Về phía Nguyên Lâm, sau khi bị tên gia hỏa họ Tống kéo xuống dưới vách núi. Cả hai cùng lúc vật nhau lưỡng bại câu thương dưới dòng sông đang chảy xiết.
Độ cao vách núi đáng kể, khi rơi xuống liền bị va đập trực tiếp với dòng nước bên dưới, do tiết trời lạnh dòng sông ban đầu bị đóng băng không ít. Nhưng hôm đó có ấm hơn mọi hôm một chút, nên lớp băng hiện tại chỉ còn lại khá mỏng.
Nếu không với độ cao như vậy hẳn ai cũng sẽ không còn nguyên vẹn cơ thể. Nhưng mặc dù vậy, ít nhiều vẫn khiến cho ai nấy đều mất khoảng một thời thần choáng váng. Tên Tống Điểm vừa bị thương trước đó, vừa số thuốc mê kịch lượng, kèm theo với ngã từ trên cao xuống.
Không lâu sau khoảng chừng chưa đến một chén trà, Nguyên Lâm lúc này vừa được khôi phục lại cơ thể bị thương, nhanh chóng hồi phục lại sức lực. Dễ dàng kết liễu đi tính mạng của tên Tống Điểm đã hấp hối vô cùng.
Cơ thể tên Tống Điểm dần dần khô cứng. Nguyên Lâm lúc này không chút khách khí hút lấy tinh huyết của cái xác kia.
Nhưng khi cậu hút lấy một lượng tinh huyết lớn của tên này, lúc này cả người bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, trong người có chút buồn nôn say sẩm mặt mày.
Nguyên Lâm bắt đầu suy nghĩ đến cái ý định ban đầu, kiểu gì thì hấp thụ tinh huyết hỗn tạp như này cũng sẽ có những bất lợi nhất định.
Trên đời này không bao giờ có chuyện thập toàn thập mỹ cả, sau khi nghĩ vậy xong thì cả người cảm thấy trời đất tối sầm lại sau đó liền ngất lịm đi. Chưa kịp bơi vào bờ, cậu nhanh chóng bị dòng nước chảy xiết cuốn đi.
Sau khi lênh đênh xuôi dòng không biết bao nhiêu ngày tháng, lúc này khi có tiếng sấm ngang trời đánh xuống. Nguyên Lâm mới bừng tỉnh, nhìn ngó xung quanh. Thì thấy mênh mông bốn bể là nước, còn cậu thì lúc này đang nằm trên thân một cây gỗ to dài khoảng 2 đến 3 trượng.
Sắc trời lúc này tối sầm, bên trên mưa nặng trút xuống không ngừng. Bỗng nhiên Nguyên Lâm lại thêm một phen thần sắc kinh hồn bạt vía. Bên cạnh cậu ta có một cái xác khô không còn nhìn thấy rõ nhân dạng. Sau khi sờ đầu bứt tai nghĩ ngợi, cậu cũng suy đoán ra được người này rốt cuộc là ai.
Đó không ai khác chính là tên Tống Điểm, hắn ta đã bị Nguyên Lâm rút sạch tinh huyết đến biến thành bộ dạng như một xác ướp ngàn năm vậy.
Chung quanh tỏa ra mùi hôi thối mốc meo nồng nặc, trên cái xác lắc nhắc mấy con dòi bọ chui ra chui vào vô cùng kinh tởm. Nguyên Lâm nôn thốc nôn tháo, chẳng mảy may để ý vội vàng đạp ngay cái xác tên Tống Điểm ra xa khỏi khúc gỗ nơi cậu ta đang bấu víu vào.
Tiếp tục gồng mình chống lại cơn bão trên đầu, ngay lúc này một sợi dây duỗi dài từ tên Tống Điểm ban đầu, dùng để kéo Nguyên Lâm xuống vực đồng dạng vẫn còn đang vương lại nơi đây. Cuốn mấy vòng một cách rắc rối trên thân khúc gỗ.
Khi Nguyên Lâm không hề suy xét mà đạp cái xác đi ra xa, vô tình mấy sợi dây đó vậy mà theo nhịp sóng vỗ vướng vào chân cậu. Ngay lập tức kéo cả thân hình Nguyên Lâm trôi theo cái xác.
Chừng vài canh giờ sau, hiện tại Nguyên Lâm lúc này đã bị cái xác khô của Tống Điểm kéo dạt theo vào một cái đảo hoang. Sau khi uống no nê ngụm nước biển mặn chát.
