Sở Tu Viễn cười nói: “Phu nhân biết được vi thần chắc chắn sẽ đoán ra là nàng, tiện đà bẩm báo với bệ hạ.”
Lâm Hàn không muốn tiếp tục lừa gạt y, cơn giận trong lòng Thương Diệu cũng vơi đi một chút, xuống xe đi về phía Lâm Hàn: “Sở phu nhân, nhiều ngày không thấy, biệt lai vô dạng.”
“Bệ hạ bị bệnh? Thái y đã xem qua chưa? Không có thì mau về đi thôi.” Lâm Hàn vội vàng nói: “Bệ hạ thân thể ngàn vàng, không thể chậm trễ được.”
Thương Diệu giật giật khóe miệng, giơ tay chỉ vào nàng: “Bớt diễn trò với trẫm đi.” Chú ý tới sau lưng nàng chất đầy đá vụn: “Đây đều là ngươi làm ra?”
“Không phải, là nó.” Lâm Hàn chỉ vào cái rương được thị vệ khiêng tới.
Thương Diệu nhìn theo hướng chỉ của nàng, đúng là cái rương y mang từ Sở gia đến đây: “Sở phu nhân cũng không định giải thích một chút sao?”
“Bệ hạ, đây là công thức.” Lâm Hàn mở hầu bao, lấy ra một tờ giấy đưa qua cho y.
Thương Diệu tức khắc cảm thấy một quyền này của y như đánh vào không khí, có tâm quở trách nàng nhưng không thể nói được một câu, nữ nhân này, may mắn là nữ tử, nếu nàng là nam nhi, không phải nàng c.h.ế.t thì chính là y chết. Nàng bị y giết chết, y bị nàng làm cho tức chết!
“Đừng tưởng rằng như vậy là xong.” Thương Diệu nhận lấy, tức giận nói.
Lâm Hàn: “Thuật sĩ trước đây làm nổ lò luyện đan, bệ hạ xử trí như thế nào?”
“Trẫm xử trí hắn làm gì?” Thương Diệu cảm thấy kỳ quái, luyện đan nổ lò là chuyện bình thường.
Lâm Hàn: “Hắn ta làm nổ đan lô mà bệ hạ không xử trí, ngài lại muốn xử trí một nữ tử yếu ớt như thiếp thân, bệ hạ, đây không phải việc làm quân tử đâu nha.”
Lâm Hàn: “Bệ hạ không tin? Thiếp thân lúc lấy được công thức này cũng không tin, dính phải loại hỏa dược này không chết cũng thành tàn phế.”
Thương Diệu thấy nàng đã nói đến vậy thì cũng tin tưởng, cẩn thận cất vào, lại chỉ vào rương đồ: “Là ném nó ra xa hay sao?”
Sở Tu Viễn bước qua lấy kíp nổ bên trong ra, Lâm Hàn đưa mồi lửa, cấm vệ tiến lên che chở trước người Thương Diệu.
Lâm Hàn thấy thế, cười khẽ: “Thứ này có thể khiến người ta máu thịt lẫn lộn. Bệ hạ, ngài tránh xa một chút. Phu quân, đốt xong lập tức chạy đi.”
Thương Diệu không nhịn được hỏi: “Vậy lúc nãy là ai đốt?” Hỏi xong y lại cảm thấy thật vô nghĩa, chỉ Lâm Hàn hiểu về thứ này, ngoài nàng ra thì còn ai. Nghĩ tới chuyện này khiến hoàng đế bệ hạ khâm phục, nàng quả thực là một người phi thường.
“Bệ hạ, phu nhân đã từng nói qua với thần, để thần đi là được.” Sở Tu Viễn ôm cái rương đi đến chân núi, nhìn thấy đã cách rất xa Lâm Hàn cùng Thương Diệu, Sở Tu Viễn mới lấy kíp nổ ra, châm lửa.
Chạy đến bên cạnh Thương Diệu, Sở Tu Viễn lại nghe Lâm Hàn nói: “Che đầu lại, nằm sấp xuống!”
Mọi người nằm sấp xuống, ầm ầm ầm, một trận vang lớn, bụi đất mịt mù, chim muông tan tác, trời đất lại trở về vẻ yên tĩnh, Thương Diệu mất một hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Lâm Hàn lo lắng không thôi, lén chọc chọc cánh tay của Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, một lúc sau mới mở miệng nói: “Bệ hạ, đã đặt hai mươi quả ở đó.”
Thương Diệu đột nhiên thanh tỉnh: “Hai mươi?!”
“Trên chiến trường không thể dùng một lần nhiều như vậy được.” Lâm Hàn nói tiếp: “Một lần dùng một quả đã nổ chết vài người, làm vài con ngựa choáng váng. Lúc cận chiến, vẫn phải dùng đao thương kiếm kích.”
Thương Diệu đã yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên lại phát hiện ra một điểm: “Vậy cũng không thể dùng nó để chống lại Hung Nô?”
Hung Nô là bộ tộc du mục, đi ra ngoài đều dùng ngựa, còn chưa kịp đốt thứ này thì Hung Nô đã chạy mất rồi.
