Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Chương 7: Súng máy hạng nặng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong phòng huấn luyện tràn ngập ánh nắng, huấn luyện viên chiến thuật đặc biệt của Bạch Nguyệt Quang Ent.(1) cầm cuốn sổ nhỏ ghi lại tư chất của tuyển thủ.

(1) Ent.: Entertainment, giải trí. Từ giờ mình sẽ dùng Ent. cho ngắn gọn và cảm giác hiện đại hơn nhé

Trong bốn người học viên, có hai người là bạn nối khố từng tham gia chương trình Crowson. Tá Y giỏi bắn tỉa, cùng phụ trợ Văn Lân phối hợp suốt hai mùa giải, một tay chuyên chỉ điểm bắn.

Một người khác là quân dự bị đột kích cho chiến đội chuyên nghiệp của Bạch Nguyệt Quang, Huyễn Ảnh Caesar.

Vu Cẩn mất một lúc mới hiểu, Huyễn Ảnh Caesar là nghệ danh của vị đại ca này.

Caesar nhìn Vu Cẩn nhếch miệng cười, mái tóc nhuộm màu nâu sẫm theo gió tung bay, ngồi nơi đó như một con sư tử...... Chow Chow(2) to lớn.

* (2)Chow chow nè. Nó được gọi là chó sư tử xù



Dùng sở trường đặc biệt để tranh vị trí C, kết quả tính sau hai lần bỏ phiếu giấu tên.

Vu Cẩn ngoan ngoãn ngồi ở ghế khán giả, đến lượt cậu, hát một bài tình ca nổi tiếng của Lam Tinh.

"......" Huấn luyện viên cúi đầu nhìn tư liệu, nháy mắt vui vẻ —— Vu Cẩn, học viên Bạch Nguyệt Quang, thời gian ký hợp đồng: 23 giờ. Thời gian huấn luyện: 0.

"Được rồi, bỏ phiếu đi."

Vu Cẩn cắn bút, nhớ lại màn thể hiện khả năng dùng súng của ba vị đồng đội, bầu cho tay súng bắn tỉa Tá Y.

Sau đó Tá Y được 3 phiếu, thắng, phiếu còn lại là cho Vu Cẩn.

Vu Cẩn: "!!!"Người đáng yêu nào bỏ phiếu cho mình thế!

Nhất thời, huấn luyện viên tặng cho cậu ánh mắt trìu mến, một bộ biểu tình phiếu bầu không phải của tôi đâu đó.

Trước tên Tá Y xuất hiện một chữ C. Màn hình chợt lóe lên, hiển thị chủ đề mà Bạch Nguyệt Quang Ent. rút thăm được cho trận bán kết —— sa mạc hoang dã.

"Thời gian đánh giá cho trận bán kết tổng cộng 7 phút, thực hiện trong môi trường thực tế ảo, đất sa mạc 56 độ. Đến lúc đó sẽ có sáu máy thổi gió nóng thổi vào người các cậu, trước khi vào trận nhất định phải nhớ mang theo túi chườm nước đá, ngất vì nhiệt cũng bị loại."

Màn hình phóng to bản đồ, huấn luyện viên tiếp tục giải thích: "Bản đồ sa mạc này đã xuất hiện 8 lần trong chương trình Crowson. Đối thủ của các cậu là một con thằn lằn cao bằng nửa người, chú ý, súng có thể chọn có hạn, ngoài ra vũ khí lạnh cơ bản tùy chọn. Trong 7 phút chiến đấu sẽ có ba đợt thằn lằn tấn công, phòng thủ thất bại toàn bộ bị loại."

Vu Cẩn lúc này mới bừng tỉnh, nguyên tắc đấu bán kết là phòng thủ theo tổ đội.