Vừa mới dạt vào đây, điều đầu tiên Nguyên Lâm làm là nôn toàn bộ số nước biển, vừa uống phải. Sau khi mệt quá, lúc này nằm thiếp đi khoảng nửa canh giờ cậu mới hoàn hồn tỉnh lại.
Sau cùng mới đảo mắt nhìn xung quanh, bất ngờ cũng chẳng biết nơi này là nơi nào. Trong cái rủi lại có cái may, vậy là cậu lại đến được cái nơi quỷ quái này.
Tuy nhiên có điều kỳ lạ vô cùng dị biến khiến cậu ngoắc đầu nhất thời không thể giải thích, bên kia không quá xa là vùng hải vực sóng biển vô số.
Sấm chớp động lên động xuống không ngừng, mà bên này thì lại yên bình đến khó tả, phía trên cao có đủ ánh nắng mặt trời chiếu xuống, bầu không khí ấm áp tỏa ra vô cùng dễ chịu.
Cảm chừng như đống dông bão trước mắt là một loại thủ thuật dùng để che mắt, không cho người ngoài tiến vào khu vực này vậy.
Rốt cuộc thần bí đảo này có gì cậu cũng chẳng màng quan tâm nữa. Chống tay xuống bề cát mịn mà lắc đầu nhìn về phía cái xác tên Tống Điểm bên kia than thở:
_ Tống Điểm à, Tống Điểm! Ta chẳng biết là nên cảm tạ ngươi, hay ghi thù oán ngươi đây.
Nói xong Nguyên Lâm lúc này thẳng thừng không nhanh không chậm, gỡ bỏ đống dây dợ đang quấn chặt phía bàn chân. Sau một hồi vẻ không nỡ gì đó, cậu liền quay lại lôi nhẹ cái xác không còn chút tinh huyết đặt lên một tấm gỗ, rồi kéo đi vào sâu trong đất liền.
Tiếp đó, đào đất lên đắp vội vàng một ngôi mộ thô sơ, dù sao thì nếu không có cái xác này liên tục cung cấp tinh huyết. Cộng với kéo cậu vào trong hoang đảo này, nhất thời cũng không biết mình hiện giờ sống chết ra sao.
Sau khi yên trí xong xuôi, công việc đầu tiên mà Nguyên Lâm lúc này nhắm đến, là làm sao để có thể sinh tồn tại nơi đây. Không biết liệu trên này có người nào còn sinh sống không?
Còn cái ý định rời khỏi đây nhất thời cậu chẳng màng quan tâm đến. Chưa nói đến không biết đây là đâu, cuống chi đống dông bão chặn bên ngoài kia nếu liều lĩnh đi ra khác nào tìm cái chết.
Giữ ý niệm này, Nguyên Lâm lê bước chân dài bắt đầu cuộc hành trình khám phá khu quần đảo này. Cũng may ông trời không tuyệt đường sống của cậu, tại ngay giáp biển có vô số cây cọ cây dừa.
Khi khát nước chẳng hề mất chút sức, nhẹ nhàng cắt ngọt đống quả dừa uống ngay một ngụm nước vừa ngọt vừa mát lạnh. Con dao mà cậu vừa dùng đồng dạng lại chính là thanh kiếm mà tên Tống Điểm mang theo.
Nhưng hiện tại đã bị gãy mất một nửa chỉ còn lại một nửa, nhưng để sử dụng thì vẫn tốt hơn là không có.
Cước bộ Nguyên Lâm lúc này không nhanh không chậm, đi cả một buổi chiều nhưng vẫn chưa đi được hết một phần mười cái hoang đảo. Biết lúc này không thể trong một hai hôm mà khám phá ra hết, cậu ta đổi chủ ý muốn tìm một nơi trú chân trước.
Nghĩ là làm Nguyên Lâm bắt đầu thay vì ở ngoài bờ biển đi dọc không biết chừng nào, lúc này tiến từng bước chân vào trong hoang đảo. Trước mắt cậu hiện tại là một nơi rừng cây rậm rạp um tùm nhìn lên không còn thấy rõ ánh mặt trời.
Cậu nhẹ nhàng chú ý từng bước chân dơ con dao ra đằng trước, để phòng có thứ gì đó lao ra tấn công thì còn có thể nhanh chóng mà phản ứng lại. Cứ vậy sau chừng nửa canh giờ, cuối cùng cậu cũng đến được một nơi có chút thoáng đãng soi với khu rừng rậm đằng sau.
Đánh ánh mắt dò xét xung quanh một đợt, Nguyên Lâm lúc này cước bộ nhanh nhẹn tìm đến được một nơi có một phiến đá phẳng và to. Nơi đây lại được cái có thêm một con khe nước nhỏ trong vắt chảy qua.
