“Thánh Chủ cao quý, thuộc hạ bên dưới báo về Tào Hùng thân là Bạch Hổ Môn phó môn chủ lại lâm trận bỏ chạy, hắn còn dẫn thuộc hạ tiến về phía mật địa với ý đồ bất chính, mong ngài định đoạt!”
Không dám tiếp tục ngồi trên ghế vàng, Bành Tiêu Nhiễm nhẹ nhàng đến trước mặt Bạch Hổ Thánh Chủ bẩm báo một cách cung kính, nàng thật không hiểu sao sự xuất hiện của Thánh Chủ cũng là người mà nàng đã cúc cung tận tụy phụng sự bao năm qua lại không khiến nàng vui mừng mà còn ngược lại có một chút gì đó thất vọng... Thánh Chủ có thể tự mình tỉnh lại từ bên trong quan tài đá chứng tỏ lão vẫn một mực vẫn quan sát Bạch Hổ Môn và để Bạch Hổ Môn loạn đến hiện tại minh chứng cho chuyện lão không hề để tâm đến sự tồn vong của môn phái này, đã có thể tạo nên một cái Bạch Hổ Môn thì lão cũng có thể tạo ra cái thứ hai, thứ ba cùng một vị môn chủ mới không phải sao?
“Không cần phải để tâm đến lũ kiến hôi đó, ngươi đem hai con đàn bà mà đám rác rưởi kia bắt nhầm đến tạ lỗi với Ma Tông, chúng có yêu cầu gì đều đáp ứng!” Chắp tay sau lưng đầy tự tin, Bạch Hổ Thánh Chủ lạnh giọng hạ lệnh kèm theo uy áp đáng sợ khiến bất cứ ai ở đây đều biết không thể chối từ mệnh lệnh này.
Rùng mình trước mệnh lệnh của Thánh Chủ, Bành Tiêu Nhiễm không khống chế được thân thể run rẩy vì nàng biết suy nghĩ của mình đã đúng, lão không để tâm đến sự suy vong của cái môn phái mà nàng đổ hết tâm huyết vào gìn giữ bao năm qua.
“Thánh.. Thánh Chủ… chúng ta không phản kích lại?”
Đồng dạng cũng thất vọng như Bành Tiêu Nhiễm, Đại trưởng lão run rẩy và không khống chế được cảm xúc mà thốt lên lời.
“Hử?”
“Oanhhhh… Oanhhh… Rănggg… Rắcccc….”
Vẫn bộ giáng chắp tay sau lưng đầy cao ngạo, Bạch Hổ Môn Thánh Chủ quay người nhìn về phía Đại trưởng lão trừng mắt kèm theo uy áp nặng nề như mười ngọn thần phong cùng đổ ập xuống làm đại điện theo đó muốn nổ tung, chỉ trong một khoảnh khắc từng đốt xương trong người Đại trưởng lão rung lắc dữ dội, máu tươi trào ra từ hàng vạn các lỗ chân lông biến lão thành một huyết nhân đích thực, cái chết chưa bao giờ cận kề lão đến vậy.
“Không… không thể…”
Biết Đại trưởng lão trung thành với môn phái như thế nào nên Bành Tiêu Nhiễm làm sao có thể trơ mắt nhìn lão chết đi, nàng hốt hoảng lao đến và không ngừng gào thét trong tuyệt vọng cùng tức giận khôn cùng.
“Một lũ phế vật!”
Nhìn Bành Tiêu Nhiễm lao đến chỗ Đại trưởng lão như một con thiêu thân, Bạch Hổ Môn Thánh Chủ tức giận gầm gừ nhưng kỳ lạ lại cứ thế mà triệt tiêu uy áp, có vẻ như nàng vẫn còn một chút hữu dụng với lão chăng?
“Hàn gia gia… Hàn gia gia… ông không thể chết… tuyệt đối không thể chết…”
Việc Thánh Chủ thu hồi uy áp không khiến Bành Tiêu Nhiễm bận tâm vì cho dù lão có làm hay không thì nàng cũng sẽ lao đến chỗ Đại trưởng lão, thân hình mềm mại nhẹ nhàng ôm chầm lấy cỗ thân xác giờ đây đã gầy gò và thấm đẫm máu tươi tanh nồng mà gào lên trong phẫn uất, nước mắt cứ thế chảy dài trên đôi gò má kỳ lạ thay lại không khiến mỹ nhân xấu đi mà ngược lại còn mang tới một vẻ đẹp đầy dụ hoặc… trong cái đẹp hiện tại của Bành Tiêu Nhiễm, người ta cảm giác được sự u buồn, phẫn nộ, tuyệt vọng và bi ai, bất cứ nam nhân nào nhìn đến nàng vào lúc này đều sẽ phát sinh suy nghĩ phải bảo hộ lấy tâm hồn tổn thương kia bằng bất cứ giá nào.
“Môn… môn chủ, lão già này đã không thể tiếp tục đồng hành cùng người nữa rồi…. nghe được… nghe được hai chữ gia gia này thì Hàn Công đã không còn gì nuối tiếc trên cõi đời này… bảo trọng… sống vì mình… nhất định… nhất định…”