Sơn Mộ Như Gió Mạnh

Chương 24: Có lẽ đã đến lúc cô nên đối mặt với vấn đề này



Lí Mộ không kể với Ngụy Tuần việc Ngụy Diễn nhờ Trương Trí Viễn đến gặp cô nói chuyện.

Cô hỏi anh: "Nếu gia đình anh không thích em thì phải làm sao bây giờ?"

Anh vuốt tóc cô, ôn tồn đáp: "Họ sẽ thích em thôi."

Anh nghĩ rằng chỉ cần người nhà của anh hiểu được con người Lí Mộ, chắc chắn họ sẽ không ghét cô gái này. Điều Ngụy Diễn cần chính là thời gian, và điều người nhà của anh cần cũng là thời gian

Những lời nói của Trương Trí Viễn không mấy ảnh hưởng đến Lí Mộ. Lí Mộ của trước đây sẽ không hỏi Ngụy Tuần câu hỏi như này. Nguyên nhân khiến cô bất an là vì cô không cách nào xác định được suy nghĩ trong lòng của anh. Cô không biết liệu sự kiên quyết của mình có khiến người khác bị tổn thương hay không.

"Nếu anh không thích em, anh nhất định phải nói cho em biết nhé, Ngụy Tuần."

Anh chưa từng nói thích cô, tuy nhiên cô có thể cảm nhận được rằng việc anh đối xử tốt với cô xuất phát từ sự nghiêm túc, không hề giả dối. Nhưng trong sự nghiêm túc đó có bao nhiêu phần gọi là “thích”. Cô chưa bao giờ hỏi anh điều này, càng không ngờ rằng hai người họ có thể đi đến được như ngày hôm nay. Tuy nhiên, nếu có một ngày cô phải đối mặt với người nhà của anh, thì việc anh có thích cô hay không lại trở nên cực kỳ quan trọng.

Đây là vấn đề mà sớm muộn gì họ cũng phải đối mặt. Mặc dù ngay từ đầu cô đã biết rõ anh không hề thích cô, cô vẫn chọn ở bên anh và không đòi hỏi anh sẽ đáp lại tình cảm của mình, nhưng họ không thể cứ mãi như thế này. Nếu anh vẫn không thể thích cô, chỉ vì trách nhiệm hoặc sợ tổn thương cô nên mới qua lại với cô, thì cô chẳng khác nào đang tự biến bản thân thành kẻ tiểu nhân, lợi dụng tình yêu của mình để trói buộc anh. Ban đầu, có thể Ngụy Tuần bên cô là vì muốn quên đi Trịnh Yến Yến, còn cô ở bên anh là để cho bản thân một cơ hội khiến anh thích mình.

Nếu như tình yêu vẫn không thể xuất phát từ hai phía, thì điều cô nên làm nhất chính là chia tay.

Lời nói của Trương Trí Viễn nhắc cô rằng, có lẽ đã đến lúc họ nên đối mặt với vấn đề này.

Ngụy Tuần nhận ra nỗi băn khoăn của Lí Mộ. Anh nghĩ chắc có lẽ là vì thái độ của Ngụy Diễn khiến cô thấy khó chịu: “Tiểu Mộ, em đừng nghĩ nhiều, hãy tin ở anh, anh sẽ không để em phải chịu tổn thương.”

“Vâng.” Cô ôm anh, vùi mặt vào l*иg ngực anh. Chỉ cần là lời anh nói, cô sẽ luôn tin tưởng tuyệt đối.

Trương Trí Viễn chuyển lời của Lí Mộ cho Ngụy Diễn. Ngụy Diễn tức đến độ đập vỡ cái ly. Anh ta không biết làm thế nào, chỉ có thể một mình nổi giận. Anh ta không đến căn hộ của Ngụy Tuần nữa, quyết định chọn cách “mắt không thấy thì lòng không buồn”. Lúc gặp Ngụy Tuần ở biệt thự nhà họ Ngụy, anh ta cũng chẳng nói lời nào. Còn Ngụy Vi vẫn luôn thiên vị Ngụy Tuần, thấy vậy liền túm Ngụy Diễn lại hỏi: “Ơ kìa, thái độ đó với anh Cả là sao?”

Ngụy Diễn hất tay em gái ra: “Vậy thái độ của em với anh Hai là thế nào đây? Không thèm gọi một tiếng “anh”, chẳng lễ phép gì cả.”

“Anh thì lễ phép lắm đấy, mặt mày cau có như thể ai nợ tiền anh không bằng.” Ngụy Vi nhanh mồm nhanh miệng cãi lại, sau đó thấy tâm trạng của Ngụy Diễn đang bực bội, cô ấy liền hỏi: “Dạo này anh bị sao vậy? Mất cân bằng nội tiết tố à?”

