Thường Trường đánh bằng gò má, nửa khuôn mặt đau rát.
Nhưng cậu không thèm để ý, hai mắt đỏ bừng nhìn lão Đảng đang ở một bên che đầu.
Lão Đảng mất cân bằng ngã xuống nệm bên cạnh, hiển nhiên bị va chạm bất thình lình làm bị thương.
"Hừm..." Nghe thấy tiếng □□ có chút thống khổ của lão Đảng, Thường Trường khẽ nhíu mày.
Cậu đá văng nửa chân lão Đảng còn gác lên người cậu, nhanh chóng đứng lên từ trên giường.
Nếu không phải bây giờ còn nguy cơ tứ phía, cậu thật sự sẽ động thủ với lão Đảng.
Lão Đảng xoa thái dương, ngẩng đầu, vẻ mặt thập phần mê mang, ánh mắt kỳ quái vừa rồi đã biến mất.
"Tôi xin lỗi. Tôi..." Nhìn khuôn mặt xanh mét của Thường Trường, lão Đảng dừng lại một chút, ảo não nói: "Không biết vừa rồi tôi bị làm sao. ”
Thường Trường không trả lời, hiển nhiên từ trong lòng không chấp nhận lời giải thích này.
Những lời nói vô thức của một người thường là những gì người đó nghĩ. Hành vi vô thức kia, có thể nói là điều hắn đã làm rất nhiều lần trong đầu.
Lão Đảng còn muốn nói gì đó, lại cảm thấy ngực đau đớn. Hắn cong lưng cắn chặt môi.
Thường Trường cũng sửng sốt, cậu đụng vào đầu mà? sao ngực lại bị thương?
Sắc mặt lão Đảng đen sì, khớp ngón tay duỗi thẳng lộ ra xương trắng.
Thường Trường bỏ qua cãi vã vừa rồi, lập tức đi tới đỡ hắn nằm xuống.
Cũng may cơn đau kéo dài không lâu, sau vài giây co giật, lão Đảng mềm nhũn nằm trên giường.
"Tôi… Đệt, cậu không sao chứ? Thường Trường hỏi, vừa rồi thật đáng sợ.
Lão Đảng ra một thân mồ hôi lạnh, suy yếu tựa vào đầu giường, lộ ra một nụ cười.
"Cảm ơn, cuối cùng tôi cũng nhớ ra mình là sinh viên đại học."
Thường Trường thấy hắn bình tĩnh lại, hơi yên lòng, cẩn thận ngồi ở mép giường.
"Vậy thì bây giờ cậu có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra."
Lão Đảng cúi đầu, nhìn bảng tên trên ngực chậm rãi nói.
"Đều là do thứ quỷ này làm, nó đang quấy nhiễu trí nhớ của tôi."
"Tôi nhớ chúng ta đã đi xe với nhau đến nơi này. Đợi đến khi tôi phục hồi tinh thần lại, cảm giác đầu óc mơ màng, đột nhiên không nhớ rõ tôi đi với ai tới. ”
"Tôi mặc đồng phục khách sạn như thể tôi đã làm việc ở đây rất lâu. Mọi người, ngay cả những nhân viên phục vụ khác, đều dùng tên trên bảng tên để chào hỏi. Hơn nữa đều là từ lặp, thành thật mà nói có chút rợn người. Họ vừa bảo tôi lên tầng 14 dọn dẹp, rồi tôi thấy cậu... Sau đó, tôi không nhớ. ”
Thường Trường nghe lão Đảng nói đứt quãng, không khỏi nghĩ đến lời của Linh.
[Nó làm cho người ta thay đổi tên họ ngay khi bước vào, thế cho nên đến cuối cùng, bọn họ ngay cả tên của mình cũng quên mất. 】
Sau đó dần dần, ngay cả vì sao mình tồn tại cũng không biết.
Vậy những người mất đi ý nghĩa tồn tại cuối cùng sẽ như thế nào?
"Vậy sao, lúc nãy cậu lại cứu tôi? Nhậm Lục giả mạo kia là chuyện gì? Thường Trường hỏi.
Lão Đảng lắc đầu, nói nhẹ: "Tôi không biết. Có lẽ đó là phản xạ có điều kiện, cậu xem cậu cũng chưa đeo bảng tên, nhưng tôi nhớ rõ tên của cậu. ”
Trong lòng Thường Trường căng thẳng.
