Sở Tư Vấn Hôn Nhân Phi Nhân Loại

Chương 2: 2





Ngày hôm nay Du Trì tiếp đón không ít khách hàng, thế nhưng ngoại trừ nghe yêu quái than thở một ngày sinh tồn ở xã hội loài người không dễ dàng thì không có chút thu hoạch nào.

Đến cái bóng của 10 vạn đồng tiền trích phần trăm cậu cũng không nhìn thấy.

Làm việc với đám yêu quái thật là khó, thế mà còn ngại nguyên hình đối phương quá xấu sợ không có khẩu vị.

Lúc đó tâm lý Du Trì nghe lý do này chính là:????
Khẩu vị?? Muốn có khẩu vị gì??? Tiểu thư à, cô là đang nói chuyện yêu đương, không phải tìm lương thực dự trữ có được không?
"Du tiên sinh, vậy tôi về trước, nếu có tin tức thì cậu gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho tôi là được."
Ánh mắt của Kiến tiểu thư lom lom nhìn Du Trì, thần sắc khẩn thiết.

Du Trì mỉm cười gật đầu: "Được rồi, cô yên tâm đi."
Tiễn Kiến tiểu thư đi thì cũng đã sắp đến giờ tan làm, Du Trì dọn dẹp đồ đạc một chút chuẩn bị đi.

Vừa thu dọn đồ đạc cậu vừa nghĩ phải tìm đối tượng cho Kiến tiểu thư có thuộc tính như thế nào.

Bộ tộc kiến tuy rằng từ viễn cổ đã có thói quen tích trữ lương thực, nhưng bởi vì điều kiện có hạn nên số lượng thành yêu cực ít.

Ngày hôm nay tiếp đón vị này là Kiến yêu đầu tiên từ khi Du Trì nhậm chức tới nay.

Sau khi nhìn thấy thì phản ứng đầu tiên của cậu chính là – người thật nhỏ! Mắt thật to!
Nguyên thân của kiến vốn nhỏ, sau khi hóa thành người cũng chỉ có chiều cao cỡ con người 13, 14 tuổi, muốn tìm được đối tượng có thuộc tính thích hợp thật sự không dễ dàng.

Bởi vì liếc mắt nhìn một cái thì luôn có cảm giác mình đang nói chuyện với trẻ vị thành niên.

Tuy rằng trẻ vị thành niên này tuổi tác còn lớn hơn tuổi của cả nhà mình cộng lại.

Trong lúc Du Trì đang cố gắng suy nghĩ đến thuộc tính của danh sách nam yêu, một đại thúc trung niên tinh thần phấn chấn, một tay cầm cái bình giữ nhiệt, một tay xách cặp công văn chậm rãi xuống lầu, nhìn thấy Du Trì đứng tại chỗ xuất thần thì híp mắt cười chào hỏi.

"Này, Tiểu Du còn chưa về sao?"
Du Trì phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn lại thấy là bộ trưởng của bọn họ, vì vậy cười cười: "Sếp ạ!"
Liếc mắt nhìn đồng hồ, đã đến lúc tan làm, Du Trì mở miệng: "Đang chuẩn bị về."
Bộ trưởng và Du Trì là hai con người trong cái Sở không phải người này, cho nên mỗi lần Du Trì thấy ông đều cảm thấy thân thiết khó giải thích được.

Bộ trưởng: "Cùng nhau?"
Du Trì gật đầu: "Được ạ."
Lúc bộ trưởng đứng thẳng thì eo lưng cũng ưỡn rất thẳng, nhìn thân thể hoàn toàn không giống như người đã ngoài năm mươi.

Nhưng mà lúc ông bước đi có thể phát hiện ra chân trái bị thọt, hơn nữa thọt rất nghiêm trọng, bình thường đi không được nhanh.

