Cánh cửa sắt của tù giam thứ tư ở Hải Phòng từ từ mở ra.
"Mau!"
"Bao vây!"
Mấy chục tên đàn ông cường tráng sớm đứng chờ ở quảng trường trước cửa lập tức xông lên, vây quanh cửa sắt chật như nêm.
Hôm nay có tám tù nhân mãn hạn tù được thả ra.
Những tù nhân đi phía trước trợn mắt há hốc mồm.
Tình huống gì đây?
Mấy chục tên cường tráng cùng mặc tây trang màu đen tuyền, khoanh tay đứng sừng sững, vẻ mặt lạnh lùng, hiển nhiên là không có ý tốt.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên.
Trong tay ông ta cầm một tầm ảnh chụp, so sánh với từng phạm nhân vừa ra khói nhà tù, giống như là đang tìm người, hành động này làm cho những phạm nhân đó nhịn không được mà đổ mồ hôi hột, trong lòng thầm nghi ngờ: “Chẳng lẽ một trong mấy người ra tù cùng đợt với mình có kẻ thù của những người này?"
Vừa mới ra tù đã bị trả thù, đúng là quá xui xẻo!
Vì thế, người sau còn chạy nhanh hơn cả người trước.
Hai phút sau.
Bảy phạm nhân ra trước đã lục tục rời đi, Tiêu Nhất Thiên là người cuối cùng ra khỏi nhà tù, thuận tiện đóng cửa sắt lại, quét mắt nhìn phong cảnh bên ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt như nước, hỏi: “Các người đang tìm tôi sao?"
"Cậu chủ nhỏ"
Đồng tử của người đàn ông đứng đầu đột nhiên co rụt lại.
Mà cơ bắp của mấy chục người đứng xung quanh nháy mắt căng chặt, giống như là rơi vào đại địch, mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tiêu Nhất Thiên, chuẩn bị tùy thời bao vây bắt lấy anh.
Tiêu Nhất Thiên vờ như không thấy chuyện này.
"Không cần gọi tôi là cậu chủ nhỏ”
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nhìn lướt qua người đàn ông trung niên kia: "Năm năm trước, từ khi tôi bị hãm hại phải vào tù, giây phút bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu thì đã không còn là cậu chủ nhà họ Tiêu nữa rồi."
Người đàn ông trung niên đưa tay ra chẳn trước ngực Tiêu
Nhất Thiên, cản đường anh.
"Cho dù là cậu có thừa nhận hay không, nhưng trong người cậu đang chảy dòng máu của nhà họ Tiêu, bà cụ có lệnh bảo chúng tôi đưa cậu về thủ đô gặp bà cụ."
Mấy chục người lập tức ùa lên, nhanh chóng thu nhỏ vòng vây lại.
Ba lớp trong, ba lớp ngoài.
Đừng nói là một người, đến một con ruồi cũng không bay ra
"Nếu như tôi nói không đi thì sao?”
Vẻ mặt Tiêu Nhất Thiên vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại dần lạnh xuống, hừ nói: “Vậy bà cụ có nói với ông nếu tôi liều chết không đi thì các người phải làm gì không?"
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Người đàn ông trung niên quay người, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Nhất Thiên, không hề che giấu sát khí trên người mình.
Giết người, bọn họ đều dám!
Hơn nữa, dựa vào thể lực của nhà họ Tiêu ở thủ đô, cho dù bọn họ thật sự mang thi thể Tiêu Nhất Thiên trở về thì cũng không cần phải chịu bất kỳ hậu quả gì.
"Phải không?" Tiêu Nhất Thiên hơi sửng sốt, sau đó cười.
Nhưng trong nụ cười có nét bị thương.
Năm năm trước, Tiêu Nhất Thiên vẫn là cậu chủ nhỏ nhà họ Tiêu ở thủ đô, là con cháu nhà giàu danh xứng với thực, ông cụ vô cùng yêu thương anh, dạy dỗ anh như là người thừa kế nhà họ Tiêu trong tương lai, hơn nữa còn hứa hôn với cô chủ nhà họ Lâm ở thủ đô, tiền đồ vô cùng sáng lạn.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện
Nhưng mà, chuyện tương lai không thể nói trước được.
Ông cụ bị bệnh mà mất, bà cụ lên nằm quyền.
Bà cụ hoàn toàn trái ngược với ông cụ, từ trước đến giờ bà cụ không thích Tiêu Nhất Thiên, bởi vì mẹ Tiêu Nhất Thiên là người Hải Phòng, nhà mẹ đẻ chỉ là một dòng họ nhó thuộc hàng trung lưu ở Hải Phòng.
Môn không đăng, hộ không đổi!
Trong mắt bà cụ, mẹ Tiêu Nhất Thiên cũng chi là một đứa nhà nghèo trèo lên nhà họ Tiêu, mà Tiêu Nhất Thiên cũng chỉ là con do một đứa nhà nghèo sinh ra, vốn dĩ không xứng đáng được thừa kế gia sản nhà họ Tiêu.
Thậm chí còn không xứng mang họ Tiêu.
Vì thế, năm năm trước khi Tiêu Nhất Thiên và mẹ về Hải Phòng thăm viếng, có một người phụ nữ xa lạ xuất hiện trên giường anh, hơn nữa còn bị người nhà họ Tiêu gài bẫy, lấy tội cưỡng bức để nhốt anh vào tù.
