Sói Săn Mồi

Chương 284: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (81)



“Hiền Nhu à Hiền Nhu……chúng ta quen biết nhau đã lâu rồi, từ thời đi học cho đến bây giờ tính tình cô vẫn là như thế, luôn muốn làm theo ý mình bất chấp mọi hậu quả……..rồi đến khi cô làm cảnh sát, động chạm nhiều người nhưng rồi cuối cùng vẫn giải quyết êm đẹp……..tuy nhiên……lần này khác, khác thật sự Hiền Nhu à, kẻ này đáng sợ…….đáng sợ hơn mức cô có thể tượng tượng nhiều lần, tôi đã nói với cô thế nào?……Tư Giám thằng ngu kia vì cái ghế Tổng Cục Trưởng mà bị người ta lợi dụng thì chết con mẹ hắn đi cũng đáng, còn cô……cô thật sự muốn gì Hiền Nhu?” Dương Kinh Toái thở dài nói một tràng.

“Kinh Toái……anh nói vậy là sao? Chẳng lẽ sẽ có người xuống tay với tôi? Tôi biết kẻ kia mạnh mẽ biếи ŧɦái nhưng tôi không tin là không có thế lực nào chế tài được hắn, nếu một Cảnh sát trưởng có thể dễ dàng bị xử như vậy thì còn ai dám làm nữa?” Võ Hiền Nhu không phục phản bác.
“Đúng……cô làm lớn……Cảnh sát trưởng một thành phố lớn, không ai không biết, không ai nể…… nhưng mà đó là mắt người thường mà thôi Hiền Nhu à, trong mắt đám người kia thì cô hay kẻ nào khác thay thế cô sau này cũng chỉ là một sâu kiến thay họ quản lí cái xã hội này mà thôi, còn cô đừng lo chuyện sẽ có ai dám làm hay không vì chẳng phải hơn bảy trăm người cảnh sát biến mất mà báo đài, thuyền thông không một chỗ nào đưa tin đó sao, tất cả đều nằm trong tay họ…… thế giới này rất tàn khốc Hiền Nhu à, có thực lực sẽ có mọi thứ còn không có thực lực thì phải cam chịu làm một con tốt thí trên bàn cờ, quan trọng là bước đi của con tốt chúng ta như thế nào để có thể tồn tại trên bàn cờ một cách càng lâu càng tốt…… lần này nước đi của cô đã sai, quá sai rồi Hiền Nhu…..” Dương Kinh Toái than thở, hắn cũng không muốn nhiều lời chuyện này nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn là liên lạc với cô, dù gì thì cả hai cũng được tính là một đôi bạn thân từ hồi nhỏ.
“Kinh Toái…….tôi không sợ chết…..” Hiền Nhu cười nói, từ lúc xác định làm cảnh sát hình sự thì cô đã coi cái nhẹ cái chết rồi.

“Tôi biết…… từ hồi đi học cô đã cứng rắn chả khác gì một thằng con trai, đến lúc làm cảnh sát hình sự thì cô một mình xâm nhập trà trộn vào hang ổ của tội phạm…… cơ mà giờ đã khác, cô chẳng phải còn đưa con gái mới lên lớp một đó sao…….. rồi cha mẹ già của cô nữa, chẳng lẽ cô muốn người đầu xanh tiễn người đầu bạc mới vừa lòng?” Dương Kinh Toái nói gấp.

…………..Đột nhiên………………

“OÀNH!” Hiền Như còn chưa kịp nói thì một tiếng động cực lớn từ bên dưới truyền đến kéo theo đó là tòa nhà có chút lắc lư theo khiến cô biến sắc.

“Chuyện gì vậy?” Dương Kinh Toái cũng cảm nhận được sự bất ổn qua điện thoại.
“Có một thứ gì đó vừa xảy ra, tòa nhà có chút rung lắc…..” Hiền Nhu trầm giọng nói.

“Vậy là bọn họ đã đến……Hiền Nhu…… nghe tôi, đừng cứng rắn nữa, cầu xin bọn họ……. chẳng phải cô còn có thứ kia sao…… biết đâu bọn họ động tâm…….. “ Dương Kinh Toái nói gấp vì sợ không kịp.

“Tôi sẽ cẩn trọng!” Hiền Nhu im lặng một hồi lâu rồi mới mở miệng, ngay sau đó cô tắt điện thoại, rút khẩu súng ngắn dắt trên lưng lên mà từng bước đi ra phía ngoài cánh cửa phòng……cô muốn biết ……. chí ít là một phần thực lực của những kẻ đó.

…………………………………….

……………………………

…………….. Năm phút trước……….cổng Tổng Cục An Ninh……….

Hai bóng đen đột ngột xuất hiện trước cổng cao, bọn chúng lừng thững từng bước đi vào cánh cổng sơn son thϊếp vàng với bốn chữ Tổng Cục An Ninh trịnh trọng, dáng vẻ của cả hai đều rất tùy ý như thể đang đi dạo trong công viên vậy.
“Đứng lại! Các anh đến đây có chuyện gì?” Nhận thấy có người lạ đến, ba tên cảnh vệ ngay tức thì tiến đến ngăn chặn, một trong số đó lên tiếng hỏi hai gã đàn ông xa lạ.

“Gϊếŧ người!” Đơn giản, ngắn gọn và đầy súc tích……là giọng ồm ồm đầy lạnh lùng của Độc Sĩ, hắn vừa mở miệng đã khiến ba tên cảnh vệ ngơ ngác nhìn nhau.