Du Trì nghe nói vốn dĩ bộ trưởng làm việc ở tuyến đầu, nhưng mà đầu năm vì công tác nên bị thương ở chân, không có cách nào hồi phục, thêm tuổi tác lại lớn, cho nên mới bị điều từ tuyến đầu xuống đến tuyến này hưởng phúc, mỗi ngày phụ trách uống trà đọc báo.

Đi làm ba tháng, Du Trì cũng rõ ràng kết cấu và việc làm của Phi nhân loại.

Bọn họ có hai vị bộ trưởng, một trưởng một phó, đều là cấp trên của cậu.


Phó bộ trưởng rất thần bí, đến nay Du Trì vẫn không biết Phó bộ trưởng là đực hay cái, dáng dấp ra sao.

Bởi vì các yêu quái xung quanh lúc nhắc đến Phó bộ trưởng luôn là một mặt không thể nói, không dám nói.

Mà sở dĩ dùng đực cái để phân biệt là bởi vì Du Trì biết phó bộ trưởng không phải người, là một yêu quái rất lợi hại.

Về phần có thật sự lợi hại hay không thì cậu không biết.

Lúc Du Trì mới vừa đến bộ phận này thì bộ trưởng đã nói với cậu, tuy rằng bọn họ gọi nơi này là Sở tư vấn hôn nhân phi nhân loại, nhưng cũng là một bộ ngành chính quy của quốc gia.

Chỉ có điều cái ngành này rất đặc thù, sau khi vào ngành này, việc nhỏ nghe Phó bộ trưởng, việc lớn vẫn nghe Phó bộ trưởng.

Tất cả các hành động đều nghe chỉ thị của Phó bộ trưởng.

Mà bộ trưởng chủ yếu phụ trách quản lý kỹ thuật của Phi nhân loại, mà trong sở của bọn họ không có nhân viên kỹ thuật, chỉ có ba nhân viên quét dọn.

Có thể nói là bộ trưởng thảm nhất trong lịch sử, hoàn toàn không có thực quyền.

Ngoại trừ nhân viên quét dọn, toàn bộ tài vụ đều là yêu, bộ trưởng không xen vào cũng không có cách nào quản được.

Tuy rằng Du Trì cũng là con người, nhưng lại là nhân viên nghiệp vụ, cho nên cũng quy về cho Phó bộ trưởng quản lý.

Điều lệnh cũng nhận rồi, Du Trì không suy nghĩ nhiều như thế, chỉ vui mừng vì gọi bộ trưởng chứ không phải gọi sở trưởng.

Bởi vì gọi cái sau sẽ khiến Du Trì có cảm giác mình đang bị giam trong cục cảnh sát.

Về phần quyền quản lý giữa bộ trưởng và phó bộ trưởng một người một yêu kia thì cậu cũng không để tâm lắm, dù sao thì cấp trên trực tiếp của cậu quanh năm không ở trong sở, không có ảnh hưởng gì với cậu.

Hai người Du Trì và bộ trưởng đều phải đi tàu điện ngầm về nhà, bởi vì bộ trưởng hành động chậm, Du Trì theo bản năng cũng thả chậm bước chân, hai người vừa đi vừa tán gẫu.

Bộ trưởng: "Đến lâu như vậy rồi, đã quen chưa?"
Ngẫm lại làm việc với yêu quái khó quá, Du Trì kéo kéo khóe miệng: "Vẫn tốt ạ."
Bộ trưởng nhìn cậu chằm chằm, giơ tay vỗ vỗ bờ vai cậu: "Ở trước mặt chú không cần cậy mạnh, chú hiểu được cháu."
Du Trì: "Dạ?"
Bộ trưởng nhìn người xe như nước trên đường, thở dài xa xôi: "Hai chúng ta, một là phía trên không yên lòng nhét vào giả vờ quản giáo, một là bên yêu giới không yên lòng bắt buộc một người tới làm con tin, trên căn bản thì hai chúng ta không có gì khác nhau."
Du Trì dừng bước: "Giả vờ quản giáo gì ạ? Ai là con tin?"
Nhìn Du Trì đang nghi hoặc khó hiểu, bộ trưởng dừng một chút, sau đó hỏi: "Cháu không biết?"
Du Trì lắc đầu, đồng thời có dự cảm không lành.