Lão Đảng nói: "Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, cảm thấy cậu dường như rất sợ hãi, như muốn trốn, cơ thể của tôi … cứ làm theo vậy thôi. Về phần Nhậm Lục, tuy rằng người kia không phải là nó, nhưng giọng nói lại là của nó. ”
Hắn sâu kín nói: "Nhưng trong lời nói của nó, ác ý đối với cậu quá sâu."
Tại sao có ác ý, không cần nói cũng biết.
Thường Trường khiếp sợ nhìn hắn: "Cậu biết??".
Biết tại sao cậu không xử lý nó??
Thường Trường bất giác nhớ tới Nhậm Lục hiện tại đang ở thời kỳ thanh xuân mẫn cảm, lựa chọn tốt nhất của lão Đảng kỳ thật chính là thả phóng nó.
"Vậy còn có thể làm sao bây giờ." Lão Đảng quả nhiên nói vậy.
Mắt thấy đề tài phát triển theo hướng Thường Trường không muốn tiếp xúc, Thường Trường ngậm miệng lại.
Cậu ý thức được việc cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng đi lên tầng 13 quỷ dị thiên biến vạn hóa kia, nói không chừng một giây sau sẽ có đầu trâu mặt ngựa xuất hiện ở đó kìa.
Cậu nói ngắn gọn với lão Đảng một chút về tình huống của mình, cố ý bỏ qua chuyện về Linh.
"Cái chỗ này quả nhiên kỳ quái. Nhưng cậu sẽ xuống tầng 13?". Lão Đảng sau khi nghe xong, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
"Đúng vậy, tôi có lý do không thể không đi. Nhưng tình huống bên ngoài thật sự quá nguy hiểm. ”
"Cậu không thể đi." Lão Đảng quyết đoán nói.
"Tại sao?" Thường trường khó hiểu.
"Bởi vì tôi vừa mới từ nơi đó đi lên."
Thường Trường mất một giây giải mã thông điệp này.
Sau đó trở nên vô cùng kinh ngạc: "Cậu vừa mới ở đó đi lên? Dưới đó xảy ra chuyện gì? ”
Thường Trường gần như bật cười, loại đối thoại không đầu không cuối này từng có trong quá khứ, làm cho cậu có chút hoài niệm.
Lão Đảng nói thêm: "Thật sự không thể nhớ, nhưng cảm thấy rất tồi tệ. Hình như có rất nhiều..."
"Rất nhiều cái gì?"
"Máu." Lão Đảng khó nhọc nhớ lại, sau đó đột nhiên ngồi thẳng người: "Phòng bếp! Phía dưới là phòng bếp."
Một phòng bếp trên tầng 13?
Thường Trường khó có thể tưởng tượng, nhưng biểu hiện của lão Đảng không giống như đùa giỡn.
Bất kể như thế nào, vẫn phải đi xuống.
"Cái bà ma nãy không biết còn ở lối thoát hiểm không." Thường Trường lẩm bẩm nói.
Kinh nghiệm bị truy sát với đạp cửa vừa rồi khiến cậu sởn tóc gáy, cho dù cho cậu có mười cái mạng cũng không muốn thử thêm một lần nữa.
Vì thế ngoại trừ lối thoát hiểm, phương pháp xuống lầu cũng chỉ có ——
Thang máy.
Thang máy có thể sử dụng 2, một cái vẫn đậu ở tầng mười ba không nhúc nhích, cái kia trực tiếp lên tới chỗ người phụ nữ cầm dao.
Dường như thang máy cũng không được.
Lão Đảng nhìn khuôn mặt nhăn nheo của Thường Trường, bỗng nhiên nói: "Tôi có cách, chúng ta đi thang máy xuống. Hiện tại tôi đang đeo bảng tên, người khác sẽ nghĩ tôi là người dọn dẹp …Đại khái đi, loại thứ không biết là người hay ma này hẳn là chỉ dựa vào bảng tên để phân biệt người. ”
"Cậu trốn trong xe quét dọn ở phòng dành cho khách, đến lúc thì tôi đẩy cậu xuống."
Thường Trường mở to hai mắt: "Cái này...có khả thi không? ”
Lão Đảng cử động cổ, cảm thấy tốt hơn một chút so với trước đây.
Hắn đứng dậy, cười nói: "Nếu cậu phải đi, tôi nhất định sẽ đưa cậu đi bất kể giá nào."