Hiển nhiên, Tống Kiên Phong cũng đã nghe nói đến tên của Đoàn Quốc Tuấn, hơn nữa cũng biết đến sự lợi hại của Đoàn Quốc Tuấn.
"Thứ gì vậy?"
Chú ý đến phản ứng của Tống Kiên Phong, trong lòng Tô Chí Công thầm kêu không ổn. Ông cụ cúi đầu xuống nhìn lên màn hình điện thoại di động, thế nhưng Tống Kiên Phong đã nhanh chóng lật điện thoại lại, tránh khỏi tầm mắt của ông cụ rồi lúng túng nói: "Ông cụ Công, ông chờ một chút nhé. Tôi đi nhận một cú điện thoại đã."
Ngay sau đó, lập tức xoay người đi ra ngoài.
"Cậu!"
Cằm Tô Chí Công càng run lên không ngừng.
Điện thoại của ai mà lại có thể khiến cho Tống Kiên Phong thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, không thể không nhận máy chứ?
"Bố, bố không sao chứ?"
Trần Thiếu Huy đi thẳng đến bên cạnh Trần Nhân Trung, liếc nhìn Vương Bảo Đức rồi hỏi: “Bọn họ có làm khó bố không?"
"Không, không có!"
Trần Nhân Trung lắc đầu, nhìn thấy Tống Kiên Phong và Trần Thiếu Huy thì ông ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim còn đang treo lơ lửng mới dần dần buông lòng xuống. Có công an và con trai ở đây, ít nhất đám người Triệu
Đức Phúc tuyệt đối sẽ không dám ra tay với ông ta.
Coi như bây giờ đã tránh thoát một kiếp!
Trước mắt nhiều người như vậy, Trần Thiếu Huy cũng không hỏi nhiều, cũng không gấp gáp rời khỏi đây. Anh ta đang đợi, đợi Tống Kiên Phong quay trở lại, xem xem mọi người làm sao thu dọn màn kịch náo loạn ngày hôm nay.
Ba phút sau.
Tống Kiên Phong trở lại, sắc mặt càng khó coi hơn vừa rồi.
"Thế nào, cục trưởng Phong."
Trong lòng Triệu Đức Phúc đã có dự tính, cười hỏi: "Tôi không lừa gạt ông chứ? Tôi giao phó như vậy, ông có hài lòng không?"
"Kiên Phong, cậu..."
Tô Chí Công hỏi ngược lại, nhìn thấy Triệu Đức Phúc càng thêm đắc ý thì trong lòng ông cụ lại càng căng thẳng, trong đầu không thể suy nghĩ được gì nữa. Vì thế, ông cụ bắt lấy cánh tay Tống Kiên Phong rồi trầm giọng nói: “Tôi không quan tâm là điện thoại của ai, cũng không quan tâm người đó đã nói gì với cậu. Nhưng mà Kiên Phong, trước đây là tôi đã nâng đỡ cậu, từng bước từng bước một đi tới vị trí như bây giờ. Hiện tại nhà họ Tô gặp nạn, cậu không thể khoanh tay đứng nhìn được!"
"Nếu như nhà họ Tô ngã xuống thì đối với tôi và đối với cậu đều không có
Nói đến đó thì dừng.
Tô Chí Công cũng không nói toạc ra, thế nhưng những lời nói bóng gió như vậy vừa nghe đã hiểu.
Có cầu xin, cũng có uy hiếp.
Tống Kiên Phong có được địa vị như ngày hôm nay là nhờ có Tô Chí Công âm thầm giúp đỡ, toàn lực nâng đỡ. Trong quá trình này, Tô Chí Công nắm được rất nhiều bí mật của ông ta.
Mà những bí mật này, có thể nói rằng đây chính là nhược điểm của Tống Kiên Phong, thậm chí là tử huyệt. Một khi đưa ra ánh sáng thì ông ta sẽ không
Sói Vương Bất Bại)
thể trở mình được nữa.
Cậu không giúp tôi?
Được, vậy chúng ta cứ cá chết lưới rách đi!
Tôi có thể nâng đỡ cậu lên vị trí cục trưởng công an như thì cũng có thể kéo cậu xuống. Có câu nhận được ân huệ nhớ ngàn đời, nhận ơn người ta nhưng bây giờ lại không muốn làm việc sao?
Không có cửa đâu!
"Ông cụ Công, ông đừng gấp, từ từ nghe tôi nói đã..."
Khóe miệng Tống Kiên Phong hơi co rút, trong lòng thầm mắng chửi. Một bên là Tô Chí Công, một bên là Đoàn Quốc Tuấn, cho dù là bên nào thì ông ta cũng không thể tùy tiện đắc tội được. Bị kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan như thế này quả thật là đáng chết mà!
Tống Kiên Phong kéo Tô Chí Công ra ngoài cửa, lắc đầu than thở một tiếng rồi bất đắc dĩ nói: “Ông cụ Công, thôi bỏ đi."
"Bỏ?"
Tô Chí Công trừng mắt, cả giận nói: “Đám khốn kiếp này trắng trợn xông vào tập đoàn Tô Doãn, đập phá công ty của tôi, đánh con trai và cháu trai của tôi. Thân là cục trưởng công an mà cậu lại kêu tôi bỏ đi sao?"
Tô Chí Công sắp tức giận đến ngút trời rồi.
Tống Kiên Phong khuyên nhủ: "Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu được. Tôi cũng không còn cách nào khác cả, nếu trách thì chỉ trách không biết tại sao Thanh Thế và Thành Đạt lại đắc tội bọn người đó."
