Con Mọi hớt ha hớt hãi chạy lên nhà ăn, vì nó biết hiện giờ mợ đang ở đó, trong lúc nhà bếp đang náo loạn thì nó tranh thủ chạy lên báo mợ hay một tiếng, nó sợ không báo lát lại thành ra có án mạng trong nhà
"Khụ...khụ mày mần cái chi mà la ó om sòm vậy đa"
Hân đang nhai cơm trong miệng, nghe tiếng la oai oái của con Mọi tức thời giật mình mà ho sặc sụa, riết rồi cái nhà này tụi nó muốn mần chi thì mần, không xem nàng ra cái dóng ôn gì hết trơn á
"Mợ ơi...mợ xuống lẹ đi mợ, con Tít...nó"
Mọi thở hồng hộc muốn đứt hơi, nó sợ đến điếng hồn khi thấy cảnh tượng máu me bê bết lúc ở nhà bếp, đến mức tay chân nó run như cầy sáy, miệng mồm thì cứng đờ nói năng lộn xộn, nhưng mà nó cũng phải ráng lết xác lên đây tìm mợ, nó sợ con Muội chết mất
"Cái gì? Tít bị làm sao"
Hân đứng phắt dậy khi nghe con Mọi nhắc đến con bé Tít, trông thái độ con Mọi hoảng loạn làm nàng càng sợ thêm, như dự đoán được điều chẳng lành, nàng không thèm nghe con Mọi nói thêm câu nào nữa, nàng bỏ dở bàn ăn rồi chạy thật nhanh xuống nhà bếp
Vừa đến nơi đã nghe tiếng tụi gia đinh xào xáo náo động cả một không gian bếp, chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì cảnh tượng máu me đã đập vào mắt Hân, khiến nàng thân thể cứng đờ như bị hóa đá
Nàng thấy Tít đang đứng giữ chặt cái đầu con Muội, trong khi đó mặt mày con Muội thì xanh lè tím ngắt, máu trên đầu thì cứ tuông xuống tạo thành một vũng đặc sệt trên mặt bàn, tụi gia đinh sợ hãi đến mức ngồi rợp xuống đất thất thần
Hân lao tới cầm lấy cánh tay đang thấm đầy máu tươi đặt trên đầu Muội, nàng sửng sốt mà hét lên
"Em điên rồi à"
Ánh mắt Tít bây giờ chỉ còn lại một màu đục ngầu, nhìn thấy Hân xuống đây nó còn điên hơn, thì ra mấy hôm nay nàng lạnh nhạt hờn giận nó là do cái cớ sự này, nàng nghi ngờ nó thất tiết, nàng coi nó như một thứ rẻ mạt có thể lên giường với bất kì người đàn ông nào, nghĩ đến đây máu nóng trong người Tít như dồn lên tới đỉnh điểm
"Buông ra"
Tít không để ý đến mấy lời nói vô nghĩa của Hân, Tít hất văng cánh tay nàng ra khỏi người nó, bây giờ trong đầu óc nó không còn nổi một phân lí trí, tất cả đều bị sự nóng giận bao trùm, hiện tại nó chỉ muốn giết chết con nhỏ trước mặt ngay lập tức
Nhưng sau khi cánh tay kia rời khỏi người Tít, tức thì tiếng khóc uất ức vang lên, không phải là của con Muội, mà là của Mai Hân, nàng quỵ xuống dưới sàn gạch tàu mà khóc nấc, có lẽ điều này phần nào đã làm Tít thức tỉnh, bàn tay đang cầm đầu con Muội chợt buông lỏng, khiến cho con Muội đang bất tỉnh mà ngã cái bịch xuống đất
Tụi gia đinh chạy lại bế con Muội lên tấm phản rồi hô hoán lên
"Tụi bây chạy đi kêu đốc tờ lẹ, không nó tắt thở bây giờ"
