Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 187



Lưu Dương không bất ngờ, gật đầu: "Tôi cũng đoán được."

Chị ta kêu lên: "Chương Kỳ dĩ nhiên có tiền có thế, nhưng trong ngành rượu chỉ là dân thường. Anh ta sợ rằng không biết Nguyên Xuyên còn có loại rượu là rượu Hài Hòa, chứ đừng nói tới quyền tiêu thụ ở nước ngoài - mô hình tiêu thụ này, không phải giám đốc Lộ từng mở tiền lệ ở thành phố Hải Lâm sao. Giám đốc Lộ thật giỏi tính toán, nhờ vậy, vừa giải quyết vấn đề khó như rượu Hài Hòa không ai hỏi han tới ở Hoa An, lại đẩy Chương Lễ vướng víu đi, sau này Tứ Phương Kiến Trúc đối với nhưng hoạt động khuyến mại của Nguyên Xuyên, nhất định hết sức phối hợp."

Dứt lời, chị ta múc một thìa bánh ngọt nhỏ, ngậm vào trong miệng, khiêu khích nhìn Lộ Nam.

Lộ Nam không hề tức giận: "Mượn lời hay của chị, hi vọng nghiệp vụ Đoàn mua rượu Kinh Điển của Tứ Phương Kiến Trúc sẽ hừng hực khí thế triển khai trong phạm vi Hoa An."

Lưu Dương không ngờ chị ta nói năng kỳ quặc một đống, Lộ Nam chẳng thèm để ý.

Chị ta cắn răng, từ bỏ tranh miệng lưỡi, hỏi thẳng: "Cho nên hôm nay cô tìm tôi làm gì? Tôi đã từ chức Nguyên Xuyên, bây giờ còn bị Tứ Phương Kiến Trúc sa thải, mất hết thể diện trong ngành rượu trắng ở Hoa An. Cô tới cười chê tôi hả?"

Lộ Nam uống ngụm cafe: "Mặc kệ chị tin hay không, tôi không có hứng thú với cái này. Hôm nay hẹn gặp chị, là muốn hỏi một chút sau này chị có dự tính gì."

Cô ta mở miệng ngậm miệng gọi chị, làm Lưu Dương hết sức chói tai. Cô ta nhìn Lộ Nam chằm chằm, cười nhạo: "Dự tính? Tôi bán rượu nhiều năm như thế, đổi nghề cũng không quen. Đương nhiên dự định tiếp tục làm nghề liên quan... giám đốc Lộ lo lắng tôi tới làm ở các xưởng rượu khác trong Hoa An?"

"Nếu không có dự tính gì, cá nhân tôi đề nghị chị vẫn nên thử tới Singapore với tiểu Chương tổng." Lộ Nam chân thành kiến nghị.

"Thật kỳ quái. Tôi không đi không phải hợp ý của cô và Chương Kỳ sao?" Lưu Dương cười lạnh: "Sao? Giám đốc Lộ cảm thấy tôi ở Hoa An, sẽ cạy khách hàng của Tứ Phương Kiến Trúc?"

Lộ Nam cười lắc đầu: "Tôi không hề lo lắng điều này."

Cô tự tin: "Những xưởng rượu lớn trong ngành rượu ở Hoa An, Quốc tửu ít tuyển nhân viên, Lệnh Dương năm nay bị Nguyên Xuyên chèn ép nằm sấp xuống, còn các nhãn hiệu rượu trắng khác không đáng quan tâm, muốn cạy khách hàng, thân phận của tiểu Chương tổng mới dễ dàng làm được việc này. Chị Lưu Dương nhảy sang xưởng rượu khác, mặc dù sẽ gây chút phiền phức cho Tứ Phương Kiến Trúc, nhưng cũng chỉ thế mà thôi."

Lưu Dương biết Lộ Nam nói đúng, nhưng nghe vào tai vẫn thấy không phục.

