Sói Săn Mồi

Chương 378: Đồ Nhân Diệt Thần Đấu Phật (175)



Đứng bên cạnh, Lưu Thoát cũng giật mình bởi hành động của Phục Quang, Phục lão gia trước giờ ngay cả danh môn đại phái cũng phải cho vài phần mặt mũi nên cho dù là Đoàn gia dù có một vị rất lợi hại chống lưng thì cũng đến tầm đó nhưng thật không ngờ trước Đoàn gia chỉ một vị công tử mà lão lại can tâm chịu nhục đến vậy.

“Đứng dậy đi, bản công tử cũng không cần so đo với ngươi lão già này thế nhưng nếu có lần sau thì ngươi hay Phục gia cũng không cần tồn tại nữa.” Đoàn Dự cười nhạt nói khiến Phục Quang run lẩy bẩy, lão không có một chút nào nghi ngờ lời đe dọa của Đoàn Dự vì lão thừa hiểu đám người sau lưng Đoàn gia khủng bố và sát tinh đến nhường nào.

“Đa tạ Đoàn công tử rộng lượng tha thứ, không biết công tử tìm lão già này là có việc?” Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Phục Quang cẩn thận dò hỏi.
“Là chủ nhân nhà ta đang vui nên ta định giới thiệu ngài ấy đến Thiên Thượng Nhân Gian này, ai ngờ Phục lão lại bao sô nơi này hết hôm nay......”

“Ực!”

Phục Quang nuốt nước bọt cái ực, vị kia vậy mà trùng hợp muốn đến đây chơi, là phúc hay là họa đến với lão đây?

“......”

…...................

….......

Trong lúc Đoàn Dự cùng Phục Quang đang bàn bạc cách chơi "độc" cho Long thỉ bên trên sân thượng Thiên Thượng Nhân Gian từ lúc nào đã xuất hiện hơn ba mươi hắc ảnh.

“Mật Sứ đại nhân! Đoàn Dự không biết vì sao lại dẫn theo Đoàn gia võ giả xuất hiện tại nơi đây, hắn cùng Phục Quang đã gặp mặt.”

Lại thêm một hắc ảnh xuất hiện, hắn hướng tên đầu lĩnh báo cáo.

“Đoàn Dự? Là Ma Tôn dưới trướng một tên thủ hạ tâm phúc - Đoàn Dự?” Tên đầu lĩnh lạnh giọng quát.
“Chính là hắn, vì không dám rút dây động rừng nên người của ta không dám đến gần.” Gã hắc ảnh vửa xuất hiện cao giọng đáp.

“Khốn kiếp! Chẳng lẽ tin tức lộ ra nên Phục Quang muốn tặng vật đó cho Ma Tôn? Không đúng, ngay cả Phục Quang lão cẩu cũng không hề biết vật đó là thứ gì thì sao có thể tặng lung tung cho một tên ác ma như vậy được....” Tên đầu lĩnh lẩm bẩm suy nghĩ, Ma Tôn đáng sợ đấy nhưng đã tiếp nhận nhiệm vụ thì dù chết chúng cũng phải hoàn thành.

“Đội 12!”

“Có”

“Các ngươi sống vì gia tộc, đã đến lúc gia tộc cần các ngươi! Ta không mong đối phương có thể moi từ các ngươi bất cứ thông tin gì, các ngươi hiểu?”

“Sống là người gia tộc, chết làm ma của gia tộc.” Đám hắc ảnh nghiêm mình thề.

“Xuất phát!”

Tên đầu lĩnh lạnh lùng ra lệnh, hơn ba mươi hắc ảnh ẩn nhập vào bóng tối.
….....

…...........

“Cấp độ SSS? Phục lão gia là nói thật?”

Trong căn phòng Vip, Lưu Thoát không dám tin vào tai mình những gì vừa nghe, Phục Quang vậy mà nói với hắn muốn chiêu đãi Ma Tôn cấp độ SSS, cấp độ cao nhất của Thiên Thượng Nhân Gian này, đã tới cái cấp bậc này thì nữ nhân không còn giới hạn ở mỗi một Trung Hoa mà là toàn thế giới và toàn là các bậc minh tinh bậc nhất.

“Phục Quang ta nói một là một, chẳng lẽ các ngươi Thiên Thượng Nhân Gian là sợ ta không trả nỗi?”

