"Cô nương, em rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?" Tần Nhiên nghe cô nói xong, quả thực không biết dùng lời gì diễn tả nữa.
Tô Ánh Hàm chôn mặt vào trong chăn, tiếp tục lẩm bẩm: "Em cũng không biết nữa... Thật sự lúc biết mình có năng sẽ mang thai, em rất sợ, còn gọi điện thoại mắng Tần Tu một trận, nhưng mà lúc đó, trong lòng em không chỉ có lo lắng và giận giữ, mà còn sinh ra ý niệm khác..."
Tần Nhiên hỏi: "Ý niệm gì?"
Tô Ánh Hàm vùi mặt càng sâu hơn: "Ừm... Tự hỏi Tần Tu có định phụ trách với em không..."
Tần Nhiên suy nghĩ một lúc, sau đó ôm Tô Ánh Hàm từ trong chăn ra.
Tô Ánh Hàm đỏ mặt: "Làm gì vậy?"
Tần Nhiên hỏi cô: "Em không nghĩ tới việc yên ổn yêu đương với Tần Tu sao, đừng làm bạn tình nữa?"
Tô Ánh Hàm mờ mịt lắc đầu.
Tần Nhiên thở dài: "Tuy việc anh trai anh làm không bao đúng là rác rưởi thật, nhưng anh ấy rốt cuộc cũng không có gì kinh nghiệm gì, trước em cũng chưa từng có người phụ nữ nào khác, có lẽ anh ấy chỉ là bất cẩn hoặc là không hiểu rõ về phương diện này mà thôi? Nếu anh ấy vì em mà sửa đổi thói xấu này, anh cảm thấy anh ấy cũng không phải là người không thể phó thác."
Tô Ánh Hàm có chút kinh ngạc: "Anh thế mà nói đỡ cho Tần Tu?"
Tần Nhiên: "Anh không phải đang nói đỡ cho anh ấy, anh là vì em mà suy xét, cho dù sau này gặp phải bao nhiêu khó khăn, anh cũng muốn ở cùng một chỗ với tẩu tử của em cả đời, đến lúc đó chỉ còn lại em cô đơn một mình, anh rất lo lắng."
Tô Ánh Hàm ngồi ở mép giường, quơ quơ chân: "Nói đến việc này, nếu em thật sự cùng anh trai anh ở bên nhau, anh và tẩu tử phải làm sao bây giờ?"
Tần Nhiên tỏ vẻ tiêu sái: "Cùng lắm thì anh bỏ trốn cùng tẩu tử của em, chứ còn thế nào?"
Nói một lúc, Tần Nhiên cũng lộ ra chút cô đơn uể oải: "Thật lòng mà nói, có đôi khi anh thực sự muốn mặc kệ tất cả mà thừa nhận mọi chuyện, tẩu tử của em tốt như vậy, dù sao anh cũng phải cho anh ấy một thân phận, không thể lén lút như thế này cả đời được."
Tô Ánh Hàm vội vàng ngăn cản: "Anh, anh đừng xúc động! Tình huống nhà anh không phải anh không biết, nếu thật sự thừa nhận, cho dù ông nội không đánh chết anh, mẹ anh lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ khiến anh cả đời này không thể gặp lại tẩu tử nữa..."
Tần Nhiên cũng khó chịu: "Rốt cuộc phải làm sao bây giờ."
Tô Ánh Hàm vỗ vai an ủi hắn: "Nếu tẩu tử là một nhân vật lợi hại thì tốt rồi, trên phim với trong tiểu thuyết hay có màn đó còn gì, 'hừ, nếu không gả Tần Nhiên cho tôi, Tần gia các người cứ chờ phá sản đi', có lời này rồi, mẹ anh và ông nội đâu thể ngăn cản hai người được nữa."
Tần Nhiên bị cô chọc cười.
Tiếng cười vang vọng nửa ngày mới dừng lại, Tần Nhiên thở hổn hển: "Hàm Hàm, chúng ta có thể thực tế một chút được không? Mấy thứ Marry Sue[1] đó, xem ít lại đi, em nghĩ Tần gia dễ dàng bị phá sản như vậy sao? Lại nói, nếu Tần gia thật sự phá sản, Tần Tu phải làm sao bây giờ?"