"Không phải tôi không muốn lo, mà là không thể lo được, không dám lo cũng không lo được."
Quả nhiên!
Vừa nghe thấy Tống Kiên Phong nói như vậy, Tô Chí Công lập tức hiểu ra. Đám người Triệu Đức Phúc dám quậy phá như vậy là do sau lưng có người chống lưng, hơn nữa chỉ một cú điện thoại đã có thể khiến cho Tổng Kiên Phong sợ như cọp, như vậy người đó quả thật không phải một nhân vật đơn (Sói Vương Bất Bại)
giản.
"Là ai vậy?"
Trong lòng Tô Chí Công trầm xuống.
"Nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh."
Tống Kiên Phong cũng không giấu giếm, ông ta giơ tay lên quơ quơ trước mặt Tô Chí Công, thở dài nói: "Ông cũng biết nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh tiền nhiều như biển, gia sản không đếm xuể, mạng lưới làm ăn vô cùng rộng lớn, thế lực đã bao phủ mấy tỉnh lân cận. Hơn nữa, bối cảnh quân đội lại cây lớn rễ sâu!"
"Nghe nói Đoàn Quốc Tuấn là người thừa kế tương lai của nhà họ Đoàn, mấy năm trước đi bộ đội làm lính, bây giờ đã được thăng chức lên đến cấp bậc thượng tá rồi, tương lai rộng mở!"
"Nếu như chọc vào thì ngay cả ông và tôi đều không yên thân đâu."
Râm!
Lời nói của Tống Kiên Phong chỉ mới nói ra được phân nửa, thế nhưng sắc mặt Tô Chí Công đã tái xanh, da đầu nổ tung, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Quải trượng đầu rồng rơi xuống chân, ông cụ phải lùi về sau mấy bước, đưa tay đỡ vào khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững được.
"Đoàn Quốc Tuấn, nhà họ Đoàn..."
Trong lòng Tô Chí Công đã hoàn toàn sụp đổ, đương nhiên ông cụ cũng có nghe nói đến nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh, biết được sự lợi hại của bọn họ. Nếu như thật sự là Đoàn Quốc Tuấn ra tay với tập đoàn Tô Doãn thì ông cụ cũng không có dũng khí để phản kháng, chỉ có thể cam chịu số phận mà thôi.
Thế nhưng vấn đề là nhà họ Đoàn luôn ở Thành phố Hồ Chí Minh, Đoàn Quốc Tuấn vẫn luôn phục vụ trong quân đội, Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt không hề có cơ hội tiếp xúc với người ta mà. Đang yên đang lành, tại sao lại chọc đến một phiền phức lớn như vậy chứ?
Tô Chí Công nghĩ không ra!
Vì thế, ông cụ lập tức hỏi: "Người đó có nói Thanh Thế và Thành Đạt đã
đắc tội chỗ nào không?"
"Không có."
Tống Kiên Phong lắc đầu nói: "Người đó không nói nguyên nhân, chỉ nói
kết quả mà thôi."
"Kết quả gì?"
Trái tim Tô Chí Công sắp vọt lên tới cổ họng, vội vàng truy hỏi, dáng vẻ phập phòng lo sợ của ông cụ trông rất giống như một phạm nhân đang chờ đợi xét xử.
Tống Kiên Phong thở dài, trầm giọng nói: "Xóa tên tập đoàn Tô Doãn khỏi Thành phố Hải Phòng!"
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Chí Công đã xám như tro tàn. Trái tim kích động đập kịch liệt, sau đó ngừng đập, cả người ngã quy ở cửa phòng làm
việc.
Xóa tên...
Đây chẳng khác nào xử tử hình tập đoàn Tô Doãn!
Lần này, Tống Kiên Phong cũng không đỡ ông cụ nữa. Ông ta hiểu rất rõ Đoàn Quốc Tuấn đã tự mình mở miệng thì nhất định tập đoàn Tô Doãn sẽ khó tránh khỏi tai kiếp, nhà họ Tô chắc chắn phải xong đời.
Một con chó sa sút như Tô Chí Công, không đáng giá để ông ta khom người đỡ dậy.
Hơn nữa, nếu như Tô Chí Công cứ chết như vậy thì đối với ông ta mà nói cũng xem như chuyện tốt. Bởi vì, ông ta sẽ hoàn toàn giữ kín được bí mật của
mình.
"Bố!"
"Ông nội!"
Thấy Tô Chí Công ngất đi, Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt như bị sét đánh. Bọn họ bất chấp đau đớn trên người, tựa như phát điên mà bò về phía
Sói Vương Bất Bại)
Tô Chí Công.
Tống Kiên Phong cũng không nhìn bọn họ nữa, ông ta sãi bước dài đến bên cạnh Triệu Đức Phúc, sau đó trả lại điện thoại di động rồi lạnh giọng nói: "Tôi đã làm theo căn dặn của rồi, hy vọng Đoàn Quốc Tuấn cũng có thể tuân
thủ quy ước."
"Yên tâm đi."
Triệu Đức Phúc nhận lấy điện thoại di động rồi cười nói: "Hôm nay, biểu hiện của cục trưởng Phong rất tốt, đến lúc đó tôi sẽ thay ông nói tốt vài câu."
Tổng Kiên Phong nghiêng đầu rời đi.
Trên ghế salon, Trần Thiếu Huy và Trần Nhân Trung đối mặt nhìn nhau. Bọn họ lập tức nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương, trong đầu trôi dạt hàng loạt nghi vấn.