Cần kiểm tra hơi thở của Muội, tuy còn thở nhưng hơi thở con nhỏ rất yếu, dường như nó chỉ nằm đó rồi thoi thớp, Cần sợ chầm trễ một chút nữa thôi, thì con Tít sẽ bị gán vào tội giết người, đến lúc đó thì không ai cứu nổi Tít đâu, kể cả mợ Hân
Tít thất thần ngồi xuống trước mặt Hân, nó bất ngờ ôm chầm lấy nàng vào lòng, như để trấn an rằng nàng đừng sợ, có Tít đây rồi, dù cho trong lòng nó bây giờ đang oán giận Hân vô cùng tận, nó giận tại sao nàng không bao giờ tin nó, chưa một lần nghe nó giải thích hay phân trần mà đã vội tin lời người khác
"Hân đừng sợ, có em đây rồi"
Mặc cho Tít dỗ dành, Hân lặng im rúc vào lòng Tít mà khóc lớn hơn, hơi ấm này đã mấy ngày rồi nàng chưa được gần gũi, nàng rất nhớ, nhưng hiện thực tàn khốc dường như tát vào mặt nàng, Tít thay đổi rồi, Tít hết khờ khạo mà thay vào đó là vẻ mặt hung tàn, nàng không muốn Tít trở thành con người như thế này? Tít ngày xưa của nàng đâu rồi?
"Tại sao chứ...tại sao em lại thay đổi...tại sao em lại không chịu nghe lời mợ nữa..hic..có phải em hết thương mợ rồi đúng không?"
Hân nằm trong lòng người ta mà trách hờn, bao nhiêu uất ức tủi hờn đều theo nước mắt tuông ra ngoài, khiến Tít không chịu được mà ôm nàng chặt hơn, nó biết Hân có lẽ khó chấp nhận sự việc này, nhưng trước đây Giao Ánh từng là một người như thế, một người hung tàn độc đoán coi trời bằng vung, thì làm sao chấp nhận việc bản thân mình bị một con người ở thấp hèn sỉ vả, từ khi về đây Tít đã thay đổi rất nhiều vì nàng, từ cách cư xử cũng có phần dịu dàng hơn, không còn đỏng đảnh kiêu kỳ như trước đây, tất cả đều vì Mai Hân
Tít không muốn chứng kiến Mai Hân rơi nước mắt, vì cuộc đời nàng có lẽ đã đủ khổ rồi
Đám gia đinh ngoài lo lắng cho Muội ra, thì tụi nó vô cùng sửng sốt khi chứng kiến cảnh tượng sướt mướt trước mặt, lần đầu tiên tụi nó thấy mợ Hân khóc nhiều đến như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên mợ khóc từ khi bước chân vào gia trang nhà hội đồng Tịnh, bởi trong mắt tụi nó mợ Hân là một người phụ nữ mạnh mẽ, thông minh, và ít khi nào bọc lộ cảm xúc ra bên ngoài
Nhưng hôm nay tụi nó chứng kiến một mợ Hân hoàn toàn xạ lạ, mợ khóc rất nhiều, nhưng những giọt nước mắt ấy không dành cho chồng mợ hay người thân, mà khóc vì một con hầu thấp kém
Tít sau khi ôm nàng một lúc thì nàng cứ thút thít y hệt con mèo nhỏ vừa bị bắt nạt trông rất thảm thương, thấy ánh mắt gia đinh chỉa vào Tít và mợ ngày một nhiều hơn, Tít cũng biết không nên thể hiện tình cảm ở nơi thanh thiên bạch nhật này, nó đứng dậy kéo tay nàng đi một mạch về phòng, Hân không phản kháng mà lặng lẽ nương theo cái nắm tay ấy mặc cho Tít kéo nàng về phòng
Về được đến phòng, Tít đặt Hân ngồi xuống giường, nó không quên cài then cửa cho thật chặt, sau đó rón rén bước lại gần nàng hơn, Tít quỳ một chân xuống trước mặt Hân, trong khi nàng đang ngồi cúi mặt trên giường, Tít cầm lấy đôi bàn tay nõn nà đang đặt trên đùi nàng, nó miết nhẹ làn da mịn màng ấy, rồi cất giọng dịu dàng an ủi