“Cái con ranh này, em lắm chuyện vừa thôi.”

Ngụy Tuần nhìn Ngụy Vi quấn lấy Ngụy Diễn, hai người đùa giỡn ầm ĩ. Đôi lông mày luôn cau lại của Ngụy Diễn từ từ giãn ra. Từ Nhược Chi bước tới: “Gần đây không biết thằng ranh Ngụy Diễn này có chuyện gì mà nó cứ cáu kỉnh suốt.”

Nghe thấy vậy, Ngụy Tuần chỉ cười nhẹ.

Anh không hề cố ý giấu giếm mối quan hệ giữa anh và Lí Mộ. Từ Nhược Chi cũng nghe phong thanh được ít nhiều, biết anh gần đây đang qua lại với một cô gái. Chẳng qua anh vẫn không chủ động kể, bà ấy lại không rõ anh đang nghĩ gì. Hiện tại anh cũng không còn trẻ nữa, mấy năm qua anh chỉ mải mê tập trung vào công việc, người làm mẹ như bà ấy đương nhiên là cũng khó tránh khỏi có phần sốt ruột.

Từ Nhược Chi ngần ngừ muốn nói lại thôi, Ngụy Tuần tinh ý biết ngay bà ấy muốn hỏi gì.



“Mẹ ơi, con đang hẹn hò với một cô gái, nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để con đưa cô ấy đến gặp mẹ. Để đến cuối năm, con sẽ đưa cô ấy về ra mắt cả nhà.”

Từ Nhược Chi tươi cười như hoa: “Được, được, không gấp con ạ.”

Thật ra mẹ của anh là một người rất hiền lành, Ngụy Tuần tin rằng chỉ cần bà ấy tiếp xúc với Lí Mộ một thời gian thì chắc chắn sẽ chấp nhận cô.

Thời tiết ngày càng lạnh, dự báo thời tiết nói rằng ngày kia có thể sẽ có tuyết. Đúng lúc Lí Mộ được nghỉ, Ngụy Tuần hỏi cô có muốn lên núi Chung ngắm tuyết rơi không.

Nhớ tới căn nhà rất đẹp mà cô nghỉ lại lần trước, lại tưởng tượng nơi đó sẽ lung linh như thế nào trong tuyết, cô bèn đồng ý ngay. Đi được nửa đường thì tuyết bắt đầu rơi, Lí Mộ kinh ngạc ngắm cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ xe: “Tuyết rơi rồi.”

Cô nằm nhoài trên cửa kính, nhìn những bông tuyết trắng xóa bay lượn ngoài trời, sau đó đáp xuống mặt đất rồi nhanh chóng tan biến. Suốt đường đi, cô cứ mải mê dán mắt ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe.

Xe chạy thẳng đến căn biệt thự nhỏ rồi dừng lại. Lí Mộ háo hức chực xuống xe ngay, song Ngụy Tuần đã kéo cô lại, tỉ mỉ quấn kỹ khăn quàng cổ và đội mũ cho cô thật cẩn thận, sau đó mới để cô xuống xe. Cửa xe vừa mở ra, Lí Mộ bất chấp giá rét, tháo găng tay ra, dùng tay trần hứng một bông hoa tuyết. Cô chăm chú ngắm nhìn hình dạng của nó, nhưng bông tuyết nhanh chóng tan ra vì nhiệt độ của lòng bàn tay.

Hoa tuyết rơi lả tả trên người cô, trận tuyết đầu mùa mà cô chờ đợi rất lâu cuối cùng cũng đã tới.

“Tuyết rơi rồi.” Cô nhìn Ngụy Tuần, hớn hở hô to lần nữa.

“Được rồi, bên ngoài lạnh lắm, vào trong trước đã.” Anh nắm bàn tay nhỏ nhắn đã lạnh cóng của cô, kéo cô đi vào trong nhà. Cô vẫn còn đắm chìm trong niềm vui thích trước cảnh tuyết rơi, vừa đi vừa hỏi: “Đợt tuyết này kéo dài không anh? Bao giờ em có thể nặn người tuyết ạ?”

“Nếu tuyết rơi liên tục thì sáng mai có thể nặn người tuyết.”

“Vậy sáng mai em muốn dậy sớm một chút.”

Đợi đến khi toàn bộ cảnh vật bên ngoài bị phủ kín bởi màu trắng của tuyết, thì chắc chắn sẽ rất đẹp.

Ngụy Tuần nói đưa cô đi ngắm tuyết rơi, nhưng khi đến biệt thự lại chẳng cho cô ra ngoài.

Lần này họ ngủ ở phòng ngủ chính với cửa sổ sát đất rất lớn, có thể nhìn ra núi rừng. Lần trước đến đây, cây cối bên ngoài còn xanh um tươi tốt, lần này màu xanh đã nhạt đi, chỉ còn màu xám tro của vài gốc cây tùng điểm xuyết ngoài khung cửa sổ.

