“Phù phù phù, sao lại khó ăn như vậy?” Vân Đào hận không thể phun cả lưỡi ra, cô vứt quả màu xanh mới cắn được một miếng đi, chống nạnh tức giận, “Hệ thống, mi có thể đáng tin cậy một chút được không?”
Khi Vân Đào tăng tuổi thọ, hệ thống cũng nhận được năng lượng, có nhiều chức năng hơn, chẳng hạn như thay đổi chế độ “tám trăm người vợ đã chết” thành “chế độ cô gái dễ thương”, hay có thể cung cấp một số trợ giúp nhỏ thích hợp cho Vân Đào.
Quả mà Vân Đào vừa ăn chính là hệ thống chỉ cô tìm được.
Hệ thống: [ Quả không có độc, có thể ăn được.]
Thì ra trong mắt hệ thống, không có độc chính là đồ ăn được.
Vân Đào đang đi trên con đường trước không thôn sau không nhà trọ, suy nghĩ nên đi nơi nào, khu an toàn thứ ba không được đi, trong cốt truyện, kịch, khu an toàn thứ ba sẽ nhanh chóng bị phá hủy dưới những hoạt động xảo quyệt của người phụ trách.
Hệ thống: [ Ký chủ, khu an toàn chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất nha. Chưa kể trong khu an toàn có rất nhiều đàn ông, cô càng có nhiều cơ hội tăng tuổi thọ, nếu gặp lại Diệp Hào, biết đâu cô có thể trở lại đội Bạch Sư rồi~dù sao hắn đuổi cô đi vì không biết tình hình thực tế, chờ đến khi hắn biết được việc đếm ngược tuổi thọ của cô từ Úy Lý, chắc chắn sẽ đón cô về!]
“Không muốn.”
Mặc dù Vân Đào bị Diệp Hào đuổi ra khỏi đội Bạch Sư, nhưng ngoài sự bất bình và buồn bã lúc đầu, hiện giờ cô thậm chí còn cảm thấy vui mừng vì đã rời khỏi đội Bạch Sư, ở cùng Diệp Hào và Úy Lý chung một chiếc xe… vậy chẳng phải ngày nào cũng gặp ác mộng sao?
[ Chẳng lẽ ký chủ chưa bao giờ nghĩ một nữ hai chồng sao?]
“Biết mi là hệ thống tình dục có kiến thức rộng rãi rồi, nhưng đây là truyện mạt thế đứng đắn, thiết lập nhân vật chắc chắn không có thịt phóng khoáng.”
“Phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, một người bình thường như tao cũng không thể chấp nhận việc chia sẻ đàn ông với những người phụ nữ khác. Diệp Hào và Úy Lý đều là nhân vật con cưng của trời, làm sao có thể chấp nhận được.
[ Vậy thì chưa chắc.]
Vân Đào thực sự không biết giọng điệu chắc chắn của hệ thống đến từ đâu, ” Tạm thời đừng nhắc đến đàn ông nữa, tìm thứ gì để ăn trước đã, nếu không ăn cái gì tao sẽ chết đói trên đường.”
Hệ thống im lặng vài phút rồi lại lên tiếng: [ Có một đồng ruộng cách đây 1200m hướng đông bắc, bên trong có khoai lang!]
Nghe thấy khoai lang, hai mắt Vân Đào liền sáng lên, cô vội vội vàng vàng chạy tới, lại chỉ thấy một mảnh cỏ dại, vẫn phải để hệ thống chỉ cô đào được hai củ khoai lang to bằng hai ngón tay trong bụi cỏ.
Cô lau sạch bùn rồi cắn một miếng, mùi vị không ngon chút nào, vị không giống khoai lang ngọt mà giống như bã mía đã bị nhai hết nước, nhưng dù sao cũng có thể nuốt.
Có đồng ruộng có nghĩa là có ngôi làng gần đây, có ngôi làng tức là rất nhiều đồng ruộng gần đây, vì thế dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, Vân Đào đã tìm thấy mười củ khoai lang nhỏ.
Cô bọc lấy chúng bằng áo sơ mi, định ở lại một ngôi nhà bỏ hoang trong ngôi làng kia, nhưng trước khi đợi cô đến gần ngôi làng, hệ thống đã vội vàng kêu lên ngăn cô lại.
[ Ký chủ đừng đi, trong thôn có một con zombie cấp bốn! Ahhh, ký chủ mau chạy đi! Nó nhìn thấy cô rồi!]
Vân Đào phản ứng nhanh chóng, xoay người bỏ chạy, chỉ là mới chạy được vài bước lại nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết hệ thống.
