Son Sắc

Chương 4: Em gái trọng quân



"Em có chuyện gì mà khóc bù lu bù loa vậy"

Cậu Tùng ngồi trên giường ôm người thương của cậu vào lòng, không biết hôm nay em bị làm sao, từ lúc sang nhà cậu em rút vào ngực cậu mà khóc như mưa, cậu có nói cách mấy em cũng không chịu nín, làm cậu Tùng đau lòng hết biết

Trọng Quân ôm lấy cậu Tùng chặt hơn, cậu thật sự đang rất bất lực vì em gái mình bỏ nhà ra đi, ba bốn ngày rồi nhưng tuyệt nhiên không có một tin tức nào của con bé

Cha cậu kêu lính đi tìm khắp cái Sài Thành này luôn rồi, nhưng không có một giấu vết, cậu đang lo em cậu xảy ra chuyện gì không hay, cha má cậu biết sống ra làm sao đây

"Giao Ánh...mất tích rồi cậu ơi"

Cậu Tùng nghe xong giật mình một chút, thì ra đây là lý do Trọng Quân mấy hôm nay không qua nhà cậu, vì Giao Ánh mất tích, cậu Tùng suy nghĩ một hồi thấy chuyện này có cái gì đó là lạ

Cậu biết Giao Ánh từ lúc cậu thương Trọng Quân, ngót nghét ba bốn năm nay, cậu biết nó là một con bé sống trong nhung lụa và sự bao bọc của ông Thống Đốc - Lê Thành An cha của Lê Trọng Quân và Lê Giao Ánh

Cậu Tùng gặp bé Ánh năm con bé tròn 15, nó lanh lợi hoạt bát nhưng luôn sống dựa vào cha má nó, không lý nào bây giờ nó lại bỏ nhà ra đi trong khi nó không có một tí kiến thức cơ bản nào về xã hội ngoài kia, cậu còn chưa biết nguyên do gì mà Ánh lại bỏ nhà ra đi

"Mà em nói cậu nghe, sao Ánh nó bỏ nhà đi"

Trọng Quân ngậm ngùi kể lại cho cậu Tùng nghe, chuyện là cha má cậu lúc nhỏ có hứa hôn cho Giao Ánh cùng Hai Văn con của ông thượng tá Huỳnh Quý, Ánh cùng Hai Văn có qua lại gần một năm khi nó ăn học bên đất pháp

Nhưng tự dưng một tuần trước Ánh về nhà đứng trước mặt cha đòi hủy bỏ hôn sự, cha hỏi lý do thì Ánh chỉ im lặng rồi nói không muốn gả cho Hai Văn, ông giận quá mà xuống tay tát Ánh một cái như trời giáng, nó giận quá nên bỏ nhà đi biệt tăm mấy hôm

Lúc Ánh bỏ nhà đi được một ngày cha có sai lính đi tìm nhưng tuyệt nhiên bặc vô âm tính, cha đã lục tung cái Sài Thành này lên rồi, nhưng kết quả đều không có, má của Ánh vì thương con gái mà bệnh nặng mấy ngày chưa thuyên giảm, cha lúc đó giận quá không kìm chế được nên tát Ánh có một cái thôi, ai ngờ nó bỏ nhà đi không tung tích

Nhà ông An có duy nhất một cậu con trai và một cô con gái, cha từ nhỏ đã thương Giao Ánh nhất nhà, giờ nó bỏ đi ruột gan ông nóng như lửa đốt, nó mà có mệnh hệ gì Trọng Quân sợ cha má không biết sống sao

Cậu Tùng nghe xong thì hiểu được cái sự đau lòng của Trọng Quân, cậu ôm chặt Trọng Quân vào lòng, sau đó hôn lên trán cậu một cái yêu thương, cậu Tùng ghé vào tai Trọng Quân nói

"Em yên tâm, cậu sẽ giúp em tìm bé Ánh"

Trọng Quân nghe cậu Tùng an ủi mình như vậy trong lòng ấm áp vô cùng, ít ra bên cạnh cậu còn có một người thương cậu hết lòng như cậu Tùng, luôn quan tâm che chở cho cậu, mọi lúc cậu suy sụp và bất lực nhất

