. Nương con rảnh rỗi nhàm chán, lấy ta ra pha trò.” Sở Tu Viễn vẫy tay với đám nô bộc —— thu bông lại. Tiếp tục nói bậy: “Các con ngoan ngoãn để nương các con tùy quân, nàng sẽ không tức giận với ta nữa.”