Trước đây cậu vẫn luôn không biết mình may mắn hay là bất hạnh khi bị điều tới nơi này, nhưng mà cậu cũng không nghĩ nhiều, đến khi nghe bộ trưởng nói cái gì con tin thì mới bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến một vấn đề.

Tại sao cố tình người bị điều đến đây lại là cậu?
Hơn nữa nghe lời giải thích của lão đại hiện tại của cậu, là bên trên chỉ mặt gọi tên cậu, không phải cậu thì không được.

Làm việc nhiều năm như vậy, Du Trì tự cho là mình không có gì đặc biệt để cấp trên có thể đối đãi đặc biệt hay nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa, chớ nói chi là loại bí mật điều nhiệm chỉ mặt gọi tên mà cậu không có khả năng.


Du Trì mơ hồ cảm thấy bên trong điều lệnh có ẩn tình gì đó.

Du Trì cau mày nhìn bộ trưởng, bộ trưởng trầm mặc một lát cũng lắc đầu: "Cháu đừng nhìn chú, chú không biết."
Du Trì: "Trước đây chú không nói như vậy."
Bộ trưởng thở dài: "Chú chỉ biết là bởi vì bên trên không yên lòng một đám yêu quái không người trông giữ, sợ bọn họ nháo xảy ra chuyện gì, cho nên mới mạnh mẽ nhét chú vào."
Sau khi nói xong bộ trưởng liền nhìn Du Trì: "Về phần cháu, chú chỉ nghe nói cháu là người được chỉ mặt gọi tên, những thứ khác thì chú không biết."
Nghe bộ trưởng nói Du Trì rơi vào trầm tư, trước đây cậu cứ nghĩ là bên trên rút thăm tùy tiện chọn một người hoặc là nhìn trúng năng lực làm việc xuất sắc của cậu, chứ không nghĩ rằng bên trong còn có ẩn tình lớn như vậy.

Có lẽ việc mình bị điều đi còn có liên quan đến bên phi nhân loại này.

Ặc, trước đó trong lòng mình mắng sai người, xin lỗi nhiều.

Du Trì trầm tư một đường đến trạm tàu điện ngầm.

Sau khi quẹt thẻ vào ga Du Trì vẫn còn đang suy nghĩ, rốt cuộc là tại sao mình lại bị bên phi nhân loại này nhìn trúng.

Lẽ nào là bởi vì mình lớn lên đẹp trai?
Đám yêu quái lẽ nào cũng nhìn mặt sao?
Thời gian tan tầm buồng xe tàu điện ngầm người đông như mắc cửi, Du Trì tìm một cái vòng nắm vào rồi tùy ý đứng, đứng phía sau cậu là hai người, người đứng bên cạnh cậu là một nữ nhân vừa vào tới.

Ngửi thấy mùi nước hoa của nữ, Du Trì liếc mắt nhìn người bên cạnh mặc váy liền áo bó, trang điểm diễm lệ.

Nữ nhân cũng nhìn cậu một cái sau đó câu môi cười cười.

Nữ nhân cười vô cùng quyến rũ câu nhân nhưng không phong trần, phối hợp với đôi mắt to tròn trong veo như biết nói, cả người như mang theo một cái móc có thể câu đi hồn phách người ta, khiến ai cũng không dời mắt được.

Là một người phụ nữ xinh đẹp, bất kể là vóc người hay khuôn mặt đều gần như hoàn mỹ.

Đáng tiếc...!
Đứng bên cạnh cô, Du Trì có thể cảm giác được những ánh mắt khác nhau của nam nữ trên toa xe phóng tới bên này.

Thấy nữ nhân liên tục nhìn mình chằm chằm, trong mắt Du Trì lóe ra chút buồn cười, sau đó cũng nhẹ nhàng kéo khóe miệng cười cười.