[ Ký chủ đừng chạy, đó là zombie tốc độ, cô chạy không lại nó đâu! Mau trèo lên cái cây bên cạnh, tôi mở lá chắn cho cô.]
Nhờ thức tỉnh dị năng, tố chất thân thể của Vân Đào được cải thiện, mới hai ba phát cô đã có thể leo lên cây, thậm chí còn không đánh rơi được củ khoai lang nào trong lòng.
Cô vừa tìm được vị trí tốt ngồi xuống, hình đã tới, có lẽ do hệ thống đã mở lá chắn nên zombie tốc độ cấp bốn mất mục tiêu, dừng lại đứng ở dưới gốc cây.
Vân Đào đầu tiên là ngửi được mùi hôi thối, trứng thối, cống rãnh và bể tự hoại trộn lẫn với nhau có lẽ cũng không có thối như thế, cô bịt mũi nhìn xuống, đối diện với cặp mắt con zombie cấp bốn chết mà như chưa chết kia.
Mẹ kiếp!
Vân Đào suýt nữa bị diện mạo của con zombie dọa sợ.
Suy cho cùng, cô cũng là người từng xem phim zombie và chơi game zombie, Vân Đào tự nhận bản thân vẫn có sức đề kháng với nó, ai biết việc tận mắt nhìn thấy và nhìn qua màn hình hoàn toàn không giống nhau!
Nói là đối diện, nhưng thực ra trong hốc mắt của zombie vốn không có tròng mắt nào cả, chỉ có những con giòi bọ đang nhúc nhích mà thôi. Lúc nó ngửa đầu lên ‘nhìn’ cái cây, có những con giòi bọ bò ra khỏi hốc mắt, lại chui vào hốc má thối rữa.
Nhìn qua lỗ trên má còn có thể nhìn thấy một đàn giòi bọ màu trắng đang nhúc nhích.
Oẹ!
Khoai lang vừa ăn suýt chút nữa nôn ra.
[ Ký chủ, xin cô đừng có nôn nha, lá chắn của tôi chỉ có thể che giấu hơi thở của cô, nếu cô nôn vào mặt nó, lá chắn này của tôi sẽ vô dụng.]
Vân Đào bịt mũi nhắm mắt lại, giả vờ bị mất trí nhớ.
Cũng may con zombie kia đã nhanh chóng trở về ngôi làng, Vân Đào sợ hãi, dùng tay và chân bám vào thân cây thở dốc.
[ Tốt nhất nên quay lại nhóm Bạch Sư đi, có bọn Diệp Hào, cô hoàn toàn không cần phải đối mặt với những thứ này.]
“Không được. Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, thay vì mi xúi giục tao quay về nhóm Bạch Sư, không bằng nói cho tao biết dị năng của tao là gì.”
[ Thực ra không phải tôi không muốn nói cho cô biết, mà là tôi thật sự không biết, số liệu dị năng của cô ở chỗ tôi đã bị cắt xén.]
Vân Đào: “…” Cô biết ngay hệ thống này không đáng tin mà.
Có hệ thống che chắn, Vân Đào cũng vội vã rời đi, dù sao đói bụng đi đường rất mệt, cô tìm một tư thế thoải mái dựa vào thân cây, từ trong ngực lấy ra một củ khoai lang cắn miếng được miếng không.
Làn gió ấm áp thổi hiu hiu, giống như một buổi chiều bình thường chưa có zombie.
Vì thế, lúc Kỷ Hàm và Kỷ Thâm nhìn thấy, chính là Vân Đào đang ngồi trên cành cây, đung đưa chân, ngắm nhìn những đám mây còn sót lại trên bầu trời, nhàn nhã cắn khoai lang…
“Vân Đào!” Kỷ Hàm nghiến răng nghiến lợi, bọn họ đi khắp nơi tìm cô, còn cô thì sao, lại ở chỗ này nhàn nhã như vậy, có còn công bằng không hả?
Vân Đào bị giọng nói ma quỷ này của Kỷ Hàm làm cho sợ tới mức đánh rơi cả củ khoai.
[ Ahhh, ký chủ, zombie lại tới rồi!]
Vân Đào vội vàng vẫy tay với Kỷ Hàm và Kỷ Thâm đang đi về phía mình, “Đi đi, mau rời khỏi nơi này!”
“Cái gì? Mau cút đi? Cô vậy mà bảo tôi cút?” Cách xa lại ngược gió, Kỷ Hàm nghe lầm, càng rống to hơn.