Lộ Nam nói: "Vì chút lợi ích trước mắt, đắc tội Chương Lễ - chị đừng nhìn tôi như thế, Chương Lễ bây giờ quả thật che chở chị, nhưng tiền đề là, chị đứng cùng thuyền với anh ta. Chị là lý do xung đột giữa anh ta và Chương tổng. Bây giờ anh ta quyết định tới Singapore xông xáo một lần, chị không đi cùng đã coi như phản bội một lần, nếu còn nhảy sang công ty rượu khác, làm vài chuyện bất lợi cho Tứ Phương Kiến Trúc, chị cảm thấy anh ta sẽ giận dữ tới đâu? Dù sao nếu chị làm vậy nghĩa là khiến anh ta mất hết thể diện trong ngoài trước mặt anh trai."

Lưu Dương yên lặng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân sau khi bị Tứ Phương Kiến Trúc sa thải, chị ta không tìm xưởng rượu khác ngay lập tức.

Chị ta một mặt muốn quan sát một chút, xem Chương Lễ còn có bản lĩnh gì, có thể bố trí ổn thỏa cho mình không.

Mặt khác vừa không tin tưởng năng lực của Chương Lễ, vừa kiêng kị quyền thế của anh em họ Chương ở Hoa An.

Bây giờ Lộ Nam vạch trần hiện thực, làm cho Lưu Dương vẫn mạnh miệng sắc mặt thêm u ám: "Phải, bọn họ là người có tiền, tôi không đắc tội nổi. Vậy tôi đổi thành phố là được chứ gì?"

"Đổi thành phố, hết thảy phải làm lại từ đầu." Lộ Nam hơi tiếc nuối: "Chị Lưu Dương không thấy đáng tiếc ư?"

Làm sao không tiếc chứ? Gần 30 tuổi vẫn phập phù như bèo, phải bắt đầu lại, làm sao cam tâm chứ.

Lưu Dương im lặng, dường như chỉ cần không nói thì sẽ không rơi xuống hạ phong.

"Tôi nhớ, lần trước chị hỏi tôi có biết cảm giác không có tiền là thế nào không." Lộ Nam không thừa thắng xông lên, mà nhắc tới đề tài không liên quan: "Khi đó tôi không trả lời, nhưng... tôi đương nhiên là biết."

Nửa câu sau khiến Lưu Dương kinh ngạc ngẩng đầu, sắc mặt tỏ rõ: sao có thể? Tôi không tin!

Lộ Nam rũ mắt cười: "Như chị thấy đấy, gia cảnh nhà tôi không tệ. 5 năm trước, lúc vừa mới học ĐH, mỗi tháng có 1 nghìn tệ phí sinh hoạt. Rất nhiều, đúng không?"

Với vật giá 5 năm trước mà nói, tiền sinh hoạt 1 nghìn tệ một tháng quả thật quá dư dả rồi, cho dù đặt ở hiện tại cũng không ít.

Lưu Dương không biết Lộ Nam muốn biểu đạt gì, khoe khoang ư?

Chị ta châm chọc nhìn Lộ Nam, không lên tiếng.

Lộ Nam cũng không quan tâm vẻ mặt Lưu Dương, cô tiếp tục: "Lúc mới khai giảng ĐH quả thật cần tiêu khá nhiều tiền. Phải dự chi tiền điện nước, thẻ học sinh, thẻ giao thông, phải mua sách tham khảo, phải trả tiền điện thoại..., đương nhiên, vật giá trong vườn trường khá hữu hảo, 1 nghìn tệ sống một tháng vẫn còn thừa một chút. Nhưng nếu tôi bị bỏ quên thì sao? Tháng 9 khai giảng, sau đó tháng 10, tháng 11... mãi tới tháng 1, mãi tới cuối học kỳ, đều không có ai gửi tiền sinh hoạt tháng thứ hai cho tôi." Lộ Nam nhìn ánh mắt Lưu Dương lộ vẻ giễu cợt, cô không thèm để ý, hỏi: "Có phải chị cảm thấy sinh viên thật vô dụng, chân tay đầy đủ còn chờ trong nhà gửi tiền sinh hoạt cho."

Lưu Dương không nói, chỉ cười mỉa mai.

Hiển nhiên cho rằng như vậy.