Thấy nụ cười của Du Trì, ý cười trong mắt nữ nhân càng đậm, rất có mục đích mà bước mạnh một bước về phía cậu, chỉ còn cách một chút xíu nữa là thân thể hai người sẽ dính sát vào nhau.

Trong phút chốc đó, Du Trì cảm thấy có không ít ánh mắt bắn lên người mình, cậu giương mắt quét qua, nhìn thấy ánh mắt của các nam nhân chưa kịp thu hồi, ánh mắt ước ao ghen tỵ.

Thu hồi ánh mắt, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, mùi hương trôi vào mũi Du Trì càng ngày càng nồng, cậu bất đắc dĩ dời một bước qua bên cạnh né tránh thân thể nữ nhân đang áp tới, đồng thời giơ tay kéo kéo cổ áo của mình.

Nữ nhân nhào vào một khoảng không đầu tiên là sững sờ, có chút tức giận ngẩng đầu, lúc nhìn thấy động tác kéo cổ áo của Du Trì thì trong nháy mắt hiểu rõ, cho Du Trì một ánh mắt ám muội sau đó lại nắm tay vịn đứng ngay ngắn.

Cũng không tìm cơ hội nhào vào người Du Trì nữa, thậm chí còn chủ động đứng xa một chút.


Chờ sau khi nữ nhân đứng ra xa, trong nháy mắt đó Du Trì cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

......!
Mặc dù bây giờ Du Trì đã là người có thu nhập hàng vạn, nhưng cậu vẫn ở trong tiểu khu trước đây không chuyển đi, xuống tàu điện ngầm phải đi bộ mười mấy phút nữa mới về tới nhà.

Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, Du Trì đi trên một con đường tương đối hẻo lánh, chợt cậu dừng bước.

Lúc Du Trì dừng lại thì tiếng giày cao gót cộc cộc vẫn luôn đi theo phía sau cậu cũng dừng lại.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Du Trì quay người nhìn người đi chung đường với mình, thần sắc có chút bất đắc dĩ.

"Theo tôi một đường, cô muốn làm gì?"
Phía sau cậu không tới 10m, là nữ nhân vừa nãy trên tàu điện ngầm.

Nữ nhân nghe xong biểu tình trên mặt biết rõ còn hỏi, hờn dỗi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Giai điệu nói chuyện của nữ nhân kéo dài uyển chuyển, nếu nam nhân khác nghe được khẳng định cả người đều yếu mềm đi một nửa, mà khi Du Trì nghe được lại nổi da gà tầng tầng lớp lớp.

Thấy biểu tình một lời khó nói hết của Du Trì, sắc mặt nữ nhân không đổi, đi về phía cậu, nói: "Là anh gọi em cùng anh xuống tàu điện ngầm nha ~"
Du Trì rất oan: "Tôi gọi cô lúc nào?"
Nữ nhân mang giày cao gót, thế nhưng không chút nào gây trở ngại hành động của cô, trong hai ba câu nói đã chạy tới trước mặt Du Trì.

Du Trì thấy thế lui về phía sau một bước.

Thấy động tác của Du Trì, nữ nhân cười duyên hai tiếng, giơ tay nhẹ nhàng đập lên vai Du Trì một cái, mở miệng: "Cái đồ quỷ này, bây giờ quanh đây không có người nào khác, anh còn giả vờ cái gì nữa?"
Nghe nữ nhân nói vậy, Du Trì lướt nhìn bốn phía, thấy trên đường phố vốn dĩ thưa thớt mấy người bây giờ đã không còn ai nữa.

Chỉ còn lại hai người đứng dưới bóng đèn đường, rồi tới công chiện luôn.

Cả con đường, càng mờ tối.

Bàn tay mềm mại như không xương của nữ nhân nhẹ nhàng chạm lên vai Du Trì, ngửa đầu nhẹ nhàng thổi một cái lên mặt cậu, âm thanh mê hoặc dụ người: "Soái lang quân, đêm nay chàng là của ta..."
Lời của nữ nhân còn chưa dứt, Du Trì vốn dĩ thần sắc còn minh mẫn giờ lại mơ màng.