[1] hmm nói nôm na thì Marry Sue là một hình tượng nữ chính rất không thật, giỏi giang này, nhân hậu này, may mắn này, nhiều người yêu quý này, nói chung là phiên bản prenium của Băng The Legend, coi bộ dễ thương và đỡ ức chế hơn Băng The Lengend. trong câu trên, đại khái thì Tần Nhiên bảo Hàm Hàm đừng có coi mấy thứ ngôn tình ảo lòi đó quá nhiều =)))
Tô Ánh Hàm nghiêm túc: "Vậy thì em sẽ bao nuôi anh ấy, bắt anh ấy mỗi ngày đều phải ở nhà hầu hạ em, làm trai bao của riêng em."
Tần Nhiên: "?"
Tần Nhiên cười.
"Dù sao thì em cũng nên thôi ảo tưởng về mấy cái đó đi, tẩu tử của em là thợ xây, và anh rất yêu anh ấy."
Đầu Tô Ánh Hàm nóng lên, lại bắt đầu nảy ra ý tưởng mới: "Anh, nếu không thì anh nghe theo ý mẹ anh tranh đấu với Tần Tu đi? Anh hãy đạp anh ấy xuống, khiến anh ấy phải lưu lạc đầu đường xó chợ, cơm cũng không có để ăn, như vậy thì em có thể bao dưỡng anh ấy rồi."
"Em nghĩ linh tinh cái gì vậy? Chưa nói đến mấy việc như tranh đoạt gia sản anh dốt đặc cán mai, cho dù anh thật sự đấu thắng đi chăng nữa, Tần Tu cũng sẽ không có việc gì, với năng lực cùng khuôn mặt của Tần Tu, sao có thể nghèo đói đến nỗi lưu lạc đầu đường xó chợ? Thật sự không được đâu, ít nhất cũng phải có cả đống quán bar[2] muốn tranh giành anh ấy." Tần Nhiên gõ gõ đầu Tô Ánh Hàm.
[2] hmm trong convert ghi là "cửa hàng Ngưu Lang", tức là chỗ các anh trai bao làm việc (có tổ chức, có quản lý). tôi không biết cái chỗ đó gọi là gì nên edit là quán bar, các cô hiểu giùm tôi đây là quán bar phục vụ tình dục nha
Tô Ánh Hàm lại vùi mình vào trong chăn rầm rì: "Anh ấy không thể vào làm trong mấy quán bar như thế được, anh ấy chỉ có thể bị một mình em bao dưỡng thôi..."
Tần Nhiên sờ sờ đầu Tô Ánh Hàm, thở dài: "Em không những bị cảm mà còn phát sốt nữa đúng không? Sao ngày hôm nay lại nói nhiều thứ mê sảng thế chứ?"
Tô Ánh Hàm: "Không sốt, nhưng mà có chút váng đầu."
Tần Nhiên: "Vậy thì còn lăn qua lăn lại ở đây làm gì, đã uống thuốc chưa?"
Tô Ánh Hàm: "Uống rồi."
Tần Nhiên: "Vậy em mau nghỉ ngơi đi."
Nói xong liền đẩy Tô Ánh Hàm vào trong chăn.
Tô Ánh Hàm mơ mơ màng màng ngủ mất, sau đó mơ thấy Tần Tu.
Trong mơ, Tần Tu thật sự biến thành trai bao, còn mặc đồng phục quỳ gối dưới chân cô.
"Hôm nay em muốn tôi hầu hạ em thế nào, tiểu thư của tôi?" Thanh âm của anh trầm thấp dễ nghe, tư thái cung kính, hoàn toàn không giống với hiện thực.
Mà Tô Ánh Hàm lúc này cũng không cần giả vờ thành cái gì mà tiểu bạch thỏ vô tội thuần khiết nữa, cô là phú bà bao dưỡng Tần Tu, là chủ nhân của anh, muốn sướng như thế nào thì sướng.