"Người sống đương nhiên không thể nghẹn chết vì tiền. Khi đó tôi cũng không có thói quen tiêu hoang, đến đầu tháng 10 còn thừa 200 tệ, hơn nữa quốc khánh đi làm thêm, làm nhân viên bán hàng điện thoại di động, 100 tệ một ngày, không tính trích %. Tôi làm 3 ngày kiếm hơn 700 tệ, bị bên trung gian cắt mất 200 tệ, tới tay còn hơn 500 tệ. Tiết kiệm chút, đủ chi phí sinh hoạt tháng 10. Chỉ không ngờ, tới tháng thứ ba cũng không ai gửi tiền sinh hoạt cho tôi." Lộ Nam buông tay: "Nhưng lúc đó tôi đã tìm được việc làm thêm lâu dài, tìm trung tâm dạy thêm ở cổng trường, dạy học sinh tiểu học làm bài tập về nhà, 30 tệ một ngày, thứ Hai tới thứ Sáu mỗi ngày từ 4h-6h chiều là thời gian làm việc của tôi."

Lưu Dương so sánh sự thiếu tiền của mình và Lộ Nam, không nhịn được kêu lên một tiếng, có lệ bảo: "Cho nên giám đốc Lộ từ năm nhất liền bắt đầu làm thêm kiếm tiền. Rất tốt, rất giỏi."

"Thực ra chị nghe cái này, so với những gì chị trải qua, căn bản không đáng là gì, phải không?" Lộ Nam ngẩng đầu cười nhẹ.

Đúng vậy.

Lưu Dương cảm thấy, cô gái từ nhỏ cơm áo không lo như Lộ Nam, không lấy được tiền sinh hoạt như thường lệ dường như là việc lớn trời sập. Hoàn toàn không thể đánh đồng với những đau khổ mà chị ta từng trải qua.

"Nhưng tôi muốn nói rằng, từ đó về sau, tôi cũng rất coi trọng tiền." Lộ Nam hết sức thẳng thắn: "19 năm cuộc đời trước đó, tôi căn bản không ý thức được tiền quan trọng thế nào. Bởi vì chỉ cần tôi có lý do chính đáng, mua tài liệu học tập, học thêm, há mồm đòi mấy trăm hoặc mấy nghìn tệ, trong nhà đều sẽ cho. Nhưng chuyện xảy ra lúc khai giảng khiến tôi hiểu rõ, đó là tiền của họ, không phải của tôi. Khi bọn họ và tôi xuất hiện khoảng cách, giơ tay đòi tiền - cho dù là đòi tiền từ cha mẹ, đều có thể khiến tôi cảm thấy vô cùng sỉ nhục."

Nghe tới đây, Lưu Dương kinh ngạc, chị ta khó hiểu, chỉ là một việc cỏn con như vậy, Lộ Nam liền sinh ra ý nghĩ này.

Như vậy Lộ Nam, là cực đoan, hay bi quan đây?

Lưu Dương không hề thông cảm cho Lộ Nam, bởi vì cô ta đâu có bi thảm, những cảm xúc đó chẳng qua là con gái nhà giàu không ốm mà rên thôi.

"Cho nên tôi tìm mọi cách kiếm tiền. Nếu tôi không thích tiền, tôi có thể tìm một công việc nhàn nhã một chút, một tháng vài nghìn tệ, cũng đủ tiêu rồi. Cần gì phải làm tiêu thụ rượu, còn là rượu trắng." Lộ Nam cũng không cảm thấy mình thê thảm, cô quấy thìa như đánh đàn: "Quần áo, túi xách, mỹ phẩm, đồ trang sức, xe, nhà... Tôi đều thích, tôi đều muốn."

Lộ Nam ngước mắt, ánh mắt bình tĩnh: "Nhưng từ lúc đầu tôi đã rõ ràng, tôi muốn những thứ này, phải thông qua nỗ lực của bản thân mà đạt được."

Cô vẫn là câu nói đó: theo đuổi hưởng thụ vật chất không sai...

"Cô đang dạy dỗ tôi?" Lưu Dương vặn hỏi.

Chị ta hết sức xác định, Lộ Nam khẳng định biết quan hệ "đôi bên tình nguyện" giữa mình và Chương Lễ.

