Tít vào thư phòng thấy mợ đang đọc say mê cái gì đó, nó rón rén lại gần đặt ly nước chanh mật ong lên bàn cho mợ, nó nghe chị Muội nói mợ Hân thích uống nước chanh mật ong nên ăn cơm xong nó pha cho mợ một ly luôn
"Mợ đang đọc sách, mà em pha cái gì đó đa"
Hân ngẩn đầu lên nhìn Tít, thấy nó đang đứng bên cạnh còn đặt cái ly nước gì đó trước mặt nàng, nàng nhìn ly nước xong lại quay sang nhìn nó nghi hoặc hỏi
"Con...con pha nước chanh mật ong cho mợ á"
Chị Muội chỉ cho nó pha hồi trưa, nó ráng nhớ cách pha đặng pha cho mợ Hân uống, mợ Hân tốt với nó như vậy thì nó phải làm gì đó cho mợ Hân chứ
"Giỏi ta, sao em biết mợ thích"
Hân cười tươi, sau đó nàng cầm ly nước đưa lên mũi hít một hơi, đúng là rất thơm, không biết sao con Tít nó biết làm nước chanh mật ong cho nàng nữa, nàng nhớ nàng đâu có nói cho nó nghe nàng thích uống bao giờ đâu ra
"Chị Muội nói cho Tít nghe, nên Tít pha cho mợ uống á"
Con Muội thấy Tít nguyên ngày không có làm gì nặng nhọc nhiều, nên kêu Tít sau này pha nước chanh cho mợ uống, tại mợ thích nên mợ ngày nào cũng uống hết á
Hân nghe nó nói xong thì vui vẻ gật đầu, nàng đưa ly nước chanh lên môi nhấp một ngụm, vị chua của chanh cùng vị ngọt của mật ong như hòa tan vào khoang miệng nàng, tính ra con này cũng giỏi, pha nước chanh đúng ý nàng đó đa
"Em pha ngon quá đa"
"Vậy mợ uống hết đi mợ, nào mợ...thèm mợ kêu Tít pha cho mợ nghen"
Thấy mợ uống ngon lành như vậy nó cũng thấy vui, không tốn công nó pha cho mợ, chỉ cần mợ thích thôi thì nó sẽ pha cho mợ quài quài luôn
"Em ngồi ghế chơi đi Tít, đừng có đi theo tụi gia đinh dăng nắng dăng nôi, bệnh chết đó"
Hân nhìn nó nghiêm giọng, nàng nhớ lại chuyện nó theo tụi gia đinh ra vườn chơi, thật ra nàng còn chưa biết xuất thân của nó, nàng sợ từ nhỏ nó được cưng chiều giờ nó về hầu cho nàng chịu cực thì sao
Bởi vậy nàng không muốn nó làm gì động tay động chân, càng không muốn nó học theo tụi gia đinh, nhưng mà nếu nó mồ côi cha má thì không sao, nàng nuôi nó được, nó ở cùng nàng mấy tuần nay, nàng coi nó như em nàng rồi
Con Tít nghe lời mợ Hân ngồi xuống cái ghế bên cạnh mợ nó hồn nhiên nói
"Mấy anh chị đó thương con...còn nói coi con như em gái nữa, con thấy mấy anh chị đó tốt như mợ vậy á"
Hân nhìn nó một lúc rồi hỏi ngược lại
"Vậy mợ tốt hơn hay đám đó tốt hơn"
Hân nhíu mài lại hỏi nó, coi nó trả lời sao, nghĩ sao mà đem nàng ra so sánh với gia đinh vậy cà, con này gan quá rồi, Tít ngồi trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nó nói
"Tất nhiên là mợ Hân rồi, mợ là người tốt nhất Tít gặp á"
Tít nó cười tít mắt nhìn mợ, mợ cho nó ăn ngon, còn cho nó ngủ ấm nữa, mợ tốt kinh khủng luôn đó, mợ không ghét bỏ nó, không đánh nó roi nào, đã vậy còn mua áo đẹp cho nó, hỏi sao nó không thích đây
"Vậy nên em phải nghe lời mợ biết hông"
Hân dịu dàng nhìn Tít, nàng lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu Tít, nàng cảm thấy hài lòng về câu trả lời của Tít, nàng mừng thầm trong lòng khi Tít nó coi nàng là nơi để nó dựa vào, không biết tại sao nàng lại muốn bảo vệ chở che cho cô bé nhỏ này
"Dạ con biết rồi mợ"
Tít gật đầu lia lịa, rồi nó dáo dác nhìn xung quanh thư phòng của mợ, phòng này rộng như phòng mợ cho nó ngủ vậy, có điều ở đây chất toàn là kệ sách, nhìn mà muốn hoa cả mắt, nó nhìn một hồi thì ánh nhìn rơi vào cái vật được che bởi một lớp vải nhung đỏ kia, trông hình thù kì lạ quá