Tuy biết cậu Tùng có vợ ở quê nhà, nhưng mợ ấy chỉ là cô gái được cha má cậu Tùng sắp đặt, cậu Tùng không có tình cảm gì đặc biệt cho cô ấy, trong lòng cậu Tùng từ lâu chỉ có mình Trọng Quân là người thương

Cậu thương Trọng Quân còn hơn bản thân mình, cậu muốn đường đường chính chính lấy Trọng Quân về làm vợ nhưng mà chuyện này là không thể..ông Thống Đốc sẽ ra sao khi biết cậu quý tử nhà mình đang yêu đàn ông..còn cha má của cậu Tùng sẽ ra sao đây

Nên hai cậu quyết định sẽ ở bên nhau như bây giờ mà sống với nhau đến cuối đời, lỡ như bị phát hiện Trọng Quân tình nguyện bỏ trốn theo cậu Tùng ra khỏi cái đất Sài Thành này, đến một nơi mà không ai biết Trọng Quân cậu ấm nhà ông Thống Đốc và Thanh Tùng cậu hai nhà hội đồng Tịnh.

Hai cậu thương nhau đến nay tròn bốn năm, từ cái thời cậu Tùng lên Sài Thành học, cậu đã gặp Trọng Quân, cậu Tùng ngày đó còn lạc lõng nơi đất khách phồn hoa này, may mà có Trọng Quân bên cạnh cậu, tình cảm của hai cậu cũng nảy sinh từ đó

Tuy không phô trương nhưng cả hai cùng nhau sống những ngày tháng êm ấm bên nhau như các đôi tình nhân khác, cậu Tùng nguyện đời này cậu chỉ yêu mình Trọng Quân và ở bên Trọng Quân cả đời

***

"Em đi theo mợ"

Hân cầm tay Tít vào nhà, gia đinh thấy mợ Hân về thì vội chạy ra mà đón tiếp, ai cũng nhìn Tít chăm chú vì không biết con bé này chui từ đâu ra, mà sao nay lại xuất hiện bên cạnh mợ Hân

Hân nhận thấy ánh nhìn tò mò của gia đinh dành cho Tít, nàng ho khan một cái, sau đó trầm giọng nói

"Đây là bé Tít, hầu cận của mợ, sau này tụi bây coi giúp đỡ em nó nghen hông"

"Dạ mợ"

Năm sáu gia đinh đồng thanh lên tiếng, con Muội từ ngày mai không cần theo hầu cho Hân, vì bên cạnh nàng bây giờ có Tít rồi, cho nên Muội sẽ xuống phụ bếp cùng tụi con Mọi luôn, sau khi cho Tít chào hỏi xong xuôi Hân kêu con Tít vào phòng mình

Tít nó đi sau lưng Hân về phòng, bước vào căn phòng của Hân nó nhìn ngó xung quanh một cách đầy hiếu kì, phòng mợ Hân rộng quá, còn đẹp nữa, trong phòng có một kệ sách toàn là sách chật kín tủ, một cái giường ngủ lớn, cùng một bộ bàn ghế gỗ lim trong rất kì công, Tít nó say sưa nhìn ngó một hồi buột miệng thốt ra

"Phòng mợ đẹp quá"

Hân nhìn thấy con Tít dáo vác nhìn xung quanh, nàng lại gần dối diện dí nó hỏi han xem con nhỏ thấy thế nào về căn phòng này

"Em thích hông Tít"

"Dạ thích"

Đây là căn phòng đẹp nhất mà nó từng gặp trong thời gian nó lang thang ở xứ này, nhưng nó đâu ngờ trước kia nó ở một căn phòng còn rộng hơn căn phòng này gấp chục lần

"Hay mợ cho em ngủ ở đây nghen"

Hân nhìn nó mà thích thú, nàng nựng cái gò má sữa của Tít một cái, nhìn thái độ nó ngó bộ nó thích phòng Hân, nên nàng muốn cho nó ngủ chung luôn, nàng xem Tít như em gái của nàng vậy, từ bé nàng đã muốn có một cô em gái đáng yêu như con bé Tít

"Bà dặn..con hông có được ngủ ở đây"

Mặc dù Tít nó rất thích phòng mợ Hân, nhưng bà Trịnh trước khi đi có dặn nó, người ăn kẻ ở không có được ở trong phòng mợ Hân như ở nhà hội đồng Trịnh, và không được ngồi ăn chung dí mợ Hân luôn, nó sợ bà đánh đòn nên không dám làm trái ý bà