Không cần nghĩ ngợi gì lâu, cậu liền quyết định chọn nơi đây sẽ là nơi mà cậu tá túc lại. Tiếp đó công việc cậu ta cần làm là phải nhóm được một mồi lửa nhằm giữ ấm cho bản thân.
Ở nơi như thế này phỏng chừng đêm tối sẽ lạnh lẽo đến lạ thường. Cũng là người đã phiêu bạt không nơi nương tựa từ nhỏ, nên vài kỹ năng sinh tồn vốn có nhiều không kể xiết.
Chỉ với cái ý định nhóm lửa ban đầu cậu ta cũng đã suy xét rất kỹ, nếu có con vật nào bị thu hút bởi ánh lửa mò đến thì cậu sở dĩ không lường được.
Lúc này mới cậu chọn được một nơi có chung quanh bốn bề đều là đá bao quanh. Nếu nhóm lửa ở đây thú vật sẽ khó lòng mà phát hiện ra.
Sau một hồi loay hoay đẽo gỗ mài đến sái cả cánh tay, cuối cùng cậu cũng đã nhóm lên được một ngọn lửa. Bây giờ thần trí mới cười lên trong sự vui sướng tột cùng.
Vậy là xong một trong những việc quan trọng nhất, hiện tại thứ cậu cần chính là thức ăn. Chẳng nói chẳng rằng, cậu nhìn về con khe nhỏ chảy róc rách bên cạnh.
Vội vàng đi sang, ngăn dòng nước một đoạn chảy đi hướng khác. Bắt được không ít tôm cá nhỏ, vậy là cũng dễ dàng lấp đầy cái bụng. Yên trí bày biện trải vô số phiến lá trên miếng đá đánh ngay một giấc ngủ say sưa. Ngày đầu tiên cứ như vậy mà trôi qua.
Sang ngày thứ hai, Nguyên Lâm bây giờ bắt đầu vạch ra kế hoạch cần làm trong thời gian sắp tới. Trong đó bao gồm những lịch trình đi khám phá hoang đảo kỳ lạ này. Có sự tình kỳ diệu bên ngoài che chở như vậy, vạn nhất không phải là không có thứ gì đó bí ẩn được ẩn dấu tại đây.
Ngoài kế hoạch khám phá ra, mặc dù hiện tại chưa muốn rời đi. Nhưng việc thoát khỏi đây cũng nhất định phải làm, cậu không muốn chính bản thân mình vậy mà lại sống cô độc ở hoang đảo này đến suốt đời, giả sử nếu thật sự trên đây không có người khác ngoài cậu sinh sống.
Với lại ngoài kia, Yên Nhi và Lang Bát ắt hẳn hiện giờ đang tìm cậu đến sốt cả ruột.
Ngày qua ngày, chớp mắt đã hết gần một tháng liên tục thăm dò không ngừng, cuối cùng Nguyên Lâm cũng đã đại khái nắm rõ được hình dáng đảo hoang này. Nói về độ rộng lớn thì cũng không nói là quá rộng, nếu để so sánh tương quan thì cũng khoảng một thành trì hạng trung.
Nhưng kỳ hoa dị thảo thì nhiều vô số kể, chưa nói đến nơi đây có không ít thú rừng hoang dã không biết sợ người là gì. Hẳn đã bị cách biệt với thế giới bên ngoài khá lâu.
Hoang đảo này địa thế tựa như một cái ghế khổng lồ, đằng sau có một ngọn núi khá cao, trước chân núi đó là một vùng đồng bằng rộng lớn. Tại trung tâm vùng đồng bằng, có một cái hồ nước nhỏ, nước trong hồ xanh một cách lạ thường. Nguyên Lâm cũng chưa bao giờ thấy được cái hồ nào lại có nước trong được đến vậy.
Nhiều lần ngang qua do quá lạ lẫm nên cũng thử lấy thứ nước đó uống, ai ngờ phi thường kỳ lạ, nước có vị ngọt thiên nhiên khó tả. Không phải ngọt kiểu đường ngọt mà là vị ngon thanh thanh man mát, khi uống vào tâm thần vô cùng thoải mái.
Cũng từ đó Nguyên Lâm không ngại ngần mà chuyển đến nơi này sinh sống, sau thêm khoảng một tuần lễ vô cùng vất vả. Cậu đã tự dựng được cho mình một căn nhà lợp bằng tre khá kiên cố, đủ để che nắng che mưa. Hằng ngày dùng thứ nước trong hồ kia sinh hoạt.