“Đây không phải là chỗ để đùa……các ngươi…….Ầm!” Tên cảnh vệ khuôn mặt có chút bất thiện vừa định lên tiếng giáo huấn thì một nắm đấm đã bay thẳng đến mặt hắn…….nhanh…..quá nhanh làm hắn không thể phản ứng……ăn một đấm của Xuyên thì sao hắn có thể sống nổi đây, đầu lâu hắn vỡ vụn như một quả dưa hấu bị đập vỡ.

“Báo……báo……Ặc……. Ặc……” Hai tên cảnh vệ còn lại còn chưa định thần lại sau cái chết kinh dị của đồng bạn đang lắp bắp định móc bộ đàm ra báo động thì cổ đã bị bóp nghẹt không thở nổi và nhấc lên không như hai bịch bông gòn.
“Rắc………..Rắc………..” Hai cái đầu vẹo đi khi xương cổ gãy nát, Xuyên lạnh lùng kết thúc con mồi….. gϊếŧ người làm sát ý của hắn càng lúc càng dâng cao, tiêm nhiễm ma khí của Long khiến hắn có chút khát máu trong bản tâm……. chưa lúc nào trong đời hắn muốn gϊếŧ người như lúc này mà ba cái xác trước mặt hắn xa xa còn chưa đủ để hắn thỏa mãn.

“Đi thôi…… hy vọng chỗ này vẫn tồn tại một ít cao thủ để tránh nhàm chán…..” Độc Sĩ cười lạnh rồi dẫn đầu tiến vào…….hai bóng đen lại tiếp tục bước thẳng vào bên trong.

……………

…………. Trở lại tầng cao……

Hiền Nhu sau khi tung cửa chạy ra đã thì tình cảnh hỗn loạn ngay tức thì đập vào mắt cô, từng nhóm nhân viên an ninh đang điên cuồng chạy lên trên với khuôn mặt sợ hãi đến cùng cực.

“Chuyện gì?” Chụp lấy một tên sĩ quan an ninh, Hiền Nhu quát.
“Ác……ác ma….. chết…..nhiều người chết lắm……” Tên sĩ quan gương mặt trắng bệch lắp bắp nói.

“Khốn kiếp! Lực lượng vũ trang đâu?” Hiền Nhu gầm lên, đường đường là một cơ quan anh ninh đầu não của Bắc Kinh mà không có một chút gì gọi là chống trả sao? Thật đáng buồn cười.

“Chết………chết hết rồi………” Tên sĩ quan gào lên rồi vùng vẫy cố tránh thoát khỏi cánh tay của Hiền Nhu mà nhắm tới chỗ thang bộ chạy lên cao, trong đầu hắn chỉ là suy nghĩ tránh thật xa những tên ác ma bên dưới mà thôi.

“Bịch………..bịch…….” Đột nhiên Hiền Nhu thất kinh khi những viên sĩ quan đang nháo nhào chạy lại gục xuống, kẻ nào cũng ôm lấy cổ trợn trắng mắt như thể cổ họng bị đốt cháy vậy……..bọn chúng đau đớn đến nỗi lăn lộn trên sàn nhà mà rêи ɾỉ……nhưng chưa hết………
“Xuy………xuy…………xuy……” Đáng sợ hơn, kinh dị hơn………chưa đầy vài phút từ những thân xác đang lăn lộn dưới đất phát ra những làn khói xanh đậm khiến Hiền Nhu kinh hãi lùi ra xa, khói bốc lên càng lúc càng nhiều để rồi những thân xác kia chẳng khác nào một ngọn đuốc đang bốc cháy hừng hực ……..ngay đến xương tủy cũng không thể thoát nổi.

“Cộp…………cộp……” Tiếng bước chân lọt vào tai Hiền Nhu làm cô tỉnh lại trong giây phút thất thần trước cảnh tượng kinh dị vừa được xem, gạt chốt an toàn trên súng…….Hiền Nhu lách vào một góc tường đợi kẻ đến hiện thân và sẽ không do dự lao ra bóp cò.

……………………..

“Không sót chứ?” Kẻ đến không ai khác là Xuyên cùng Độc Sĩ, cả hai chầm chậm tiến đến từng tầng trong tòa nhà để ‘dọn dẹp’.
“Ta đã thả độc vào hệ thống điều hòa của tầng từng tòa nhà này, chỉ trừ khi có kẻ có thân thể biếи ŧɦái như Ma Chủ mới có thể thoát được, ngươi nghĩ là có kẻ như thế sao?” Độc Sĩ cười gằn.

“Nếu có kẻ như thế thì chúng ta cũng không đối phó nỗi………haha….” Xuyên cười đáp.

“Hửm?” Bỗng nhiên cả Xuyên và Độc Sĩ cùng dừng lại cách chỗ Hiền Nhu chỉ vài bước chân, đưa mắt nhìn nhau hội ý, cả hai rất ăn ý chia nhau ra thành hai hướng cùng lao tới chỗ nữ cảnh sát trưởng với tốc độ cực nhanh.

Hiền Nhu không biết vì sao mình bị lộ nhưng cũng rất quyết đoán lăn người sang phía Xuyên đang lao tới mà bóp cò.

“Đoàng!” Tiếng súng rền vang nhưng đầu đạn lại găm vào một cây cột ở xa xa……chả có gì lạ khi một võ giả có thể nhìn nòng súng mà đoán trước đường đạn nên có thể dễ dàng né tránh…….chính vì thế chỉ một cái lách người nhẹ thì Xuyên đã có thể né được viên đạn, hắn sao có thể để viên thứ hai rời khỏi khẩu súng đây…..
“Phốc………..Rầm…………..” Vừa áp sát, Xuyên ngay tức thì gạt phăng khẩu súng trên tay Hiền Nhu và sau đó là một cú đấm vào bụng cô làm nữ cảnh sát trưởng bay vụt ra sau đập vào bức tường gục xuống.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.