"Mợ đừng khóc, mợ khóc là em đau lòng lắm đó đa"
Bàn tay Tít chợt nâng lên chạm vào gương mặt đỏ ửng lấm lem nước mắt, nó dịu dàng vuốt ve đôi gò má nàng một cách hết sức nâng niu, như đang chạm tay vào một bảo vật cực kì quý giá, mà cũng đúng thôi
Mai Hân chính là món quà tuyệt vời nhất trong cuộc đời nó, món quà mà không thể nào quy đổi ra giấy bạc, bởi vì nàng là vô giá, món quà mà Tít ngày đêm ao ước được chạm vào dù chỉ một lần, dù biết rằng vốn dĩ món quà này chưa từng thuộc về nó
"Tại sao em phải đau lòng, tôi có là cái gì trong cuộc đời em đâu...hic...em còn thẳng thừng quát tôi trước mặt người khác mà"
Hân hất văng cánh tay đang chạm trên gò má nàng ra, trừng cặp mắt đỏ au xoáy sâu vào đôi mắt đen láy đang ửng đỏ của Tít, Tít không hề biết lúc đấy nàng đau tới mức nào đâu, nàng vì người ấy mà làm tất cả, rốt cuộc thì nàng nhận lại được gì? Sự phũ phàng, hay những lời nói cay đắng
"Em xin lỗi" Tít cúi gầm mặt thôi nhìn vào ánh mắt bi thương ấy nữa, vì càng nhìn tim nó càng co thắt đến uất nghẹn
"Em có biết tôi thương em đến mức nào không? Tôi không nói không có nghĩa là tôi không thương em, em biết tôi phải đấu tranh tâm lý đến mức nào không, tôi thương em, nhưng tôi lại sợ...sợ một ngày đoạn tình cảm mong manh này đứt đoạn..em rời bỏ tôi...lúc đó tôi phải sống làm sao đây"
"..."
"Em thay đổi rồi...em chẳng còn ngây thơ ngoan ngoãn như ngày đầu tiên tôi gặp em...từ khi nào mà em trở nên biến chất như vậy...từ khi nào mà em lại lạnh nhạt với tôi như thế này...có phải vì em sắp rời bỏ tôi rồi đúng không?"
Hân gào lên đến khan cổ họng, nàng đánh thật mạnh vào vai Tít cho hả giận, nàng cảm thấy rất bất lực, vì nàng hiện tại chả còn tư cách gì để can dự vào cuộc đời Tít, nàng không còn một vị trí nào cả, nàng muốn quên đi tất cả, nhưng không
Hình bóng người thiếu nữ ấy ngày đêm dày vò lấy tâm trí nàng, khiến nàng muốn phát điên, nàng nhớ những cái ôm nồng thắm, hay những nụ hôn ngọt ngào mà con bé đã dành tặng riêng cho nàng
Nàng không muốn Tít san sẻ tình thương ấy cho ai hết, Thế Thành lại càng không, biết là ích kỷ, nhưng nàng muốn giữ con bé cho riêng nàng, không muốn bất cứ ai chạm vào Tít của nàng hết
Tít mặc im để cho Mai Hân trút giận, nàng đau bao nhiêu thì nó cũng đau từng ấy, nàng có bao giờ hiểu cho cảm xúc của nó đâu chứ, nhưng đối diện với gương mặt uất ức của nàng, Tít đành nén đau thương mà nhận hết phần sai về mình, đúng sai không quan trọng, điều Tít sợ nhất là làm cho Mai Hân phải buồn, phải khóc
"Mợ còn nhớ... cái ngày mợ rước em về đây, mợ đã nói với em những gì không?"
"..."