Xung quanh hồ nước là vô số cây hoa cỏ lạ dị sắc loại nào cũng có, mà thoạt nhiên ban đầu lúc Nguyên Lâm đến nơi này, còn lầm tưởng nó là chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhưng những thứ hoa cỏ kia tuyệt nhiên cậu không dám đụng vào hay thử gì cả, lỡ như nó có kịch độc gì đó thì chết không chỗ chôn thân.
Nhưng có một điều kỳ lạ, cho đến hôm nay cậu vẫn không hề phát hiện ra bất kỳ con dã thú nào bén mảng xuất hiện phụ cận nơi này. Điều này làm Nguyên Lâm ban đầu có chút sinh nghi, nhưng tự nhiên về sau lại thấy như thế có khi tốt hơn.
Lỡ chẳng may có con vật nào đó tò mò, phá tan ngay cái cơ ngơi cậu vất vả dựng lên này thì lại mệt.
Một thời gian sau, Nguyên Lâm lúc này đánh chủ ý lên cái đỉnh ngọn núi trên kia. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cậu tiếp tục tiến bước với ý định chinh phục bằng được cái đỉnh núi này.
Nhưng khi mới đến dìa chân núi, có một thứ đập vào mắt khiến cậu không khỏi kinh hồn thất sắc. Từ chân núi là hàng vạn sa số linh dương, nai, hoẵng, … nhiều không kể xiết.
Khi thấy sự xuất hiện của cậu chúng không những không sợ, mà còn tò mò tiến về phía cậu thăm dò.
Chính điều này lại làm cho Nguyên Lâm có vài phần e ngại, vội vàng khăn gói đi về. Cũng vì vậy mà không biết trên đỉnh núi kia rốt cuộc là có cái gì.
Nhưng nghĩ đi thì phải nghĩ lại, một điểm khiến Nguyên Lâm ngồi cười cả ngày không thôi chính là từ giờ cậu sẽ chẳng phải lo lắng về nguồn thức ăn nữa.
Xung quanh khu đồng bằng rộng lớn, có một vài sườn núi nhỏ chạy dài dọc chung quanh. Tạo nên một địa thế lòng chảo vô cùng an toàn tĩnh mịch.
Nhiều tuần lễ vô vị tiếp tục đi qua, khi chán thì đi về phía chân núi săn hươu nai. Tối lại về căn nhà nằm ngủ, khoảng thời gian này Nguyên Lâm vẫn không ngừng đi xung quanh tra xét.
Càng về sau cậu lại càng tin tưởng cái suy nghĩ ban đầu, hiện tại đảo này có duy nhất mình cậu ta sinh sống thôi. Chung quanh không có lấy một bóng người, bất quá giờ cũng có hơi buồn không biết nên làm gì cho qua ngày.
Hiện tại là buổi trưa đang rơi vào khoảng giờ ngọ, Nguyên Lâm nay không muốn làm gì cả nên ngồi lại ở nhà ngủ.
Bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì, Nguyên Lâm bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Liệu không biết sau pha chết đi sống lại vừa rồi cái cô gái tên Thanh Trúc nọ còn có ở đó không nhỉ?
Lại qua thời gian lâu như vậy không hề có chút động tĩnh nào, cơ hồ Nguyên Lâm cũng vì thế mà quên mất đi sự tồn tại của đối phương.
Sau khi nhắm mắt được lúc, nơi mà ban đầu cậu đã suýt được đến lại hiện ra. Có vẻ như kết nối của cậu ta với cô bé kia vẫn chưa kết thúc. Sau khi ở trong mê vụ sương trắng đã lâu, Nguyên Lâm chờ mãi chẳng thấy luồng ánh sáng nào từ bên kia phát ra.
Ngậm ngùi quay trở lại thực tại lắc đầu thở dài, lúc cậu ta định đứng dậy quay người đi thì một thanh âm quen thuộc bên tai phát ra làm Nguyên Lâm vui sướng tột độ.
_ Ngươi tìm ta?
Sau thời gian lâu như vậy không nghe thấy tiếng người, cậu nhất thời không kìm chế nổi cảm xúc. Tay bịt lấy miệng lại, mơ hồ nhắm chặt đôi mắt không nói thành lời. Thanh âm đó chính là Thanh Trúc, cô do quá lâu đã thử kết nối nhưng không thấy Nguyên Lâm hồi âm.
Nhất thời đã tưởng rằng đối phương vì vậy mà gặp chuyện gì nên bỏ mạng rồi. Cuối cùng hôm nay, trong khi đang say giấc thì cảm giác nhè nhẹ bên kia có rung động, lúc định mở mắt thì Nguyên Lâm đã quay trở lại thực tại.