"Mợ cho em ngủ ở đây, bà có ở đây đâu em lo cái chi"

Căn phòng này từ lâu chỉ có một mình Hân ngủ, cậu Tùng thì đi biệt tăm mấy tháng nay có ngó ngàng gì đến cái gia trang này đâu, Hân thấy cậu Tùng như vậy riết rồi cũng chán, không thèm quan tâm cậu mần cái chi, nay Hân cho Tít ngủ trong đây cũng không có vấn đề gì to tác, ít ra ngủ ở đây còn ấm hơn ngủ ở gian bếp chung dí tụi gia đinh

"Bà...đánh con thì sao mợ"

Nó mếu máo nhìn mợ Hân, thật sự nó muốn ngủ chung dí mợ Hân ghê luôn đó đa, mợ Hân thơm, mợ Hân hay xoa lưng cho nó ngủ mấy hôm nay, bởi vậy nó thích ngủ cùng mợ Hân, nhưng mà nó cũng sợ bà Trịnh, sợ bà đánh chết nó luôn thì sao, nó sợ ăn đòn như sợ cọp

"Mợ không nói, em không nói sao bà biết"

Hân thấy Tít cưng quá nên nàng nhéo mũi nó một cái, Tít nghe Hân nói vậy xong thì ôm cái mũi mà gật đầu, nó đưa ngón út ra trước mặt Hân

"Mợ hứa nghen"

Hân nhìn cái ngón út bé tí của nó, sao mà làm mấy cái trò con nít quá hong biết, nhưng sau đó Hân cũng đan ngón út của nàng vào, rồi nói

"Mợ hứa, nhưng Tít phải nghe lời mợ"

"Dạ...con nghe lời mợ mà"

Thế là hai mợ con có một giao kèo tại căn phòng này, Hân sẽ cho Tít ngủ ở phòng Hân, còn Tít thì sẽ phải nghe lời Hân không có được lì lượm, nó ngoan ngoãn chấp nhận yêu cầu của mợ Hân

***

"Tít mày theo tao xuống đây"

Muội sau khi thấy con Tít rời khỏi phòng mợ Hân, nó kéo Tít xuống gian bếp chỉ dạy cho Tít làm ít việc lặt vặt, do bà Trịnh có dặn riêng Muội sau khi về nhà hội đồng Tịnh, phải chỉ cho Tít làm hầu mợ Hân

Tít nó ngoan ngoãn đi theo, xuống gian bếp có rất nhiều gia đinh tấp bật chạy đôn chạy đáo làm việc, làm Tít choáng ngợp dí không gian này, con Muội lôi con Tít qua một cái phản nhỏ trong gian bếp, sau đó đưa cho Tít một bó rau muống rồi kêu

"Mày lặt rau đi, có nghe mợ Hân kêu thì phải chạy lên coi mợ cần cái gì nghen"

Con Muội tính dặn con Tít xong thì đi làm việc của mình, nhưng chưa kịp đi đã bị con Tít níu chặt cái vạt áo ba bà, con Muội xoay mặt nhìn Tít rồi nói

"Có chuyện chi, đừng nói dí tao mày không biết lặt rau nha Tít"

Như bị nói trúng tim đen, Tít nó nhìn Muội thật lâu sau đó bẽn lẽn gật đầu, nói thiệt là nó không biết xử lý bó rau trước mặt mần sao hết, đó giờ nó có làm ở đợ bao giờ đâu mà biết mấy chuyện này đa

Con Muội nhìn Tít thở dài một hơi, sau đó ngồi xuống phản chỉ cho nó cách lặt rau muống, nó thấy tội nghiệp con Tít bị đánh đập dữ quá cho nên khờ luôn, mấy ngày qua nó theo mợ Hân về nhà hội đồng Trịnh, nó chứng kiến hết thảy chuyện Tít được Thế Thành đưa về trong tình trạng máu me be bét.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tước Đăng Tiên
2. Xuyên Sách Thành Vợ Trước Cố Chấp Của Tổng Tài
3. Hắc Đạo Tổng Tài Cuồng Sủng Tôi
4. Em Là Tất Cả Của Tôi, Cô Gái À!
=====================================