Vậy thì sao? Chị ta chưa hề coi đó là sỉ nhục.

Nhưng Lộ Nam nói những lời này, lại khiến chị ta vô hình trung sinh ra chút xấu hổ tức giận: cô muốn biểu đạt điều gì? Cô muốn nói vì cô có gia cảnh giàu có, cho nên trong tình huống thiếu tiền vẫn cao quý hơn tôi?

Hiểu ra ánh mắt chị ta, Lộ Nam thật muốn trích lời tra nam: nếu em cảm thấy thế, anh cũng không có cách nào.

Nhưng, đương nhiên không thể nói vậy. Cô thả thìa lại, lắc đầu: "Tôi muốn nói, chúng ta hết sức khao khát tiền tài, điểm này rất tương tự nhau. Cho nên tôi sẵn sàng cung cấp biện pháp kiếm tiền cho chị."

Lưu Dương cảm thấy Lộ Nam đang châm chọc mình.

Lộ Nam - cấp trên trước kia của mình, cô gái trẻ tuổi hơn mình rất nhiều, dựa vào cái gì lại cao ngạo nói "tôi có thể cung cấp biện pháp kiếm tiền cho chị".

Nhưng đáy lòng Lưu Dương lại nói: cô ta có bản lĩnh này, Chương Kỳ nhìn thấy cô ta, gọi cô ta giám đốc Lộ; Chương Lễ một mặt nghiến răng nghiến lợi với cô ta, một mặt phải dựa theo kế hoạch cô ta sắp xếp đi khai thác khách hàng. Lộ Nam chính là có bản lĩnh này!!! Tăng mức hợp đồng Hoa An lên gần gấp 3 so với năm ngoái. Nếu như, những cái này đều không tính là gì...

Lưu Dương yên lặng, kỳ thực chị ta sớm hiểu, Lộ Nam có thể làm giám đốc thành phố, dựa vào sức mạnh của bản thân, mà không phải những thứ lung tung vớ vẩn.

Đây là điều chị ta sớm hiểu ra, nhưng không chịu thừa nhận.

Chị ta không muốn thừa nhận một Lộ Nam thâm niên ít hơn mình, trẻ tuổi xinh đẹp hơn mình lại có tiền, còn chuyên nghiệp trong công việc hơn mình.

Thật khôi hài. Lộ Nam gần như có tất thảy những thứ chị ta mong mỏi, lại ngu ngốc không cần những ưu thế đó, ngược lại cực nhọc đọ sức với Nhà tiêu thụ, tăng ca thức đêm chỉ vì mấy % giảm giá.

Đáng không?

Lưu Dương trước đó vẫn cho rằng, thật ngu xuẩn.

Bây giờ đột nhiên cảm thấy hơi mê mang.

Bởi vì người cô cho là ngu xuẩn, lại là người mà Nguyên Xuyên coi trọng, là người mà Nhà tiêu thụ không thể thiếu.

Trong lòng chị ta dời sông lấp biển.

Lộ Nam từ tốn nói như thường:

"Chương tổng cho Chương Lễ 3 triệu."

"Cũng xứng nhân viên kế toán và thu chi."

"Chị biết quyền tiêu thụ hải ngoại, trực tiếp đổi hết những buổi Phẩm rượu, những kinh phí hoạt động, kinh phí bảo vệ tình cảm với khách thành rượu thành phẩm, bán theo giá chỉ đạo lợi nhuận cao thế nào không? Lãi suất hơn gấp đôi."

"Chị biết Chương Lễ sẵn sàng trích % bao nhiêu cho những nhân viên đi theo anh ta tới Singapore không? Bao ăn bao ở, trích lãi 20%."

"Chị biết tỷ giá tiền tệ của Singapore so với nhân dân tệ là bao nhiêu không? Là 1:5."

Cuối cùng, Lộ Nam nói:

"Tôi biết chị không thích tôi."

"Nhưng dù vậy, tôi mong chị đừng không thích tiền."

"Chị làm tiêu thụ rượu bao năm rồi, có chuyên môn có kinh nghiệm, không tới Singapore thử một lần, thật đáng tiếc."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.