"Để thằn lằn đến gần người sẽ bị trừ điểm, không mất điểm chuẩn có thể đảm bảo được cấp B. Có biểu hiện xuất sắc thì có khả năng lên A, thậm chí S. Nhớ kỹ, đánh giá cấp bậc ban đầu đối với học viên mới như các cậu sẽ quyết định vị trí của các cậu trong các phần tiếp theo." Huấn luyện viên dừng một chút, nhìn về phía Vu Cẩn: "Đương nhiên, trừ trường hợp đặc biệt."

"Được rồi, không có vấn đề gì khác thì bắt đầu luyện thực chiến."

Vu Cẩn nhanh chóng nhấc tay: "Lão sư, ta đánh ở vị trí nào?"

Nhất thời, bốn cặp mắt cùng tụ lại một điểm.

Huấn luyện viên ra hiệu cho hệ thống điều khiển lấy ra hồ sơ chiến tích của học viên, bị tỷ lệ bắn không trúng bia đập vào mặt làm cho khiếp sợ.

"...... Tiểu Vu a, không thì thế này! Cậu ở phía trước bày hỏa lực đi!"

Bày hỏa lực, tên tục gọi là đánh loạn. Dùng súng tự động, súng máy hạng nặng(3) và các loại vũ khí khác để tạo hỏa lực mạnh phía trước đội ngũ, trong bản đồ nhỏ, thường có hai vị trí phía sau vị trí đột kích.

(3) Súng máy hạng nặng



...... Huấn luyện viên trầm tư, cuối cùng vẫn xếp Vu Cẩn đứng ở phía trước.

Để phòng bắn nhầm đồng đội, loại Caesar ngay tại trận.

Sau khi xếp xong vị trí, bước tiếp theo chính là trang bị.

Bốn tuyển thủ thống nhất mặc màu đen —— một khi bị thằn lằn tiếp cận, biết đâu mắt giám khảo không tốt không xuống tay trừ điểm!

Trên mặt mấy người đều vẽ hoa văn kỳ dị tượng trưng cho sa mạc. Chuyên viên trang điểm chỉ tiêu hết có 5 phút để vẽ mặt cho 3 người, đến lượt Vu Cẩn lại cân nhắc suốt nửa giờ.

Chớp mắt khi phòng hóa trang mở ra —— cả đám tuyển thủ đều trố mắt.

Đôi mắt vốn tròn xoe của Vu Cẩn được vẽ thêm đuôi mảnh cong cong, bút pháp một đường uốn lượn xuống dưới, ở trên nửa gương mặt phác hoạ ra một con bọ cạp kim quang lấp lánh.

Nếu nói, thiếu niên vốn đáng yêu nhiều hơn thì lúc này nhiều thêm mấy phần tà khí, đặt cùng đồng tử màu hổ phách trong trẻo quả nhiên vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn.

Vị trí đột kích Caesar vỗ đùi, ồn ào: "Ta liền nói, sao mấy cậu không chọn cậu ấy làm Center?"

Vu Cẩn mờ mịt mở to mắt: "Tôi làm sao vậy......"

Trên hoa văn sa bọ cạp, càng nhỏ hung dữ nháy mắt biến thành hai hình tam giác.

Chuyên viên trang điểm vội vàng nhắc nhở: "Chú ý biểu tình, chú ý biểu tình!"

Huấn luyện viên ho khan: "Nghiêm túc, nghiêm túc! Được rồi, toàn bộ đến trường bắn tập luyện cho tôi!"

Thiết bị huấn luyện ở Bạch Nguyệt Quang khá cao cấp. Không biết huấn luyện viên lấy được mô hình thằn lằn hoạt hình ở đâu, đứng ngoài sân huấn luyện thực tế ảo, cầm bút laser chỉ chỗ nào thì mặt đất chỗ đó xuất hiện một con.

Vu Cẩn tận chức tận trách rải đạn suốt 7 phút, đội ngũ chỉ rơi rớt hai phút đầu, lúc sau dần dần ăn ý, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng mà huấn luyện viên lại nhăn mày.

"Đều lại đây." Ông vung tay lên, Vu Cẩn lập tức buông súng lưu loát chạy tới, các tuyển thủ khác cũng đi theo: "Các cậu thử nói xem vấn đề ở đâu."