Muội nhìn cảnh đó mà thấy thương, nên khi mợ Hân kêu con Tít lên hầu cho mợ, thì nó đồng ý ngay, mặc dù hầu cho mợ Hân thì nhàn nhã hơn, không cần lao động chân tay nhiều, nhưng Muội thấy Tít còn nhỏ mà phải lang thang như vậy, nên nó thương, nó không ghét bỏ hay chi hết đó

"Tao chỉ mày xong rồi đó, mày làm đi tao đi mần việc khác"

Sau khi chỉ nó xong, Muội ra sau bếp chặt củi, còn con Tít làm theo mấy cái mà Muội chỉ cho nó, mặc dù lặt có hơi lâu tí xíu, nhưng mà cuối cùng cũng lặt xong được một bó rau muống to đùng, lặt xong nó nhăn mặt rồi xoa xoa tay

Đang xoa tay thì Cần ở đâu chạy đến ngồi bên cạnh Tít, thằng nhỏ nhìn Tít rồi cười một cái sáng lạng, sau đó nó hỏi

"Em là hầu của mợ Hân đó hả đa"

Cần nghe tin mợ Hân có hầu mới, nhưng chưa có lần nào được gặp, hôm nay thấy có cô gái nhỏ ngồi đây lặt rau, nó đoán chắc ăn là hầu của mợ Hân, mà mợ Hân chọn hầu khéo quá đa, con nhỏ này theo Cần thấy nó đẹp nhất trong đám gia đinh luôn rồi

"Dạ..con là Tít"

Thấy cậu trai ngồi kế bên gương mặt hiền lành chất phát nên con Tít không có sợ lung, ít ra mặt của cậu này còn hiền hơn mặt của cậu Thế Thành, không biết sao nó sợ Thế Thành ghê luôn đó đa

"Anh là Cần, sau này em không biết cái chi thì hỏi anh nghen"

Cần biết tin hầu mới của mợ Hân bị khờ, cho nên nó muốn lâng la làm quen giúp đỡ con Tít, mà theo nó quan sát thì Tít khờ thiệt, nói chuyện gì đâu mà con con suốt à, Tít vừa được mợ Hân đưa về là Cần nghe tụi gia đinh bàn tán xôn xao rồi, cũng tội nghiệp cho nó, đẹp mà khờ

"Dạ.."

"Thôi anh đi mần công chuyện nghen, xíu gặp em sau nha Tít"

Tít gật đầu rồi vãy tay tạm biệt Cần, nó nhìn Tít như chết trân, mặc dù nó hơi mắc cười vì cái hành động trẻ con của Tít, nhưng mà nó thấy con bé này đáng yêu quá

"Tít ơi, chuẩn bị dọn cơm lên cho mợ Hân nghen"

Con Muội đang chặt củi nói vọng vào trong, Tít nghe xong lon ton chạy đi dọn cơm cho mợ cùng hai ba gia đinh khác, Hân ngồi trên bàn ăn nhìn con Tít chạy đôn chạy đáo thấy tội luôn, nhưng nàng hết cách rồi, dọn cơm xong Tít hầu bên cạnh mợ Hân, cầm cái quạt tay quạt nhè nhẹ cho mợ không có bị nóng

Thấy bàn ăn đã được dọn lên đường hoàng, Hân kêu con Mọi lại gần rồi sai nó

"Mày xuống lấy thêm cái chén đôi đũa lên đây cho mợ"

Mọi nghe mợ nói thì nhanh tay lẹ chân mà đi lấy cho mợ, nó lấy chén đũa đặt lên bàn ăn trước mặt mợ Hân, nó định lấy cây quạt tiếp tục quạt cho mợ Hân nhưng mợ lại nói

"Mày đi ra nhà sau, cấm tuyệt đối không cho ai lên nhà ăn hết nghen chưa, con Tít ở đây hầu cho mợ được rồi"

Hân nghiêm giọng dặn dò con Mọi, nó sợ quá mà không dám quấy rầy mợ Hân, nó chạy lẹ xuống nhà sau, dặn tụi con Muội theo đúng lời của mợ Hân, đợi cho con Mọi đi khuất ra sau, Hân nhìn sang Tít

"Tít em đói chưa"

Tít nghe mợ Hân hỏi mặc dù hơi đói, tại sáng giờ nó có ăn cái chi đâu, nhưng nó ngại nên trả lời không đói, tại bà Trịnh có dặn nó phải ăn cơm ở bếp dí mấy tụi gia đinh trong nhà

"Dạ con hông có đói"