Phục Quang lão gia hỏa nhướng mày tức giận trước thái độ của Lưu Thoát, tuy rằng lão cũng tiếc đứt ruột bởi cấp độ SSS này đòi hỏi một số tiền kinh thiên đến nỗi hôm nay tổ chức sinh nhật của mình lão cũng không nỡ bỏ ra nhưng vì tương lai của Phục gia lão không thể không đánh cuộc một lần.
Đoàn Dự đứng ở cạnh cười tủm tỉm trước cử chỉ của Phục Quang, hồi trẻ có ghé Thiên Thượng Nhân Gian vài lần nên hắn cũng biết cấp độ SSS đại biểu cho cái gì, cho dù bây giờ Đoàn gia không thiếu tiền nhưng để có thể lãng phí một khoản tiền siêu lớn như vậy thì hắn cũng không có gan dùng tiền gia tộc vào việc này và chắc hẳn chủ nhân hắn cũng sẽ không bằng lòng cơ mà nếu là tiền của Phục Quang thì lại khác.

“Ực! Nếu Phục lão gia đã quyết như vậy thì tôi sẽ báo lên cấp trên, không biết nữ nhân các ngài muốn là?”

Lưu Thoát nuốt cái ực nước miệng để trơn tru cổ họng sau đó run giọng hỏi.

“Khặc khặc.... Hàn Quốc bên kia nghe nói đều là cực phẩm …...”

“Xoảng!”

Phục Quang lão gia hỏa cười dâʍ đang định nói ra mục tiêu thì đột nhiên tiếng kình vỡ làm lão giật thốt và rất nhanh khi lão chưa kịp phản ứng thì một loạt các bóng đen từ bên ngoài đã nhào đến chỗ lão như một bầy dơi khổng lồ bay vụt đến.
“To gan!”

Phục Quang không kịp phản ứng nhưng người khác lại không như vậy, ba tiếng quát như là cùng một lúc vang lên, từ đằng sau Đoàn Dự một gã khanh khách hai cánh tay như thiểm điện đến sau mà tới trước chộp lấy vai Phục Quang kéo lão bay về sau, một tên khác thì thân thủ di động đến trước người Đoàn Dự hộ chủ và kẻ thứ ba xuất động chính là Lưu Thoát tên giám đốc này, cánh tay thư sinh yếu đuối vậy mà biến thành song trảo nghênh đỡ đối phương.

“Xuy......xuy......... Roẹt...... Roẹt...... xuy....... xuy........”

“Cường Giả lục cấp? Ta đến đón đỡ hắn, số 1 số 2 bắt lấy Phục Quang, còn lại chặn lấy võ giả Đoàn gia!”

Tên thủ lĩnh rất nhanh đưa ra quyết định sau khi thế bất ngờ bị phá vỡ, lưỡi kiếm của hắn vung lên thành một đường cắt tới cổ Lưu Thoát khiến gã thất kinh lùi về sau liền tục hai mươi bước.
“Vù........ vù........ vù........”

“Công tử?!”

Thấy đám hắc y chia nhau ra, một tên khanh khách hỏi ý kiến Đoàn Dự, cứu hay không cứu Phục Quang?

“Hắc hắc..... Phục Quang ngươi rốt cuộc đắc tội với vị đại nhân vật nào nha?”

Đoàn Dự quay đầu cười cợt với Phục Quang lúc này mặt đã trắng bệch một bên khiến lão cười khổ không thôi, xuất động cả đến Cường Giả lục cấp đến bắt lão chắc chắn là một thế lực không hề nhỏ.

“Vù.......... vù............”

“Bảo hộ lão già! Đám cóc ké này để cho ta.”

Đám hắc y đã đánh tới rồi, Đoàn Dự thu hồi nết mặt cợt nhã mà chuyển thành khô khốc đầy lãnh ý, hắn lạnh lùng ra lệnh cho hai tên khanh khách còn bản thân bước nhẹ lên một bước xòe ra bàn tay, nơi mà một hắc cầu nho nhỏ đã và đang hình thành.

“Gϊếŧ!”

