Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 123



Edit: Himee

Vân Đào vẫn bị hai anh em họ ** đến bất tỉnh, Kỷ Hàm không nỡ buông Vân Đào ra, hắn ôm cô làm ổ ở ghế sau, còn Kỷ Thâm thì đi tìm chiếc Hummer mà lúc xuất phát Diệp Hào bảo cậu lái đi.

Diệp Hào chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều thứ, ngoại trừ vật tư và đồ dùng sinh hoạt cơ bản, thì còn có máy phát tín hiệu.

Bọn họ liên lạc với Diệp Hào, mới biết được chuyện khu an toàn số 3 từ Diệp Hào, ai làm việc này không cần nói cũng biết.

Sau khi thống nhất xong địa điểm và thời gian tụ họp, hai người trở lại túp lều mà mình đã dựng. Trong lều, Vân Đào vẫn đang ngủ say, hơi thở nhẹ nhạng, lông mày liền giãn ra.

“Kỷ Thâm, hình như em càng tức giận hơn.” Kỷ Hàm ngồi xuống một bên bên cạnh Vân Đào, đưa tay vuốt ve hai má Vân Đào.

Kỷ Thâm gật đầu, ngồi xuống bên còn lại.

Quả nhiên, đó không phải là vấn đề của riêng cậu.

Càng nghĩ càng tức, Kỷ Hàm dùng hai ngón tay nhéo má Vân Đào, Vân Đào bị đau, rầm rì hai tiếng rồi rụt vào trong chăn.

Trốn cơ à?

Kỷ Hàm cúi người cắn lên môi Vân Đào, trực tiếp cắn người ta tỉnh dậy.

“A… ư!” Tiếng kinh hô bị chặn lại, Vân Đào bị hôn đến nỗi không thở được, cô liên tục vỗ vào vai và lưng Kỷ Hàm, nhưng cả hai tay đều bị bàn tay to lớn của Kỷ Hàm tóm lấy, ấn lên trên đỉnh đầu.

“Chị cho rằng bọn em sẽ rất biết ơn chị sao?” Kỷ Hàm buông cô ra, hốc mắt đỏ hoe, tựa hồ sắp khóc, nhưng càng tức giận nhiều hơn.

Vân Đào không giãy giụa, im lặng nhìn cậu, cô biết cậu đang nói cái gì. “Không phải, chị không muốn mọi người cảm thấy biết ơn.”

“Vậy chị muốn cái gì? Chị nói đi?” Thanh âm của Kỷ Hàm lớn một chút, cậu chất vấn Vân Đào, “Nếu chị xảy ra chuyện gì, chị bảo bọn em phải làm sao đây? Tự trách, áy náy, đau khổ suốt đời sao?”

Vân Đào mở miệng nhưng không nói được gì.

“Chuyện trang trại ngầm dưới lòng đất có gì không thể nói với bọn em? Còn phải lén lút đi một mình, chẳng lẽ trong mắt chị, bọn em chỉ cần chị bảo vệ như đồ bỏ đi sao?”

“Không phải, Kỷ Hàm, chị không có ý đó.” Vân Đào có miệng nhưng không thể giải thích rõ ràng, cô cũng không thể nói cho Kỷ Hàm biết, sở dĩ cô lén đi một mình vì cô sợ trên đường Thiên Đạo gây chuyện.

“Vậy ý chị là sao?”

“Chị, chị…” Vân Đào thật sự nghĩ không ra một lý do hợp lý, “Chị sai rồi.”

Lời nói của Kỷ Hàm bị câu “chị sai rồi” mềm mại đáng thương chặn lại.

“Chị sai rồi, Kỷ Hàm, đừng giận nữa được không?”

Kỷ Hàm nào đã thấy Vân Đào nói chuyện với mình như thế này bao giờ, má và tai cậu nhanh chóng đỏ bừng, nhưng cậu không muốn bị Vân Đào lừa cho qua như vậy, dùng giọng nói ác độc như hổ giấy: “Chỉ một câu chị sai mà đã muốn em tha thứ cho chị ư, không thể!”

Vân Đào vừa nghe liền biết có hi vọng, “Vậy làm sao em mới có thể tha thứ cho chị?”