Hân nhìn mặt mũi nó một chút, môi nó tái mét rồi, sáng giờ nó theo nàng từ bên nhà hội đồng Trịnh về đây, có ăn uống gì đâu mà giờ nó nói là không đói, nó tính qua mặt Hân sao đa

"Mợ hỏi lại em có đói hong Tít"

Hân nghiêm giọng hơn, mặt Hân trầm xuống một vài bậc, con Tít nghe mợ Hân lớn giọng thì sợ sệt, nó lấy tay vò vò vạt áo bà ba, bây giờ nên nói không hay nói có đây, nó sợ Hân, nhưng nó cũng sợ bà Trịnh

"Tít sao em hong trả lời mợ"

Hân nạt nó thêm một câu, Tít coi như cũng sợ chết điếng rồi, nó vội gật đầu ấp a ấp úng nói

"Dạ..dạ con đói"

Nghe Tít nói đói Hân hài lòng mà kéo tay nó ngồi xuống bàn ăn, nàng đặt chén đũa con Mọi vừa lấy lên ngay trước mặt Tít, sau đó nói

"Em đói thì ăn nghen, sau này không được nói xạo mợ, mợ biết em nói xạo mợ thì mợ đánh đòn em đó Tít"

Tít nó mếu máo thưa, đâu phải nó muốn nói xạo mợ Hân đâu, nhưng tại nó sợ bà quá, lúc sáng cái vụ nó ngủ lại ở phòng mợ Hân là nó làm trái ý bà rồi, bây giờ thêm vụ ăn chung dí mợ Hân, bà biết bà đánh nó mềm xương

"Sao lại khóc, nói mợ nghe"

Hân thấy Tít nó mếu máo, lấy tay dụi mắt thì nàng kéo tay nó đang dụi ra, thấy mắt nó đỏ ao à, nàng có làm gì nó đâu mà nó khóc, nàng chỉ hù nó một xíu thôi mà

"Bà...bà hông cho con...hic..ăn chung dí mợ đâu"

Nghe đến đây Hân hiểu phần nào sự tình, má nàng cũng ác ghê nơi, toàn dặn con nhỏ ba cái gì đâu không, trong nhà này có mình nàng thôi, có thêm ai khác đâu mà má sợ người ta dị nghị này nọ không biết, làm con nhỏ sợ quá không dám làm cái chi hết trơn

"Em nghe mợ nói, lúc chỉ có em và mợ thì em muốn làm chi cũng được, nhưng có mặt bà hoặc ông thì em làm theo lời bà nói, còn bây giờ ở đây có mợ và em thôi thì em ăn đi nghen, đừng có sợ mợ lo hết cho"

Hân vuốt tấm lưng nhỏ của con Tít, khờ gì mà khờ hết sức, nàng cho ăn mà nó không chịu, rồi ngồi khóc la bù lu bù loa lên, hình như nó sợ bà Trịnh hơn sợ nàng rồi đó đa

Nghe mợ Hân nói như vậy thì nó cũng yên tâm mà cầm đũa lên, Hân gấp vào chén nó mấy miếng thịt gà xé, rồi mấy miếng chả dò cho nó ăn, Tít ngoan ngoãn ăn phần ăn mà mợ Hân đưa cho nó

"Ngon hông"

Hân nhìn nó ăn ngon lành là biết nó đói sáng giờ, vậy mà nàng hỏi còn ngoan cố không nhận, này chắc Hân phải dữ lên một chút cho nó sợ, nó nghe lời nàng, chứ nàng thấy nó nghe lời bà Trịnh quá rồi đa

"Dạ..ngonn"

Tít vừa ăn vừa gật gù, tính ra từ khi gặp mợ Hân nó được ăn mấy món ngon hông à, lúc bị đám đàn ông kia nhốt tụi nó quăng cho Tít mấy củ khoai lang, rồi bỏ xó nó một góc, bây giờ nhớ lại Tít còn thấy sợ

"Ngon thì ăn thêm nè"

Hân cho vào chén nó thêm mấy miếng thịt bò xào hành, không biết sao nhìn nó ăn nàng thấy đói bụng quá, nàng vừa ăn vừa nhìn Tít ăn tự dưng mâm cơm hôm nay ngon lạ lùng, hai năm nay nàng chưa bao giờ ăn ngon miệng đến như vậy
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.