Nữ nhân vươn tay đón được thân thể ngã xuống của Du Trì, tránh cho cậu trực tiếp nằm xuống đất.

Cách áo sơ mi mỏng manh, nữ nhân có thể cảm nhận được sức mạnh và linh khí phồn thịnh dưới bàn tay.

Hít một hơi thật sâu, nữ nhân không nhịn được mà cảm thán: "Thân thể này tốt đẹp đến thế, đủ đẹp trai, cơ thể cũng rất đẹp, nấu canh chắc chắn rất thơm."
Trên mặt là ý cười thỏa mãn, nữ nhân nghĩ – hôm nay có được con mồi chất lượng tốt ngoài ý muốn.

Nữ nhân nhìn Du Trì hôn mê trong lòng mình, đôi mắt tràn đầy tham lam, cô ả còn chưa kịp tự tay kiểm tra tỉ mỉ con mồi hôm nay của mình, đã nghe được tiếng của một nam nhân trên đỉnh đầu truyền tới.

"Tôi chịu, không nhịn được."
Nữ nhân cả kinh, trong nháy mắt thu tay lại cách xa chỗ kia 3m, chỉ thấy Du Trì vốn dĩ đã rơi vào hôn mê lại đang dùng một tay bóp mũi, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô ả.

Nữ nhân: "!!!!"
Con mồi tới tay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nữ nhân vừa giận vừa sợ: "Tại sao ngươi lại có thể nói chuyện?"
Rõ ràng là phải hôn mê mới đúng!
Chờ sau khi nữ nhân cách xa mình, Du Trì mới nới lỏng ngón tay bóp mũi mình, hít sâu một hơi không khí mới mẻ mới từ từ nhìn nữ nhân, biểu tình một lời khó nói hết.

Thấy vẻ mặt của cậu, trong mắt nữ nhân lóe lên đề phòng.


Chờ sau khi cậu hít thở thông khí xong, Du Trì bình tĩnh nhìn nữ nhân, nghiêm túc nói: "Đầu tiên, tôi không có ý tứ kỳ thị chủng tộc, chỉ là tò mò, bộ tộc chồn hôi của các cô, đã hóa thành hình người rồi cũng không có cách nào giải quyết mùi hương trên người sao?"
Nữ nhân sững sờ, lập tức lui về sau một bước, cẩn thận hỏi: "Ngươi không phải con người sao? Ngươi là ai?"
Du Trì: "Lần trước có một vị chồn hôi tiên sinh nói với tôi là có một loại phun sương trừ thối, phun một mùi khác lên duy trì được 24h, cô có muốn tìm hiểu một chút không?"
"Còn nữa, bây giờ là thế kỷ 21, cô phải thức thời một chút mới được, hiện tại người ta đều gọi là soái ca, không có ai gọi soái lang quân cả.

Sao cô tiếp thu nửa vời thế?"
Nữ nhân nghe xong có chút tức giận, cũng không cần giả vờ mềm mại uyển chuyển nữa, lên giọng: "Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao muốn dụ dỗ ta đến đây?"
Du Trì cảm thấy mình thật vô tội: "Tôi dụ dỗ cô lúc nào?"
Nữ nhân đáp vô cùng chắc chắn: "Ở trên tàu điện ngầm, ngươi kéo cổ áo."
Du Trì: "...!Tôi không có ý đó, cô hiểu lầm rồi."
Thật ra lúc đó Du Trì bị mùi trên người của nữ nhân huân đến có chút hô hấp không thông, cho nên mới nới lỏng cổ áo ra mà thôi.

Không nghĩ tới một động tác đơn giản như vậy đã khiến nữ nhân hiểm lầm.

