*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Himee
Bởi vì dòng điện, mái tóc ngắn của Vô Dạng dựng thẳng lên, giống như kim thép sắc nhọn, điều này làm cho hắn trông đặc biệt lạnh lùng không dễ chọc.
Hắn móc ra một hộp thuốc lá từ trong túi quần, lấy ra một điếu thản nhiên ngậm trong miệng, đầu mẩu thuốc kêu lách tách hiện lên một ánh sáng điện, cháy.
Khúc Vô Dạng hít một hơi thật sâu, thân thuốc mất đi một phần ba, hắn hé môi thổi ra một làn khói trắng, làn khói trắng dày đặc từ khe môi gợi cảm như một thanh kiếm bắn ra, rồi tan thành sương mù, như mộng như ảo.
“Nói như vậy, mọi người nhất định muốn xông vào sao?” Khúc Vô Dạng nhếch khóe môi, cười đến tà khí lại hung ác.
Cách Khúc Vô Việc 30 mét là một nhóm hơn chục người thuộc nhóm nhân vật chính, bọn họ đều tức giận và cảnh giác.
Khúc Vô Dạng chắc chắn là một kẻ điên, nuôi nhốt zombie, bán đấu giá tinh hạch, sau khi bị phát hiện thẹn quá hóa giận, trực tiếp cho nổ tung toàn bộ khu biệt thự.
Đúng, bọn họ không cho nổ tung khu biệt thự, nhưng chuyện bắt đầu từ bọn họ, là bọn họ xông vào xảy ra xung đột với Khúc Vô Dạng, hiện tại ngoại trừ Ôn Đông đứng sau Khúc Vô Dạng, không có bên thứ ba nào biết sự thật.
Cái nồi này bọn họ đội.
Bọn họ có lý do tin tưởng Khúc Vô Dạng cố tình làm vậy, hầu như tất cả những người sống trong khu biệt thự đều là quan chức cấp cao của khu an toàn số ba, vụ nổ này, không phải là đang quét sạch kẻ thù chính trị sao?
Bây giờ toàn bộ khu biệt thự đã được bao vây bởi đội tuần tra và tổ an ninh, nếu không muốn trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, bọn họ phải xông vào trang trại ngầm, vạch trần bộ mặt thật của Khúc Vô Dạng.
Cách Khúc Vô Dạng không xa, Ôn Đông và Sùng Minh đang đứng với nhau, giữa hai người là lối vào tầng hầm, cửa đã được mở, chỉ có sương đen dày đặc đang chặn lại khiến người ta không thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra bên trong.
Lệ Sính nhìn chằm chằm vào Sùng Minh, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, Hỏa Chủng đã tiếp xúc với đội Bạch Sư mấy lần, tuy rằng đều không phải trải nghiệm vui vẻ gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy Sùng Minh là một người có điểm dừng, giờ đây Sùng Minh lại đứng cùng với tên côn đồ phản nhân loại Khúc Vô Dạng này.
Ha, Lệ Sính nghiêng đầu về phía các thành viên trong đội phía sau, “Chuẩn bị hành động.”
Xung đột hết sức căng thẳng, Vân Đào đang ở bên ngoài khu biệt thự nhìn vào cũng không khỏi sợ hãi, cô không kìm được nhìn về phía cửa của trang trại ngầm bị Sùng Minh dùng dị năng chặn lại, tim đập như trống.
Bọn họ không biết, bọn họ không biết, nhưng cô biết mà!
Trong trang trại ngầm dưới lòng đất có một con zombie hệ tinh thần cấp sáu, mặc dù trong nguyên tác ghi nó sẽ lên cấp bảy sau buổi đấu giá hai ngày nữa, nhưng sự xuất hiện của cô dường như đã mang đến hiệu ứng bươm bướm, cô không thể xác định liệu zombie hệ tinh thần cấp bảy có xuất hiện sớm hay không.
Diệp Hào cảm giác được Vân Đào đang hoảng sợ, hắn đưa cô ngồi trên nóc một tòa nhà nhỏ, “Đừng sợ Đào Đào.”
Vân Đào bắt lấy cánh tay Diệp Hào, dùng sức, cô run run nói, “Diệp Hào, không thể để chúng nó đi ra, không thể để zombie đi ra.”
Đó sẽ là sự hủy diệt của khu an toàn số 3, máu chảy thành sông, là bước đầu tiên dẫn đội Bạch Sư đi lên con đường nhân vật phản diện.
Cô không biết quan hệ giữa đội Bạch Sư và Khúc Vô Dạng, nếu biết Khúc Vô Dạng xảy ra chuyện đội Bạch Sư sẽ ra tay hỗ trợ, cô đã không đi nói cho Vân Sênh biết chuyện trang trại dưới lòng đất rồi.
Một bước sai, tất cả các bước tiếp theo cũng sai.
Chẳng lẽ thật sự trốn không thể thoát khỏi thiết lập của tác giả trong nguyên tác sao? Bạch Sư và nhóm nhân vật chính thật sự nhất định phải ngươi chết ta sống mới được sao?
Nước mắt cô trào ra, Vân Đào bất lực, hoảng loạn, cô nhìn Diệp Hào như cầu xin, hy vọng Diệp Hào có thể kéo cô ra khỏi cảm giác áy náy và tuyệt vọng.
Trái tim Diệp Hào đau nhói, hắn trấn an cô, “Được, anh hứa với em sẽ không để chúng đi ra. Anh đi tìm A Trắc ở với em, anh đi hỗ trợ.”
Vân Đào mạnh mẽ ôm chặt lấy Diệp Hào, mặc dù Diệp Hào sẽ không xảy ra chuyện gì ở đây, nhưng lỡ như thì sao, lỡ như bị hiệu ứng bươm bướm mà cô mang đến ảnh hưởng khiến hắn xảy ra chuyện thì sao?