"Mợ từng nói, mợ thương em, mợ sẽ che chở bảo bọc cho em...có mợ ở đây không ai dám đánh Tít của mợ hết"
Đôi mi dài chợt khẽ run run, làm sao mà Hân không nhớ cho được, nàng có thể là kiểu người mau quên, nhưng chưa bao giờ nàng quên đi kỉ niệm về cô gái nhỏ này, chưa bao giờ quên đi thân ảnh non nớt trong lần đầu gặp mặt, nàng nhớ lúc đó Tít sợ hãi mà khóc rất nhiều
Làm nàng phải ôm Tít vào lòng dỗ dành cả buổi trời con bé mới chịu nín khóc mà ăn cháo, nàng nhớ luôn bộ dạng ngây thơ, e dè lúc nàng thoa thuốc vào mấy vết thương tím bầm cho Tít, thử hỏi làm sao mà nàng quên được kia chứ? Cô gái này rất đặc biệt đối với nàng
"Đúng, mợ rất thương em...nhưng mợ chưa bao giờ tin tưởng em, dù chỉ một lần, mợ còn nhớ cái ngày mà em quỳ rạp dưới đất khóc lóc cố biện minh rằng em không làm bể cái bình sứ của cậu Tùng không? mợ biết lúc đó em nghĩ gì không? Em nghĩ, ước gì mợ chịu tin tưởng em dù chỉ một lần thôi, chỉ cần mợ tin em là đủ rồi, em không cần ai phải thương xót hay tin tưởng em, ngoài trừ mợ...nhưng sự thật như một bạt tay giáng thẳng vào mặt em đến mức khóc không ra nước mắt...mợ còn nhớ lúc ấy mợ nói gì không"
"..."
"Mợ nói...em có làm thì nhận tội đi, đừng có gạt mợ...mợ biết lúc đó em tuyệt vọng đến mức nào không? Người từng hứa yêu thương che chở bao bọc cho em, cuối cùng lại là người thẳng tay kêu gia đinh đánh đập em một cách tàn độc, trong khi đó em chưa từng động tay vào cái bình quý của cậu Tùng"
"..."
"Em đã cho qua chuyện ấy vì em thương mợ, em có thể tha thứ bất kì lỗi lầm hay tổn thương nào miễn người ấy là mợ, tất cả em đều cho qua hết thảy, vì em rất thương mợ, thương đến mức đau lòng"
"..."
"Em nghĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi, chuỗi ngày đau thương của em đã khép lại và mở ra một trang mới cho em và mợ...nhưng hôm nay em lại một lần nữa thất vọng đến mức không nói nên lời"
"..."
"Mợ biết vì sao em đánh con nhỏ đó không?"
Chưa kịp để Hân trả lời, Tít đã dùng tay lau đi vài ba giọt nước mắt lăn dài trên gò má, rồi tiếp lời
"Cuộc đời em rất ghét bị người khác sỉ vả, đặc biệt là đụng đến nhân phẩm và đạo đức của em, nếu hôm nay mợ không ngăn cản, em thề là em giết chết con nhỏ mạt hạng đó rồi"
"..."
"Nhưng điều khiến em thất vọng không phải là vài ba câu nói đê hèn của nó, mà là chính mợ...mợ chọn cách im lặng...giấu diếm em mọi chuyện...rồi mợ định giải quyết chuyện này ra sao, hay mợ định cho em trở thành chị dâu của mợ, Mai Hân, mợ nghĩ em là loại con gái gì vậy hả"
Giọng nói Tít ngày một gay gắt, chứng tỏ sự bực tức của nó đang dâng trào trong lòng, Tít chưa bao giờ cảm thấy đau đến mức này, ngay cả tình cảm của Tít dành cho nàng mà nàng còn nghi ngờ, thì liệu còn thứ gì đau hơn nữa không?
"Em nghe mợ nói, mợ chỉ là muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho em, mợ muốn em có một chổ tựa vững vàng để em nương nhờ tấm thân, mợ không muốn em phải chịu khổ giống mợ, em hiểu không?"