Vu Cẩn thẳng thắn nhận sai: "Tôi kéo chân họ!"

Vị trí C Tá Y đỏ mặt: "Tôi không gánh được."

* Đậu: Cảm ơn bạn @kannyan đã giúp đỡ edit câu này

Phụ trợ: "Tôi cũng......"

Huấn luyện viên thở dài, chỉ vào Caesar: "Cậu, tốt xấu gì cũng là quân dự bị, thử nói xem."

Cánh tay rắn chắc của Caesar đập vai Vu Cẩn một cái: "Cậu ấy không nhìn tôi!"

Vu Cẩn giật mình, thiếu chút nữa úp mặt xuống sàn nhà.

Huấn luyện viên vui vẻ gật đầu: "Chúng ta là một đội, phải có đội hồn, giao lưu ánh mắt." Lại cân nhắc một chút: "Tốt nhất là có thể khiến người xem đọc ra cố sự. Hai đạo chiến tuyến, C vị phụ trợ, Tiểu Vu còn có Caesar, nhớ rõ vai trò của các cậu không chỉ là chiến đấu, mà còn phục vụ người xem. Được rồi, thử lại lần nữa!"

Tập luyện suốt bảy tiếng đồng hồ, trời đã là một mảnh tối tăm.

Đối với tuyển thủ thoát hiểm mà nói, căn bản không có tiêu chuẩn làm việc và nghỉ ngơi.

Trước khi chiến đấu cần phải ngủ, khi vào trận nhất định phải tinh lực tràn đầy. Trừ khi bị ném vào quả cầu —— trong thi đấu chính thức, phải chuẩn bị tốt cho 48 giờ ác chiến.

Đến tiếng thứ 7, huấn luyện viên mới chân chính lấy ra hoàn cảnh thực chiến cho bốn người mô phỏng.

Bản đồ sa mạc ở chương trình Crowson chỉ xuất hiện tổng cộng tám lần. Mỗi video đều quý giá.

Chớp mắt, Vu Cẩn thậm chí còn sinh ra ảo giác mình vẫn ở lớp học cao trung. Chủ Nhiệm đau lòng phát bài thi: "Đề đại học năm trước, làm xong là không còn nữa, chỉ có duy nhất một lần ——"

Tiếng đồng hồ thứ, huấn luyện viên rốt cuộc cũng tuyên bố huấn luyện xong.

Ngoài dự đoán, Vu Cẩn vẫn tiếp tục ở lại mò súng máy hạng nặng của mình.

Caesar vác shotgun(4), lắc lư đi đến bên cạnh Vu Cẩn, ngay sau đó mở to mắt "Ồ" một tiếng, mạnh mẽ vỗ vỗ vai Vu Cẩn.

(4) shotgun:



Vu Cẩn không phản ứng, một viên đạn rơi trúng tấm thép chống đạn trên mặt đất.

"Tiểu Vu không tồi a!"

Sau mười giờ "giao lưu ánh mắt", Caesar đã tự quen thuộc ngồi xuống một bên. Trên bảng điện tử thống kê tập súng máy, số lần dùng bộ bù(5) của Vu Cẩn ( Bộ bù dùng để tăng tính ổn khoảng cách đường đạn/ ổn định mục tiêu, giúp điều khiển súng dễ dàng hơn) đã từ 64 xuống còn 22 đơn vị.

(5) Bộ bù (gg ra cái này):



Từ lúc bắt đầu tiếng thứ 4, Caesar đã mơ hồ phát hiện súng máy bố trí trong đội ngũ đã tăng sự ổn định.

Bộ bù là một trong những thiết bị chiến thuật được vị trí ngắm bắn dùng nhiều nhất, súng máy hạng nặng nguyên bản không cần ngắm chính xác từng chút một, nhưng vì Vu Cẩn là người mới nên thiết bị luyện tập vẫn trang bị thêm bộ bù.