Mẹ vô cùng đau lòng, nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể trở về thủ đô quỳ gối trước cửa nhà họ Tiêu ba ngày ba đêm, cầu xin bà cụ giơ cao đánh khẽ, tha cho Tiêu Nhất Thiên một mạng, ba ngày sau bà được đưa vào bệnh viện, nhưng không thể cứu chữa được nên đã qua đời.
Năm năm, là năm năm!
Nỗi hận trong lòng Tiêu Nhất Thiên vẫn chưa tiêu tan, bà cụ vẫn không có ý định buông tha cho anh, khi anh vừa mới ra khỏi nhà tù, bà cụ đã muốn mạng của anh.
"Cậu chủ, mời theo chúng tôi”
Đối diện với tình hình này, Tiêu Nhất Thiên đã không còn đường phản kháng, tuy người đàn ông trung niên cứ luôn miệng gọi là cậu chủ nhưng giọng điệu và vẻ mặt lại không có chút cung kính: "Sau khi về thủ đô, nếu như cậu có thể quỳ gối trước cửa lớn nhà họ Tiêu sám hối như mẹ cậu, có lẽ bà cụ có tấm lòng Bồ Tát sẽ tha cho cậu một đường sống"
Trong mắt người đàn ông trung niên, Tiêu Nhất Thiên lúc này nghèo hèn như một con chó.
"Đường sống?"
Ánh mắt Tiêu Nhất Thiên lạnh như dao, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trung niên, trầm giọng trả lời: “Đáng tiếc, cho dù bây giờ ông có quỳ gối sám hối trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không tha cho ông một đường sống”
Bich!
Giọng nói vừa dứt, nháy mắt cơ thể người đàn ông trung niên cong như con tôm, đột nhiên bay ngược ra sau giống như là viên đạn bị bắn ra ngoài, ngã phịch vào đám người cường tráng đứng phía sau.
Mọi người tức khắc ngây ra như phỗng.
Tốc độ của Tiêu Nhất Thiên quá nhanh.
Nhanh đến mức không người nào nhìn thấy anh ra tay thế nào, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một đám ngã rạp xuống.
Người đàn ông trung niên phun ra một ngụm máu, ôm bụng giãy giụa hồi lâu nhưng không đứng dậy nổi, giận dữ hét: "Lên cho tôi! Giết nó! Tôi muốn nó chết. Xảy ra chuyện gì thì ông đây chịu trách nhiệm”
Mấy chục người đứng xung quanh lập tức lấy lại tinh thần, tay siết lại thành nắm đầm vây lại tấn công Tiêu Nhất Thiên.
Đoàng!
Nhưng mà vào ngay lúc này, có một tiếng trầm đục vang lên, một tên cường tráng vừa mới giơ tay lên không trung, đột nhiên trên cổ tay anh ta xuất hiện một cái lỗ đầy máu tươi chói måt.
Máu tươi bắn tung tóe lên mặt những người bên cạnh.
Mọi người lại lần nữa sửng sốt.
Đó là tiếng súng!
Mà thứ vừa mới xuyên thủng cổ tay của tên cường tráng kia chính là viên đạn hàng thật giá thật.
“Mẹ kiếp, mau dừng tay lại cho tôi, còn dám lộn xộn sẽ giết không tha”
Có một tiếng gầm gừ phát ra từ phía xa xa.
Những tên cường tráng đồng loạt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đoạn đường trống trái trước mặt đột nhiên có mấy chục chiếc xe jeep quân dụng màu xanh lục nối thành một hàng dài, phát ra tiếng động gầm vang.
Mà trên mỗi chiếc xe jeep đều có vài binh lính mặc quần áo ngụy trang, trên người trang bị súng tự động.
Tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc.
"Tất cả đều xông lên cho tôi."
Trong chớp mắt, mấy chục chiếc xe jeep đều dừng lại trên quảng trường trước cửa nhà tù, tất cả binh lính đều nhảy xuống xe, rồi tạo thành ba vòng vây lấy những tên cường tráng, tay cầm súng tự động, họng súng đen như mực ngắm thẳng vào đầu của những tên cường tráng.
Ực! Ực! Ực...
Hiện trường yên lặng một cách đáng sợ, chỉ có tiếng nuốt nước miếng vang lên hết lần này đến lần khác,
Những tên đàn ông cường tráng đó đều là bảo vệ do nhà họ Tiêu đặc biệt bồi dưỡng, gan dạ thông minh hơn người, giết người cướp của chuyện nào cũng đều trải qua, nhưng mà khi đối diện với những quân nhân chính quy vác súng trên vai, đạn đã lên nòng trước mặt này thì chẳng là gì cả.
Nếu đối thành người bình thường, chỉ e sẽ bị tình hình trước mặt dọa sợ đến mức tè ra quần.
"Mấy người, mấy người."
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên đang nằm trên mặt đất trở nên tái mét, quần áo sau lưng đều bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng, không dám tin nói: “Mấy người là người nào? Có phải là có hiểu lầm gì không? Chúng tôi là bảo vệ của nhà họ
Tiêu ở thủ đô...”
Nhà họ Tiêu! Thủ đô!
Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào viên tướng trung niên vừa ra lệnh, ông ta hy vọng tên tuổi của nhà họ Tiêu ở thủ đô có thể phát huy tác dụng.
Trên cầu vai viên tướng trung niên đó có một sao, chức vị không thấp.
Nhưng mà, viên tướng trung niên không thèm nhìn ông ta lấy một cái, ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ đi thẳng đến trước mặt Tiêu Nhất Thiên, cung kính chào bằng quân lễ, trong giọng điệu mang theo áy náy nói: “Vua Sói, xin lỗi, tôi tới muộn"