Nữ nhân cau mày, âm thanh bình tĩnh: "Ngươi không phải con người."
Du Trì lắc đầu: "Tôi là người bình thường."
Chỉ là cậu làm công việc không mấy phổ thông, bởi vì cần thiết cho công việc, lúc cậu nhận việc tại Phi nhân loại đã nhận được một khối mộc bài, mộc bài nằm trong lòng bàn tay cậu không bao lâu liền dần dần trong suốt, cuối cùng biến mất trong tay cậu.

Du Trì cảm thấy rất mới mẻ, sau đó biết được khối mộc bài kia là giấy thông hành Phó bộ trưởng phát cho cậu, sau khi có giấy thông hành cậu mới có thể thuận lợi nhìn thấy nơi làm việc của Phi nhân loại mà người bình thường không nhìn thấy được.

Cũng bắt đầu từ lúc đó, Du Trì có thể nhìn thấy yêu quái, có thể nhìn rõ ràng chân thân ẩn giấu của họ, vì vậy mới có thể tìm được thuộc tính thích hợp ghép đôi cho họ.

Vừa nãy ở trên tàu điện ngầm, Du Trì liếc mắt một cái đã nhìn ra nữ nhân này là một con chồn hôi, cho nên lúc nữ nhân quăng mị nhãn cho cậu, cậu đã phải nín nhịn dữ lắm mới không bật cười.

Một con chồn hôi làm bộ điệu đà với mình, thử hỏi ai có thể nhịn cười được?
Mặc dù Du Trì trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng vẫn không nhịn được.

Nữ nhân không rõ tại sao Du Trì là một con người mà lại có thể nhìn thấu hình người biết được nguyên hình của cô ả, nhưng mà sau khi biết được Du Trì là con người thì cô ả liền yên tâm không kiêng kỵ gì.

Hai mắt nữ nhân bỗng nhiên trở nên đỏ đậm, móng tay dài ra bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, một cái đuôi màu xám xuất hiện phía sau cô ả, sau đó còn đung đưa qua lại.

Sau khi đuôi xuất hiện, mùi thối trong không khí càng nồng nặc, khiến Du Trì không nhịn được mà nhíu nhíu mày, cậu hỏi: "Phun sương trừ thối, tiểu thư à, cô thật sự không suy tính một chút sao?"
Nữ nhân nhếch miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn: "Chỉ là con người mà dám trêu chọc ta, ta nhất định phải lấy xương của ngươi đi hầm canh."
Du Trì mắc bệnh nghề nghiệp: "Những lời này của cô rõ ràng là kỳ thị chủng tộc."
Nữ nhân không quan tâm Du Trì nói gì, trực tiếp nói rằng: "Thấy ngươi lớn lên không tồi, cho ngươi một ưu đãi, nói đi, muốn chết như thế nào?"
Du Trì: "Nếu nhất định phải chọn thì tôi muốn chết già."
Nữ nhân: "..."
Cái tên này, sao không nói lời thoại giống hệ thống sắp xếp vậy chứ?
Thấy yêu quái nhiều, Du Trì cũng không hoảng loạn, tiếp tục tò mò hỏi: "Bộ tộc chồn hôi không phải ăn tạp, có thể ăn chay và côn trùng đúng không? Sao cô lại đi ăn thịt người?"
Ánh mắt lóe lên một tia thiếu kiên nhẫn, nữ nhân nói: "Ai cần ngươi lo!"
Nhiều lần giao lưu thất bại, Du Trì thở dài, biểu tình tôi đã cố gắng hết sức: "Vậy thì không còn cách nào."
Nữ nhân hơi nhướng mày: "Ngươi lại muốn đùa giỡn cái gì?"
Du Trì giơ ngón tay lên nhẹ nhàng chỉ chỉ phía sau cô ả, chậm rãi mở miệng: "Lẽ nào cô không phát hiện, từ lúc vừa mới bắt đầu, phía sau cô đã có thêm một người sao?"
Hết chương 2.

Tác giả có lời muốn nói:
Du Trì: Hiềm nghi kỳ thị chủng tộc, tố cáo.

Ngôn Dục: Chờ, anh trút giận thay em!
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 21:44 - 24/01/2022.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.