Hân chú tâm đọc sách nên không để ý con Tít bên cạnh, nó rón rén đi tới cái vật kì lạ mà nó để ý, nó vén tấm vải nhung đỏ ra, tấm vải rơi xuống, bên trong tấm vải là một cái vật gì đó màu đen đen hình thù kì lạ, nhưng cái vật này lại cho nó cảm giác quen thuộc
"Cái này là cái gì mợ"
Hân lúc này rời mắt khỏi cuốn sách ngẩn đầu quan sát nó, con nhỏ mới ngồi đây mà chạy qua đó lẹ dữ à, thấy nó đang đứng trước cây đàn bầu của nàng, nàng không khó chịu mà nhẹ nhàng đáp lại
"Đàn bầu đó Tít"
Cây đàn đó nàng được ông ngoại trao lại khi ông qua đời, ông là một nghệ nhân chơi đàn rất hay, nhất là đàn bầu, nhưng tiếc thay nàng không biết chơi đàn, chắc do nàng không có năng khiếu
Thế là vật tưởng niệm của ông ngoại trao lại cho nàng coi như là vô ích, nàng quý cây đàn này nên nàng đem nó về nhà chồng luôn, rồi cất nó vào một gốc thư phòng
Tít nó vuốt ve thân đàn bầu, không biết sao trong người nó dâng lên một cảm xúc da diết khó tả, nó nâng tay trái lên chạm vào cần đàn bầu, tay phải nó cầm cái que gảy đàn lên, dựa theo bản năng hay sự tình cờ nào đó mà Tít đã gảy ra một đoạn hòa âm nghe rất êm tai
Hân thấy Tít lại gần ngắm nghía cây đàn bầu thì nghĩ chắc nó hiếu kì nên xem cho vui, nàng không quan tâm mà tiếp tục đọc cuốn sách dang dỡ, cho đến khi tiếng đàn bầu da diết vang lên một âm thanh êm tai, nàng như cứng đờ, cuốn sách trên tay nàng vô thức rơi xuống đùi lúc nào không hay.
"Tít"
"Dạ con.."
Nghe giọng mợ kêu tên nó, chợt Tít nó bừng tỉnh, nó như bị cuốn vào thứ cảm xúc kì quái gì đó mà nó không biết gọi là gì, tay chân nó tự hoạt động theo bản năng mà nó không hay biết, nó sợ nó làm hư đàn của mợ.
"Ai dạy em đàn vậy đa"
Hân nhìn nó thôm lôm, nàng không nghĩ nó khờ mà lại biết chơi đàn bầu, nàng đây thông minh sáng dạ mà còn không biết chơi, huống hồ chi bây giờ nó đang khù khờ thì làm sao mà nó chơi được, rồi ai trong nhà này là người dạy nó chơi?
"Con..con gảy đại á mợ, con không có làm hư đàn của mợ đâu, mợ đừng có lo nghen"
"Gảy đại?"
Trong đầu nàng đang có rất nhiều câu hỏi được đặt ra, liệu nó gảy đại có thể trùng hợp tạo thành một đoạn giai điệu như vậy hay không, tất nhiên nàng không tin cái lý do củ chuối mà Tít đưa ra, nàng đang thầm suy nghĩ liệu trước đây nó có từng gảy đàn như vậy hay không, liệu quá khứ của Tít có liên quan gì đến đàn bầu không
Hân trầm ngâm một chút rồi nói
"Tít em đàn lại cho mợ nghe được không"
Nghe đến đây con Tít hơi bất ngờ, mợ hông rầy la nó mà còn kêu nó đàn cho mợ nghe nó thiệt hông tin được luôn á, nhưng mà mợ muốn nghe thì nó ráng nhớ lại đàn cho mợ nghe, không biết sao trong tiềm thức nó luôn bị cuốn hút bởi tiếng đàn bầu.
"Dạ..mợ chờ Tít chút"
Tít kéo ghế ngồi xuống cạnh cây đàn bầu, nó nhìn cây đàn bầu một lúc lâu, hít thở một hơi thật sâu, sau đó nâng ngón tay bé nhỏ của nó lên chạm vào dây đàn, còn Hân thì đang quan sát nhất cử nhất động của con Tít
Tiếng đàn bầu da diết ngâm lên
Đất bạc màu và vai áo em bạc thêm,
Trắng mưa trên đồng mưa giăng lối nhỏ em về.
Đất cùng ta trải bao nắng bao ngày mưa,
Đất ôm trọn kiếp người mảnh đất quê hương ta.
Đất yêu người bàn chân lấm bùn khuya sớm.
Đất thương người lẻ loi thân cò trên đồng,. Đam Mỹ Trọng Sinh
Nghe rì rào đâu đó tiếng thì thầm của đất.
Tiếng dòng sông vỗ sóng gọi ta về.
Đất bạc màu và vai áo em bạc thêm,
Nắng nghiêng trên đồng xa xa lối nhỏ ai về.