“Anh không biết, ở dưới kia có một con… ách ahhh!” Đầu của Vân Đào đột nhiên như bị người ta dùng búa lớn bổ đôi, cơn đau khiến cô không kìm được hét lên, tiếng hét quá mức sắc bén chói tai, mọi người đang xem náo nhiệt đều tò mò nhìn sang.
Cơn đau ập đến vừa đột nhiên vừa dữ dội, Vân Đào xụi lơ ngã vào trong lòng Diệp Hào, mồ hôi lạnh trên người chảy ròng ròng, ngay cả một ngón tay cũng không cử động được. Cô gian nan mím chặt môi, nhưng không thể phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể để nước mắt trào ra.
Là chạm vào quy tắc của thế giới tiểu thuyết ư? Là thiên đạo trừng phạt mình sao?
“Đào Đào!” Diệp Hào ôm Vân Đào lên muốn đi tìm Tô Bình Trắc, cách đó không xa, một tiếng hét từ trung tâm khu biệt thự truyền đến tiếng của Khúc Vô Dạng, mang theo sự run rẩy và hoảng loạn.
Hắn hét: Ôn Đông!
Vân Đào và Diệp Hào cùng quay lại nhìn, thấy Ôn Đông chắn trước người Khúc Vô Dạng, một thanh trường thương* đâm xuyên qua ngực, hắn từ trước đến nay vốn không có xương, bây giờ giống như một miếng vải rách, mềm nhũn treo trên trường thương.
*Hình ảnh minh họa trường thương:
Người đàn ông cầm súng là một cao thủ võ thuật cổ xưa rất nổi tiếng trong nhóm nhân vật chính, Vân Đào cũng là fan của hắn, hắn tên là Tần Hạng Chi.
Vân Đào liên tục há miệng, muốn nói gì đó nhưng vẫn không phát ra được âm thanh nào.
Mắt cô nhất thời tối sầm, cô không muốn ngất đi, cô cố gắng chống đỡ mở to mắt, cho đến giây phút cuối cùng khi ý thức của cô tan hết, thứ cô nhìn thấy là Ôn Đông bị trường thương ném ra, nện xuống đống đổ nát một cách nặng nề.
Hắn không nhúc nhích.
**
Khi Vân Đào tỉnh lại đã là ba ngày sau, cô khó khăn mở mắt, nhìn thấy trần nhà màu xám trắng. Tay cô bị người ta nắm thật chặt, cô quay đầu nhìn, thấy Diệp Hào nằm úp sấp ngủ bên giường.
Trạng thái của Diệp Hào rất tệ, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt xanh đen, ngay cả khi ngủ cũng nhíu chặt lông mày.
Vân Đào không nhúc nhích nữa, cô không muốn đánh thức hắn.
Hệ thống gào khóc thảm thiết trong đầu Vân Đào: [ Ký chủ đáng thương của tôi, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, cô có biết cô đã hôn mê ba ngày rồi không, huhuhu, tôi còn tưởng tôi không thể gặp lại được cô nữa! ]
Nếu là những ngày bình thường, Vân Đào thể nào cũng phải liếc mắt phàn nàn nó hai câu, nhưng bây giờ cô không còn sức, cũng không có tâm trạng, “Mi về lúc nào?”
Hệ thống: [ Cô vừa rơi vào hôn mê, trong hậu trường liền báo nhắc nhở khẩn cấp, vì thế tôi đã nhanh chóng trở lại. Huhuhu, ký chủ, cô ổn chứ? Tôi đã kiểm tra rồi, cô là bị thiên đạo trừng phạt. ]
Vân Đào trầm mặc một lúc, “Sau khi tao hôn mê đã xảy ra chuyện gì?”
Hệ thống tóm tắt cho Vân Đào theo dòng thời gian: [ Ôn Đông chết, Khúc Vô Dạng vì báo thù cho Ôn Đông mạnh mẽ đột phá đến cấp sáu, liên tục giết chết ba thành viên của nhóm nhân vật chính, Tần Hạng Chi bị thương nặng, được nước suối của nữ chính Vân Sanh cứu.]
[ Zombie hệ tinh thần cấp bảy xuất hiện sớm, nó điều khiển những con ombie khác ở trong trang trại dưới lòng đất lao ra khỏi mặt đất, nhưng chúng không gây thương vong trên diện rộng, được Khúc Vô Dạng, đội Bạch Sư và nhóm nhân vật chính cùng nhau trấn áp.]
Zombie là kẻ thù chung của nhân loại, trong thời khắc nguy cấp ân oán cá nhân tự nhiên phải tạm thời gác lại.
[ Đội Bạch Sư nhân lúc Lệ Sính chém giết zombie hệ tinh thần cấp bảy, mang theo thi thể Ôn Đông và Khúc Vô Dạng bị thương nặng rời khỏi khu an toàn.]
Hệ thống dừng lại một chút mới nói tiếp: [ Bây giờ đội Bạch Sư và Khúc Vô Dạng đã trở thành kẻ thù công khai của nhân loại, hơn nữa được thông báo cho tất cả các khu an toàn, còn, còn bị treo giải thưởng truy nã.]
Vân Đào cắn chặt môi, qua thật lâu mới hỏi, “Mi không phải nói Ôn Đông rất lợi hại, có thể uy hiếp đến mi sao? Vậy tại sao hắn lại chết? Hơn nữa…”
Hơn nữa hắn cũng cam tâm tình nguyện đỡ súng cho Khúc Vô Dạng mà mất mạng, sao có thể làm ra việc nuôi nhốt zombie phản nhân loại được vì lợi ích được?