Hân dần lấy lại bình tĩnh mà giải thích cho Tít hiểu, đưa ra quyết định này lòng nàng cũng đau như cắt, nhưng đây là một sự khởi đầu mới cho Tít, nó sẽ được ăn sung mặc sướng mà không sợ bất cứ ai dị nghị hay lời ra tiếng vào như khi ở bên cạnh nàng, ít nhất Thế Thành sẽ cho con bé một danh phận cao sang quyền quý
"Ý mợ là em phải gả cho cậu Thành, thì đời em không phải chịu khổ nữa, đúng không mợ"
"Đúng"
Tít nở một nụ cười chua xót như đang oán than cho phận mình, niềm tin trong lòng nó bị dập nát đến mức vụn vỡ
"Nếu mợ nghĩ gả cho cậu ấy sẽ khiến em hạnh phúc hơn...thì mợ lầm to rồi, em sẽ không bao giờ hạnh phúc bên cạnh một người mà em không thương, dù cho cậu ấy có là con trai Thống Đốc hay Thượng Tá em cũng xin từ chối"
"Nhưng..."
Tít dường như đoán trước được câu nói tiếp theo của Mai Hân, nên nó vội vàng cắt ngang
"Có phải mợ nghĩ em là loại con gái rẻ mạt, không đáng một xu? Tại sao em phải trao thân cho cậu ấy, trong khi em đã bày tỏ sự thương mến dành cho em gái cậu ấy, mợ có biết suy nghĩ không vậy Hân? Hay mợ coi em là loại con gái lẳng lơ đến mức có thể trèo lên giường bất cứ thằng đàn ông nào chỉ cần nó giàu, phải không Hân"
"Mợ...mợ không có"
Hân liên tục lắc đầu nguầy nguậy, làm sao mà nàng có thể nghĩ Tít là loại con gái thấp kém được chứ, chỉ là mấy lời cậu Thành nói, nó xoáy sâu vào trong tâm can nàng, làm cho nàng cứ miên man suy nghĩ liệu Tít có thật sự một lòng ở bên cạnh nàng hay không, nàng lo chứ, nàng biết đàn bà con gái ai cũng muốn có một tấm chồng tốt để nương tựa sau này, lúc trước nàng cũng từng có ước mơ ấy, nên nàng thiết nghĩ liệu Tít có giống nàng không?
Nhưng mấy lời bức xúc hôm nay Tít dành cho nàng, như đánh bay hết mọi suy nghĩ tiêu cực trong lòng nàng, nhờ Tít giải bày, nên nàng mới thật sự cảm nhận được Tít dành cho nàng một tình thương lớn đến mức nào, do nàng đã làm tổn tương con bé, nàng hèn nhát, nàng không bảo vệ được người thương trước miệng đời độc đoán, cay nghiệt
"Em chỉ muốn hỏi mợ một câu thôi"
Giọng Tít dần dịu xuống, có lẽ nó cảm thấy thoải mái khi trút hết mọi muộn phiền trong lòng ra ngoài, Tít nói là để cho Hân tỉnh ngộ, Tít không muốn nàng phải hèn nhát mà suốt đời núp sau lưng người khác, nếu nàng không bảo vệ nó, thì được thôi, đời này nó nguyện sẽ bảo vệ nàng, chỉ cần Mai Hân chịu tin tưởng nó, thì mọi việc cứ để nó xử lý, Tít không tin với cái miệng sắc lẹm này, không thể khiến cho cậu Thành tự biết điều mà hủy hôn
"Mợ nghe"
Hân đã nín khóc hẳn, nàng đưa tay lên xoa gương mặt trắng hồng không chút tì vết của thiếu nữ trước mặt, không chung đụng mấy ngày thôi mà Tít ốm yếu quá, chắc nó kén ăn nên không hợp ăn mấy món đạm bạc kia, nàng cũng đâu muốn Tít phải chịu khổ như vậy đâu, nhưng tại Tít tránh mặt nàng chứ bộ
"Mợ có thương em không?"
Lần này Mai Hân không do dự hay chần chừ thêm một giây phút nào, nàng gật đầu một cách chắc nịt rồi nghiêm túc nói