Thấy gã thanh niên ngăn cản trước mặt, đám hắc y trừng mắt quát như sấm, ngoài hai bóng đen tách đoàn di chuyển thành hình vòng cung hòng tiếp cận chỗ Phục Quang thì hơn ba mươi tên còn lại không chần chừ một giây một phút vung vũ khí lên chém tới chỗ Đoàn Dự.
“Vút...... vút....... vút........”

Di động như u linh, thân pháp Đoàn Dự chẳng ngờ tinh diệu đến không tường, đầu hắn nhẹ nhàng lách tránh những đường đao lưỡi kiếm trong khi thân hình lại uyển chuyển di động hóa giải toàn bộ những nhát đâm phát chém hung hiểm, toàn bộ đều chính xác và không có một động tác dư thừa nào như thể hắn đang chơi đùa với bọn chúng vậy.

“Vút..... vút....... vút.......”

Lại chém hụt đối phương, đám hắc y liếc nhau đầy hoảng sợ, nếu đối phương là một lão già có tu vi cao siêu thì chúng không bất ngờ nhưng đằng này lại là một tên công tử bột còn chưa đến cấp bậc Cường Giả lại có thể hóa giải toàn bộ chiêu thức được của hơn ba mươi tên Cường Giả tam tứ cấp như chúng, việc này sợ rằng ngay cả thủ lĩnh của bọn chúng cũng không làm được.
“Khà khà... lâu rồi chưa được chơi đùa vui như vậy..... cũng là đến lúc bổn công tử tiễn các ngươi lên đường rồi....”

Đoàn Dự thân hình na di lùi về sau với nụ cười đầy vui vẻ, quả hắc cầu trên tay hắn từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt đám hắc y.

“OÀNHHHHHHH!”

Tiếng nổ đinh tai nhức óc chấn động không gian, quả cầu hắc ám nổ tung quét sạch sành sanh toàn bộ sinh mệnh của đám hắc y không chừa một mống và di chứng để lại còn là một cái lỗ sâu hoắm nối thông năm tầng tòa nhà, Thiên Thượng Nhân Gian theo đó rung chuyển lắc lư đến mấy giây sau mới vững vàng lại được.

“Đó là gì?”

Tên thủ lĩnh hắc y đang giao chiến với Lưu Thoát ở xa xa nhưng để tâm đến chiến sự bên này và khi thấy đám thuộc hạ như bị bốc hơi trước quả cầu trong tay Đoàn Dự khiến hắn thật sự khϊếp hãi, cái khí tức kỳ dị kia vẫn còn chưa tiêu tán khiến hắn biết đó là ma khí, là thủ đoạn của Ma Tôn tên sát thần kia sao? Rối loạn tâm thần khiến gã để cho Lưu Thoát có cơ hội thở dốc vài nhịp và cũng là thời cơ để hắn phản công.
“Bộp........ Rầm.......”

Ăn một quyền của Lưu Thoát vào giữa bụng, tên thủ lĩnh hắc y bay vụt ra sau đập mạnh vào cột nhà với một cái miệng máu, trước ngực hắn lõm vào dấu quyền ấn, nội ngoại thương không nhẹ.

“Khục..... khục..... Rầm..... Rắc..... Rắc.....”

Nhổ ra vài búng máu lớn, tên thủ lĩnh hắc y đang muốn cắn nát viên thuốc độc trong miệng để tránh rơi vào tay đối phương thì một bàn chân đột ngột xuất hiện ấn thẳng một cước vào miệng hắn tiễn đưa bốn phần năm hàm răng của hắn cùng với thuốc độc bay tọt ra ngoài, xương quai hàm của hắn cũng theo đó nứt gãy khiến mặt hắn biến dạng hoàn toàn trông khá kinh dị.

“Định tự sát sao? Ta e rằng ngươi còn không có cái quyền đó đâu.”

Kẻ vừa xuất thủ là Đoàn Dự, hắn cười lạnh nhìn viên thuốc độc lẫn trong búng máu dưới đất, cách hành xử của đám tử sĩ này hắn còn lạ gì vì Đoàn gia hay bất cứ một thế lực nào trong giang hồ sao có thể thiếu những đội quân như thế này, có điều Đoàn Dự có chút khϊếp hãi vì hắn nghĩ đến thế lực nào lại có thể bồi dưỡng ra những tên tử sĩ đến Cường Giả ngũ cấp như thế này.
“Phốc......Phốc..... Công tử....”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.