Đất mẹ ru lòng ta nỗi đau niềm thương,
Nắng vẫn vàng trên đồng và gió như miên man
Mặc dù không có lời, chỉ có âm thanh nhưng Hân có thể hình dung ra nó đang gảy đàn bài hát nào, do giai điệu bài hát quá rõ ràng, nàng thuộc kiểu người am hiểu về thơ ca, nên mấy bản nhạc này đâu còn xa lạ gì với nàng, chỉ có hơi bất ngờ là Tít đàn hay quá
Tiếng đàn của nó sao mà da diết khôn nguôi, lúc sanh thời ông ngoại nàng đàn hay có tiếng nhất nhì cái xứ Cần Thơ này, tiếng đàn của ông rất đặc biệt, luôn làm người nghe phải thả hồn vào giai điệu mà ông ngâm lên
Nên khi nghe thấy tiếng đàn của Tít, làm cho nàng chợt nhớ về ông, tiếng đàn của ông từng làm cho nàng say sưa, và hiện tại nàng cũng đang bị đắm chìm vào trong giai điệu của trích đoạn vừa rồi
Trong lúc Tít gảy đàn nàng có để ý thấy sắc mặt nó khác quá đa, mặt nó nghiêm túc hơn vài phần, nhưng tay thì thuần thục gảy ra nhưng âm thanh thê lương, nàng có cảm giác lúc đó nó không còn là con Tít của nàng, mà là một người nào đó khác, một người có tính khí ôn hòa nho nhã hơn.
"Mợ ơi, mợ thấy con đàn hay hông dạ mợ"
Tiếng nói của con Tít như kéo Hân quay trở về thực tại, nàng cười gượng gạo rồi tiến lại gần chổ nó đang ngồi, nàng vuốt ve mái tóc đen dài của nó rồi nói
"Hay, sau này Tít đàn cho mợ nghe hen"
Con Tít được mợ khen thì khoái hơn, nó thích được mợ Hân khen, mợ Hân khen gì nó cũng thích hết trơn á, giờ cho nó ngồi đàn ở đây đến khuya luôn nó cũng chịu
"Dạ..nếu mợ thích thì Tít sẽ đàn cho mợ nghe"
Nàng nhìn nó trong đôi mắt chứa đựng vô vàng cảm xúc cùng suy tư, nàng vừa vui mà vừa có cảm giác hơn lo sợ, vui vì con Tít nó biết đàn mà còn đàn hay, còn lo là vì nàng đang sợ nó xuất thân trong một gia đình cao sang quyền quý nào đó
Đến lúc nó hết khờ, nó sẽ bỏ nàng mà đi không làm hầu cho nàng nữa, mặc dù biết hơi ích kỉ nhưng nàng quý nó vô cùng, muốn nó luôn ở bên cạnh nàng, bầu bạn sớm tối
Sau khi đàn cho mợ nghe xong, con Tít lại gần chổ mợ ngồi xuống đó, nó ngồi nhìn mợ đọc sách thôi chớ không có làm gì hết đó, Hân thấy nó ngồi kế bên nhìn nàng châm châm như vậy nàng sợ nó ngồi không nên chán, nàng mới kéo vai nó lại sát gần mình hơn, kẹp đầu Tít cho con nhỏ nhìn vào cuốn sách trên tay nàng
"Muốn nghe mợ đọc sách hông Tít"
Tít nghe mợ nói thì gật đầu lia lịa
"Dạ..dạ nghe"
Tít nó ngồi im ru rú tựa vào lòng mợ, để mợ đọc sách cho nó nghe, mặc dù không hiểu mợ đọc cái gì, nhưng mà nó vẫn thích dựa vào lòng mợ nghe mợ đọc vậy đó
Hân đọc được một lúc không để ý quay qua quay lại con nhỏ ngủ mất tiêu hồi nào hong hay, nàng nhìn vào gương mặt non nớt đang say nồng trong giấc ngủ của nó, nàng chợt mỉm cười dịu dàng
Nụ cười mà suốt từng ấy năm ở nhà hội đồng Tịnh nàng chưa bao giờ nở ra dù là một chút, vậy mà hôm nay nhìn thấy dáng vẻ này của Tít, nàng lại bật cười trong vô thức, nàng im lặng không đọc ra thành tiếng mà chỉ đọc bằng mắt thôi
Còn Tít thì nàng vẫn để nó dựa vào lòng ngực nàng để mà ngủ, tính ra ở cái tư thế này không làm cho nàng khó chịu, ngược lại còn thấy thoải mái, đó giờ nàng chưa ôm ai ngủ kiểu này, kể cả Thế Thành hay Thanh Tùng cũng chưa từng..
Tít nó nhỏ con nên không có nặng một xíu nào hết, bởi vậy nàng mới cho nó dựa vào lòng nàng đặng ngủ đó đa, mà con nhỏ ngủ say mê quá không biết trời trăng mây gió gì luôn