Còn cho rằng Vu Cẩn mất hai ngày mới có thể luyện được dưới 30, không nghĩ tới chỉ gần mười giờ đã đạt mục tiêu.

Thiên phú là một trong những yếu tố quan trọng đối với tuyển thủ tham gia thoát hiểm.

Caesar uống ừng ực hai chai nước rồi kéo Vu Cẩn trở về nghỉ ngơi.

Nhưng mà so với thiên phú càng quan trọng hơn chính là tư chất.

Tập luyện nửa tháng, Vu Cẩn miễn cưỡng còn có khả năng trở thành tay súng hạng nặng đúng quy cách, nhưng tính thời gian, từ giờ cho đến bán kết chỉ còn không đến sáu ngày.

Lấy trình độ của Vu Cẩn, vận khí tốt gặp được giám khảo nhan khống(6), miễn cưỡng có thể lấy được D.

(6) Nhan khống: Dễ siêu lòng vì sắc đẹp

Trong chương trình Crowson, muốn lên cấp từ xếp hạng ban đầu là phi thường gian nan. Caesar không khó lý giải suy nghĩ của Vu Cẩn, nhưng hắn cũng tin tưởng, chỉ bằng gương mặt này, cho dù không vào được một chương trình —— tuyệt đối còn có ngàn ngàn vạn vạn chương trình khác ở phía sau chờ!

"Tiểu Vu, đi thôi, ca đưa cậu về ký túc xá, giao lưu tình cảm chút. Mệt mỏi thì đừng luyện nữa, mới bắt đầu điểm số này đã không tệ rồi." Caesar vung tay lên, lúc khom lưng như thể Chow Chow rũ lông đầu che mất tầm mắt Vu Cẩn.

Vu Cẩn rất cảm kích, lễ phép từ chối: "Cảm ơn ca! Tôi còn muốn ở lại một lát."

Caesar bất ngờ, trong ánh mắt lại thêm mấy phần thưởng thức: "Được rồi, về sớm một chút. Nhớ giờ sáng phải ở ký túc xá, có thêm mấy hạng mục huấn luyện."

Vu Cẩn gật đầu ghi nhớ, vẫy tay chào đồng đội rời đi.

Lúc này đã là 10 giờ tối.

Sau thi đấu trên biển, Vu Cẩn đã ngủ rất lâu, lúc này hoạt động vai cánh tay cũng không thấy quá mệt mỏi. Cậu tiếp tục ở trong thực tế ảo tập súng, thẳng đến khi số trên bộ bù từ 22 chậm rãi xuống 21.

Theo như huấn luyện viên đã nói, khi số trên bộ bù dưới 10, cậu sẽ triệt để thoát khỏi bộ bù. Ưu điểm hỏa lực của súng máy hạng nặng ở chỗ bắn liên tục. Dùng mắt thường ngắm bắn sẽ nhanh hơn nhiều so với dùng bộ bù.

Đèn trong phòng luyện tập chỉ có một chỗ sáng. Vu Cẩn ngẫu nhiên ngẩng đầu, thiếu chút nữa đều đã quên bản thân là đang luyện súng chứ không phải luyện nhảy.

Thay đổi cái phương hướng luyện tập, tiết tấu sinh hoạt lại không thay đổi.

Ký ức chồng lên nhau, Vu Cẩn rốt cuộc cũng cảm nhận được sự yên bình quen thuộc.

Bạch Nguyệt Quang Ent., phòng điều khiển lầu một.

Nhân viên an ninh đang theo dõi từng màn hình giám sát, chợt ngạc nhiên: "Sao vẫn còn người ở phòng luyện tập?"

"Học viên mới hôm qua thì phải? Vóc dáng rất nhỏ nhắn, tuổi cũng không lớn, trước đây chưa từng thấy qua."

Vu Cẩn cao khoảng 178cm, trong giới thần tượng ở Lam Tinh cũng coi như là hợp tiêu chuẩn. Nhưng mà đặt giữa đám tuyển thủ cao lớn cơ bắp đầy mình của chương trình thoát hiểm lại là một người lùn.