Lí Mộ nằm trên giường, Ngụy Tuần thỏa sức hôn cô.

“Cửa… cửa sổ.” Cô đẩy vai anh, gắng gượng kéo lại chút lý trí cuối cùng.

Trời vẫn chưa tối, bên ngoài vẫn sáng trưng. Ngụy Tuần nhổm dậy đóng rèm cửa lại, bóng tối lập tức bao trùm toàn bộ căn phòng. Trong phòng ấm áp lạ thường, anh chậm rãi cởi từng lớp quần áo dày sụ trên người Lí Mộ, mồ hôi túa ra ướt đẫm trên trán cô, hai mắt cô mơ màng nhìn anh.

Thân hình cao lớn của anh đè lên người cô, cô ôm chặt lấy cổ anh, con tim nức nở theo từng nhịp lên xuống.



"Ngụy… Ngụy Tuần." Cô run rẩy gọi tên anh.

Mồ hôi từ trán anh nhỏ xuống người cô, anh mím môi, kiềm chế: “Ơi?”

“Anh… có thích em không?”

Giọng cô như đang nghẹn ngào nén khóc, Ngụy Tuần cắn lấy bờ môi cô, yết hầu trượt một cái rồi phát ra một tiếng kiên định: “Ừ.”

Một giọt nước tràn từ khóe mắt Lí Mộ, anh nhẹ nhàng hôn lên.

Trận tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, trong phòng tràn ngập tình nồng ý mật.

Khi Lí Mộ tỉnh dậy, trời đã tối hẳn, rèm cửa đã được mở ra từ lúc nào không hay. Trong màn đêm, thế giới bên ngoài chỉ còn một màu tuyết trắng. Cô lồm cồm bò đến đầu giường nhìn ra ngoài một lúc thì Ngụy Tuần mở cửa bước vào.

“Em đói không?”

Anh đi đến bên giường, Lí Mộ liền kéo chăn trùm kín mặt. Anh kéo chăn ra, cô quay mặt đi không nhìn anh.

“Anh đã gọi đồ ăn rồi, có món cá Đông Pha em thích đấy.”

Anh vừa dịu dàng, vừa nhẫn nại, cô lí nhí trách móc: “Anh hư lắm nhé.”

Ánh mắt anh đượm nét cười, trước nay chưa có ai chê anh hư. Anh cố ý trêu cô, có thể thấy được rõ ràng là tâm trạng anh bây giờ đang rất vui: “Anh hư chỗ nào?”

Tất nhiên là cô không thể trả lời anh, trước đây cô hoàn toàn không ngờ rằng con người anh còn có một khía cạnh hư hỏng như này.

Lí Mô đỏ mặt, Ngụy Tuần dịu dàng dỗ dành cô, một hồi lâu sau cô mới chịu dậy ăn cơm. Do hơi đói bụng nên cô đã ăn nhiều hơn bình thường một chút. Ngụy Tuần lo cô bị đầy bụng khó tiêu, rốt cuộc đành phải đồng ý cho cô ra ngoài đi dạo một vòng.

Trước khi ra khỏi cửa, anh vẫn quấn kỹ cô bằng nhiều lớp quần áo dày cộm, còn bản thân thậm chí chẳng mặc áo len mà chỉ khoác một chiếc áo choàng. Lí Mộ đi đến cửa, thấy tuyết trắng phủ đầy mặt đất thì không nỡ giẫm lên. Ngụy Tuần không bận tâm đ ến chuyện đó giống như cô, anh tiến lên phía trước mấy bước, trên nền tuyết trắng liền xuất hiện vài dấu chân to.

Lúc này, Lí Mộ mới dè dặt giẫm lên, in từng dấu chân trên tuyết, dưới chân phát ra âm thanh “lẹp xẹp”. Ngụy Tuần quay đầu lại thấy cô đang chơi đùa rất vui vẻ.

“Em đi như vậy thì muốn đi đến bao giờ hả Tiểu Mộ?”

Cô lon ton chạy đến trước mặt anh, do mặc quá nhiều quần áo nên động tác có hơi vụng về. Ngụy Tuần đỡ cô, kéo tay cô chầm chậm đi thẳng về phía trước.

“Lạnh không em?” Ngụy Tuần hỏi cô.

Lí Mộ lắc đầu, chẳng hề cảm thấy lạnh. Bầu trời tối đen, ánh trăng không biết đang trốn ở nơi nào. Nhờ tuyết trắng phản chiếu, không gian xung quanh không còn tối tăm nữa. Dấu chân của hai người một lớn một nhỏ chẳng mấy chốc bị tuyết trắng phủ kín.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.