Lâm Hàn cũng biết điểm này, không muốn nói cũng phải nói: “Nếu quân Hung Nô đông đúc thì được, nhưng cũng sẽ khiến ngựa của chúng ta kinh hoảng.” Không đợi Thương Diệu mở miệng: “So với việc dùng nó trên chiến trường, thiếp thân cho rằng nó thích hợp dùng ở nơi khác hơn.”
Thương Diệu hừ một tiếng: “Phá núi sửa đường!”
“Bệ hạ thông tuệ vô song, thiếp thân không thể sánh bằng.” Lâm Hàn khen tặng nói.
Thương Diệu cười lạnh: “Bớt dùng cái giọng điệu dỗ Đại Bảo Bảo nhà ngươi đến đây dỗ trẫm đi! Việc này trẫm cho ngươi ghi sổ cho ngươi trước!” Chỉ vào Lâm Hàn: “Cũng đừng mong đòi được thứ gì ——” nhìn thấy Sở Tu Viễn đột nhiên làm mặt quỷ, trong lòng hoàng đế Thương Diệu đột nhiên có dự cảm không tốt, nữ tử này còn có việc giấu y: “Đừng mong trẫm sẽ trọng thưởng. Nếu này công thức này là thật, trẫm ——”
“Thưởng cái gì?” Lâm Hàn vội hỏi.
Thương Diệu: “Khoai lang và bắp, mỗi thứ hai ngàn cân!”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Lâm Hàn nhắc nhở y.
Thương Diệu tức giận nói: “Trẫm là thiên tử!”
Lâm Hàn thầm nói, thiên tử cũng là người, lòng người khó đoán, hôm nay nói ngày mai quên cũng là chuyện bình thường.
Thương Diệu thấy biểu cảm của Lâm Hàn thì biết nàng cũng chẳng thốt ra được lời nào hay, cũng lười nghe nàng nói, quay đầu chạy mất.
Sở Tu Viễn đuổi theo, chú ý tới Lâm Hàn, giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, nhỏ giọng nói: “Việc này về nhà ——”
“Gia pháp hầu hạ?” Lâm Hàn cắt ngang lời hắn.
Biểu cảm của Đại tướng quân đột biến, thoắt đỏ thoắt trắng, hận không thể lấp kín miệng nàng: “Mau lên xe!”
Lâm Hàn không nghĩ mọi người đều biết nên đã tự đánh xa tới đây. Tùy Sở Tu Viễn lên xe, cấm vệ đánh xe giúp hai người.
Thương Diệu vào xe mới phát hiện chỉ còn lại một mình y, Đại tướng quân của y đi theo lão bà nhà hắn rồi, thầm mắng một tiếng rồi lệnh cho cấm vệ hồi cung.
Sở Tu Viễn và Lâm Hàn về phủ Đại tướng quân, vừa tới nơi Sở Tu Viễn đã túm Lâm Hàn vào phòng ngủ.
Lâm Hàn thoát khỏi tay hắn, cởi áo tháo thắt lưng, Sở Tu Viễn nghi hoặc: “Nàng làm gì vậy?”
“Không phải nên dùng gia pháp sao?” Lâm Hàn cười cười, chớp mắt nhìn hắn.
Sở Tu Viễn tức khắc cảm thấy trước mắt tối sầm, nếu ngày nào đó hắn lăn ra chết thì cũng là bị nàng làm cho tức chết.
Ổn định lại tinh thần, Sở Tu Viễn mặc lại xiêm y cho nàng: “Đừng giận ta. Lúc trước đã nói sao nào? Ta và nàng phải làm cùng nhau, ta và nàng phải cùng đi, nàng lại thừa dịp ta tiến cung chuồn đi mất. Thêm mấy lần như vậy, ta không c.h.ế.t trên chiến trường cũng sẽ bị nàng hù chết.”
Sở Tu Viễn nghẹn lời: “Bệ hạ rất tức giận. Bởi vì bệ hạ cho rằng địa long xoay người, suýt nữa bị dọa ngất. Cho nên lúc nàng cò kè mặc cả với bệ hạ, ta đã nháy mắt với y, y mới biết nàng còn có chuyện gạt y.”
Lâm Hàn đột nhiên ngẩng đầu: “Khó trách lúc y nói tới ban thưởng lại khựng lại.”
“Hạt vừng, hạt vừng đó!” Sở Tu Viễn: “Sớm muộn gì cũng phải báo cho bệ hạ.”
Lâm Hàn gật đầu: “Ta muốn nói nhưng không phải nói bằng cách này.”
“Vậy nàng muốn thế nào?” Sở Tu Viễn khó hiểu, hai ngàn cân bắp cùng và khoai lang cũng không ít.
Lâm Hàn: “Ta muốn Trương Hoài.”
Sở Tu Viễn cứng họng: “Nàng, nàng, nàng muốn ai?!”
“Nhìn chàng khẩn trương kìa, ta muốn thu phục hắn. Không phải muốn hắn làm cái khác.” Lâm Hàn vừa nói vừa trừng mắt.
Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại hỏi: “Nàng còn muốn làm gì?”