Cho nên cô lập tức nằm lên trên giường, cởi quần lót, vén váy lên, dùng ngón tay quấy loạn cái lỗ nhỏ, thở hổn hển nói: "Lại đây, liếm cho tôi."
Tần Tu ép người tới.
Địa phương mẫn cảm nhất bị cắn, chỗ non mềm không ngừng bị mút vào, đầu lưỡi liếm láp hoa môi, thậm chí còn duỗi vào bên trong cô thao lộng.
"A ~ mạnh nữa lên..." Tô Ánh Hàm hoàn toàn không thèm che giấu dục vọng bản thân, lắc lắc mông, bắt đầu rên rỉ, "Vói lưỡi vào đi ~ liếm lấy cái lỗ của tôi đi... A! Liếm vách huyệt, mau, nhanh lên, còn muốn, tôi còn muốn!"
"Tuân mệnh."
Tần Tu nói xong liền bẻ chân cô ra, dùng thêm sức liếm tiểu huyệt, cái lỗ nhỏ của cô bị chơi đến cao trào phun nước, thế nhưng cô còn chưa thấy đủ.
Thoải mái thì thoải mái, nhưng những chỗ bên trong chưa được liếm đến thì rất ngứa, rất khó chịu.
"Nhanh lên ~"
Vậy nên Tô Ánh Hàm nhanh chóng mở rộng hai chân ra, nói với Tần Tu: "Dùng cái côn th*t dơ bẩn kia của anh thao tôi, mau cắm cái thứ khổng lồ kia vào đi, tôi muốn ~ Tần Tu, tôi muốn ~"
"Đến ngay đây."
dương v*t của Tần Tu vẫn cứ cứng như sắt, quy đầu to lớn chống lên tiểu huyệt mềm mại, đĩnh động một chút phá vỡ mị thịt trở ngại, chậm rãi đâm sâu vào bên trong.
"A!"
Tô Ánh Hàm sướng trợn trắng mắt.
Bị đại dương v*t thao thật sự quá sung sướng!
Cô rất thích bị đại dương v*t thao!
"Chậm như vậy làm gì?" Cô vươn đôi chân tinh xảo trắng nõn đá đá đầu vai người đàn ông, thúc giục: "Anh đó cái tên trai bao này, làm nhanh lên, thao chậm như vậy thì làm sao thỏa mãn tôi được?"
Tên trai bao anh tuấn này vô cùng nghe lời, Tô Ánh Hàm bảo anh làm nhanh lên, anh lập tức đẩy nhanh tốc độ.
"Chính là chỗ đó... Đâm mạnh vào, Tần Tu ~ Lại đâm vào chỗ đó..."
"A! Ô... Đâm sâu một chút, chưa đủ, tôi muốn anh đâm vào tử cung của tôi a ~"
"A!"
Trai bao Tần Tu đặc biệt lợi hại, anh không hề cảm thấy xấu hổ với những yêu cầu của Tô Ánh Hàm, rất nhanh đã đem Tô Ánh Hàm lên đỉnh cao trào.
Quá sung sướng.
Nếu Tần Tu ngoài đời cũng có thể nghe lời như vậy, thế thì tốt biết bao nhiêu...
Tô Ánh Hàm đang cảm thụ dư vị sau cao trào thì tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô dậy từ trong mộng.
"Ưm?"
Tô Ánh Hàm bối rối mở mắt, bỗng nhiên nhớ đến giấc mơ vừa rồi, duỗi tay sờ xuống, phía dưới thế nhưng lại ướt đầm đìa...
Điện thoại còn đang reo.
Tô Ánh Hàm vừa xấu hổ lại vừa tức giận, còn có chút tiếc nuối, nếu không có cuộc điện thoại này, nói không chừng cô có thể làm thêm vài lần với trai bao Tần Tu ở trong mơ rồi?
Nghĩ đến đây, lại thấy dãy số xa lạ đang hiện trên màn hình, Tô Ánh Hàm càng tức giận hơn.
Cô nhận điện thoại, hung dữ hỏi đầu dây bên kia: "Ai đó??"