Điều này thực sự khiến Kỷ Hàm ngừng hỏi, cậu nhìn Kỷ Thâm, thông minh ném câu hỏi lại cho Vân Đào, “Xem biểu hiện của chị.”

Vân Đào: “…”

Hệ thống: [ Ký chủ, chắc hẳn hai người họ đã rất vất vả khi đến đi tìm cô, cô nhìn xem, dị năng của bọn họ đều lên cấp sáu rồi kìa. Dù thế nào cô cũng phải bù đắp cho người ta, ví dụ như làm tình mãnh liệt gì đó. ]

Đừng hỏi vì sao hệ thống lại lớn mật như vậy, dám giật dây Vân Đào làm tình với hai anh em họ, đó là vì Thiên Đạo không có ở đây, nó phải tận dụng cơ hội để hấp thu năng lượng.

Thiên Đạo đột ngột rời đi, nó trơ mắt nhìn Thiên Đạo mở khe hở không gian rồi đi vào, sau đó nó không cảm nhận được hắn nữa. Mãi đến sau đó, nó biết tin vua zombie xuất hiện thì nó mới biết nguyên nhân.

Vua zombie xuất hiện sớm hơn một năm so với bản gốc.

Hệ thống vui sướng khi người gặp họa, mặc niệm cho Thiên Đạo.

Giữa ký chủ và Thiên Đạo, tất nhiên nó đứng về phía ký chủ vô điều kiện, huống chi Thiên Đạo còn bóp méo chương trình của nó, hừ, đây là điều mà dữ liệu không thể dễ dàng tha thứ.

“Không.” Vân Đào từ chối, cô thật sự làm không nổi.

Cô thực sự nghi ngờ việc dị năng thăng cấp, ngay cả ham muốn và năng lực cũng tăng lên, cô thực sự không thể chịu nổi hai anh em họ làm lần nữa.

Trong đầu nghĩ thế nào, cơ thể cô cũng phản ứng như vậy, cô rúc vào trong chăn.

Vẫn trốn à?

Kỷ Hàm giống như quả pháo bị đốt, cậu vén chăn lên, lộ ra cơ thể trần như nhộng của Vân Đào.

Vân Đào xấu hổ cuộn tròn mình lại, trốn về phía Kỷ Thâm, có lẽ cuộn mình tròn quá, cô lăn thẳng vào lòng Kỷ Thâm.

Vân Đào dùng một tay túm lấy quần áo của Kỷ Thâm quần áo, áp vào người Kỷ Thâm, dùng cậu che lại bộ ngực trần trụi của mình, tay còn lại túm lấy chăn đắp lên người mình, cô còn không quên quay đầu trừng Kỷ Hàm, “Kỷ Hàm, cậu đang làm gì vậy!”

Kỷ Hàm ung dung cười nhìn cô, “Sao thế, trong tiềm thức chị cảm thấy Kỷ Thâm dễ nói chuyện hơn em sao?”

“Cậu…” Vân Đào đúng là cảm thấy như vậy, nhưng mà… Cô quay đầu nhìn Kỷ Thâm, đối diện với đôi mắt màu xanh đậm xinh đẹp của Kỷ Thâm, ngay sau đó cô đã bị Kỷ Thâm đè xuống hôn.

Vân Đào không ngã xuống giường, mà ngã lên người Kỷ Hàm.

Kỷ Hàm từ phía sau ôm cô, hôn lên cổ cô, ngón tay vuốt ve miệng hoa huy*t của cô, khiêu khích âm vật của cô.

“Ư ưm~ưm~” Cơ thể Vân Đào thoáng cái liền mềm nhũn, mật dịch tuôn ra ướt hết tay Kỷ Hàm.

“Vừa chạm vào đã ướt, có vẻ như chị rất muốn.” Kỷ Hàm cắm một ngón tay vào bên trong, “Chị đã làm rất nhiều cho chúng em, chúng em không thể không thỏa mãn chút nhu cầu nhỏ bé này của chị, đúng không, Kỷ Thâm?”

“Ừ.”

Vân Đào: “???”

Ừ cái gì ừ!

Không ngoài ý muốn, cô lại bị hai anh em nhà này lăn mấy lần.

Ôi, những ngày này không thể sống được!

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 123 ★彡
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.