Qua hồi lâu, thiếu niên mới buông súng.

Lúc nhân viên an ninh nghĩ là phải đóng cửa thì Vu Cẩn lại sung sướng nhảy lên, thử từng vũ khí của đồng đội vừa dùng, mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Nhân viên an ninh mỉm cười, thay cậu khóa cửa từ xa.

11 giờ, Vu Cẩn vòng qua nhà ăn, lấy cho thỏ con chút đồ ăn. Vừa vào cửa đã thấy thỏ con đang gặm một tấm bảng huấn luyện.

"Thỏ ca, đừng gặm!" Vu Cẩn vội vàng xách tai thỏ trắng trắng mềm mềm lên, giấy của một nghìn năm sau phần lớn đều có ánh bạc, ai biết bên trong kim loại nặng gì không —— đây chính là thỏ con lão đại tự thân phó thác cho cậu đó!

Trên bảng huấn luyệng, quả nhiên đúng như lời Caesar nói. 4 giờ sáng có huấn luyện đặc biệt.

"Các bạn học viên Bạch Nguyệt Quang thân mến, ở trên sân thi đấu nhanh chóng đi vào giấc ngủ là phương pháp hồi phục thể lực tốt nhất. Vậy nếu phát sinh tập kích —— bạn cũng có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu hay không?"

"Bài tập phân tán sẽ diễn ra vào 4 giờ sáng."

"Ngủ ngon, mộng đẹp."

Vu Cẩn nhìn thoáng qua, nhét thỏ con lại cẩn thận, lại cho nó thêm đồ ăn, không để ý gì nữa nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Trong mơ, cậu tham gia phỏng vấn nghệ sĩ thần tượng, cuối cùng biểu diễn tiết mục đã chuẩn bị ba tháng —— tiếp theo bị uyển chuyển từ chối. Thất hồn lạc phách đi ra cửa thì thấy lão đại biếng nhác dựa vào tường, nghịch súng săn trên tay ——

Tiếng cảnh báo chợt vang lên.

"Địch tấn công! Địch tấn công! Học viên nghe thấy thông báo nhanh chóng tập hợp điểm danh tại lầu hai!"

Vu Cẩn mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, nhanh chóng xuống giường chạy đi, bên trên chỉ mặc một cái áo của Bạch Nguyệt Quang Ent., quần ngủ không biết đã đạp rớt khi nào, áo phủ xuống, hai chân trần trụi.

Trong bóng đêm, cửa ký túc xá ở ngay trước mắt.

Vu Cẩn híp mắt vươn tay mò mẫm, thình lình nghe thấy tiếng kim loại va chạm rất nhỏ.

Tiếng mở chốt súng.

Vu Cẩn giật mình, trên lưng đột nhiên phát lạnh. Nếu đây là diễn tập, không khỏi quá mức chân thực rồi, chìa khóa ký túc xá chỉ có một chiếc ở chỗ cậu, trong sổ tay huấn luyện rõ ràng viết là lùi huấn luyện ——

Tim Vu Cẩn đập nhanh, lý tưởng hào hùng lúc điểu khiển súng máy tắt ngay sau một giây. Cậu chẫm rãi giơ tay lên, chậm rãi, chậm rãi quay đầu lại —— ngay sau đó trong mắt chợt tỏa sáng lấp lánh, hưng phấn muốn mở miệng.

"Ngậm miệng, đừng kêu lên." Vệ Thời chặn trước một bước, tay trái cầm súng Browning(7), không chút lưu tình vào hai chân trắng nõn của Vu Cẩn, thần sắc lãnh đạm ra lệnh: "Mặc quần vào."

* Súng Browning: là một loại súng lục, súng ngắn bán tự động được thiết kế bởi hai nhà thiết kế vũ khí nổi tiếng John Browning và Dieudonné Saive.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.