Đại Bảo Bảo dừng lại: “Nương, con không muốn bị sặc chết.”
“Vậy con cũng chậm một chút.” Lâm Hàn quay sang tiểu Thái tử: “Phụ hoàng và mẫu hậu con nói đúng. Ăn quá nhanh còn dễ bị đau dạ dày.” Nàng đưa tay chỉ vào vị trí dạ dày: “Ta cũng không cho Đại Bảo Bảo ăn quá nhanh, nhưng nó không nghe lời nên ta không nói nữa. Chờ khi nào đau dạ dày tới mức khóc thét thì sẽ ngoan ngoãn thôi.”
Sở Đại Bảo Bảo trừng lớn hai mắt: “Nương!”
Lâm Hàn bị dọa nhảy dựng: “Con lại làm sao vậy?
“Nương muốn con bị đau phát khóc sao?” Tiểu hài nhi không dám tin tưởng: “Sao nương lại trở nên giống cha như vậy. Nương hư như vậy, con sẽ không thích nương nữa.”
“Ta thích, ta thích bản thân ta.” Tiểu hài tử nói xong còn dùng sức gật đầu: “Ta thích chính mình!”
Lâm Hàn: “Có phải ta đã nói với con trong miệng có đồ ăn thì không được phép nói chuyện không.”
Tiểu hài tử muốn nói không có, nhưng vừa há mồm lại phát hiện trong miệng có nửa miếng đậu phụ thối, theo bản năng muốn nuốt vào, ngay sau đó lại nghĩ tới chuyện không thể ăn ngấu nghiến, vội vàng nhai vài cái mới dám nuốt xuống.
Lâm Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ giọng dặn dò nha hoàn đi hái một ít anh đào.
Mấy hài tử ăn anh đào xong đã no căng, cứ ở lì trong phòng chơi đùa chẳng thèm ra ngoài.
Lâm Hàn lo lắng bọn nó bị cảm lạnh, sai nha hoàn đưa mấy cái đệm bông mỏng mỏng qua đó, lại cảm thấy đệm bông này quá mỏng.
Suy tư một lát, nàng lại sai hạ nhân lấy số bông đã phơi khô ra, đập bông rồi làm cho đám hài tử mấy cái chăn nhỏ.
Trong phủ không phải không có tơ lụa, nhưng tơ lụa làm quá dày sẽ nóng, nếu làm ít lại quá mỏng, có thể dùng tạm nhưng nếu trải trên sàn đầu gối vẫn sẽ bị cộm.
Sở Tu Viễn về phủ thì thấy Lâm Hàn đang làm gì đó với một thứ giống cánh cung, cười hỏi: “Phu nhân, đang học chơi đàn không hầu à?”
Lâm Hàn lắc đầu, lão thần đây rồi: “Không phải!”
Nét tươi cười trên mặt Đại tướng quân cứng lại: “… Đến mức này sao? Phu nhân.”
Lâm Hàn nhìn hắn: “Thấy ta bận rộn còn không tới phụ giúp mà ở đó trêu chọc ta à? Ta chỉ là nói bật chàng chứ không phải đánh chàng, chàng nên biết đủ đi.”
Sở Tu Viễn lập tức thấy vừa xấu hổ vừa chột dạ, do dự một lát, đi tới: “Phải bật thế nào đây? Ta giúp nàng.”
“Đừng ngủ nữa, mau tỉnh, cha và mẫu thân sắp cãi nhau nữa rồi.”
Âm thanh hưng phấn truyền vào tai Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn.
Hai người đồng thời quay đầu, quả nhiên không ngoài dự liệu của bọn họ, lại là Đại Bảo Bảo.
Lâm Hàn qua đó, từ trên cao nhìn nhìn nó: “Rất muốn thấy bọn ta cãi nhau?”
Tiểu hài nhi dùng sức lắc đầu.
Lâm Hàn nhướng mày, quay sang Sở Tu Viễn, xử nó không?
Sở Tu Viễn vẫn luôn muốn tìm cơ hội dạy dỗ tiểu hài tử, khiến cho nó tâm phục khẩu phục. Tiếc rằng hài tử thông minh biết làm nũng, hắn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Hiện nay tiểu hài tử tự đưa tới cửa, Sở Tu Viễn không hề do dự: “Vậy con gọi bọn nó làm gì?” Liếc mắt nhìn ba hài tử mang theo đôi mắt buồn ngủ nằm trên đệm tơ lụa.
Tiểu hài tử không cần nghĩ ngợi, nói: “Ra xem hai người đánh nhau.”
Hô hấp phu thê hai người cứng lại.
Lâm Hàn lấy lại tinh thần nhép miệng với Sở Tu Viễn, đánh nó!
Sở Tu Viễn thành thạo lột quần nó rồi tát một cái vào mông: “Nhìn cái gì? Lặp lại lần nữa!”
Tiểu hài tử theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng lại nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của cha nương nó, méo miệng: “… Con không biết.”
“Con là Bảo Bảo thông minh nhất trong nhà ta, không thể nào không biết.” Sở Tu Viễn nhìn nó chằm chằm: “Trả lời thì ta không đánh con nữa. Bằng không nương con sẽ đánh con tiếp đấy.”