Trong phòng tắm, Vân Đào nhìn mình mặc bộ nội y tình thú trong gương, mặt nóng bừng.
Bộ đồ cô mặc chính là một bộ nội y tình thú màu đỏ, làm bằng lụa, rất ít vải, gần như chỉ có vài dây đai.
Bầu ngực không thể che hết, miếng đệm ngực trong suốt hình bông hoa khoét rỗng ở giữa, để lộ đầu v* và quầng vú.
hoa huy*t cũng không được che hết, mấy sợi dây giữ một miếng vải nhỏ hẹp, miếng vải còn mở.
Chỉ nhìn thôi Vân Đào đã cảm thấy gợi tình.
Thực sự không muốn mặc ra ngoài lắm.
“Đào Đào, xong chưa?” Diệp Hào ở cửa phòng tắm hỏi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vân Đào thở ra một hơi thật dài, ổn định tinh thần, mở cửa phòng tắm.
Diệp Hào đang đứng lười biếng nháy mắt cứng đờ khi nhìn thấy Vân Đào, hắn cúi người gần sát Vân Đào, ánh mắt nóng rực, hô hấp nặng nề, “Đào Đào, em không biết mình mặc như này trông hấp dẫn đến mức nào đâu.”
Vân Đào xấu hổ nên quay mặt đi, đôi tai và má đỏ bừng hướng về phía Diệp Hào, “Mặc cái này kỳ cục quá…”
“Kỳ cục chỗ nào?” đầu ngón tay Diệp Hào trượt theo dây nội y từ vai đến ngực Vân Đào, tầm mắt cũng di chuyển theo đầu ngón tay, cuối cùng dừng lại trên ngực Vân Đào.
“Hừ ưm~” Vân Đào rụt về phía sau, oán trách trừng mắt nhìn Diệp Hào, “Dây lụa đỏ trên người này, em cứ cảm thấy mình như một món quà chưa mở vậy.”
“Ha ha.” Diệp Hào cười thoải mái, hắn ôm ngang Vân Đào đi về phía giường, “Ừ, em chính là món quà của anh, món quà tuyệt vời nhất mà anh từng nhận được trong đời.”
Hắn cẩn thận đặt Vân Đào xuống giường, đang định đè lên thì lại bị Vân Đào chống một tay trước ngực để dừng lại.
“Có qua có lại, anh phải có quà tặng lại em mới được.”
Diệp Hào nhìn thấy sự giảo hoạt qua lông mày Vân Đào, hắn hiểu rõ, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng không nhịn được cầm tay Vân Đào hôn vào lòng bàn tay cô, “Em muốn món quà như thế nào?”
Hắn mỉm cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng và đầy cưng chiều. Hắn dường như đoán được Vân Đào muốn làm gì, nhưng hắn lựa chọn không vạch trần, thậm chí giả vờ không biết.
Vân Đào ngồi dậy, đầu ngón tay quấn quanh, lưỡi dao gió cuồn cuộn nổi lên, quần áo Diệp Hào bị cắt thành từng mảnh, từng mảnh rơi xuống, lộ ra thân thể trắng nõn cường tráng của hắn.
Kim loại màu đen mềm quấn quanh người Diệp Hào, trói hai tay Diệp Hào ra sau lưng, như thế vẫn chưa đủ, kim loại màu đen quấn quanh ngực, cơ bụng và đùi Diệp Hào, thậm chí còn quấn một vòng quanh cổ Diệp Hào rồi thắt nơ.
Lần này, Diệp Hào còn giống món quà chưa mở hơn cả cô
“Hóa ra Đào Đào thích chơi SM.” Diệp Hào nhìn lướt qua bộ dáng của mình, nhướng mày.
Vân Đào suýt nữa bị sặc nước bọt của chính mình, “Không có, như này mới công bằng chứ?”
Diệp Hào nghiêng người, ý bảo mình bị trói hai tay, “Công bằng chỗ nào?”
Vân Đào cười xấu xa ngồi lên đùi Diệp Hào, hai tay đặt lên vai Diệp Hào, áp trán mình vào trán hắn, “Có chỗ nào không công bằng?”
Đây rõ ràng là chơi xấu…
Diệp Hào dở khóc dở cười, hắn ngửa đầu hôn môi Vân Đào, “Được, em quyết định.”
Vân Đào cười như một đứa trẻ hư.
Bụng dưới bị dương v*t nóng rực áp vào, một phần da chạm vào dường như bị bỏng rát.
“Diệp Hào, anh cứng rồi.”
“Ừ.” Diệp Hào hạ giọng có chút khàn khàn, “Thật khó để không bị em cám dỗ.”
Vân Đào nâng mông lên, quỳ xuống hai bên chân Diệp Hào, không cho dương v*t dán vào cô. lại dán vào nàng. Cô từ trên cao nhìn xuống Diệp Hào, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Mỗi khi Đào Đào ngoan ngoãn lộ ra vẻ mặt xấu xa này, Diệp Hào luôn có cảm giác muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng.
Thật muốn cắn cô.
Diệp Hào ngửa đầu cắn môi Vân Đào, bị Vân Đào né tránh, hắn ưỡn lưng tiếp tục cắn, không ngờ Vân Đào đột nhiên ngồi xuống, dương v*t không hề được báo trước trực tiếp cắm thẳng vào cửa tử cung, nóng ấm và sự chặt chẽ bên trong hoa huy*t khiến trước mắt Diệp Hào hiện lên một mảnh ánh sáng trắng.
“Hừ ưm~” Diệp Hào bất ngờ không kịp đề phòng, suýt nữa thì đầu hàng, hắn nghiến răng nghiến lợi, “Đào Đào!”
Vân Đào cũng không tốt hơn Diệp Hào bao nhiêu, mặc dù có d*m thủy chảy ra, nhưng dù sao vẫn chưa được nới rộng, đột nhiên tiến vào có chút đau, nhiều hơn vẫn là khoái cảm.
“Haa ~” Cô dựa đầu lên vai Diệp Hào, nhất thời không có bất kỳ chút sức nào.
Một lúc sau, Vân Đào lại đứng thẳng lên, sau đó vặn vẹo mông, lấy dương v*t của Diệp Hào làm trung tâm để xoay vòng.
“Ha~ Đào, Đào…” Diệp Hào chỉ cảm thấy có hàng ngàn cái miệng đang mút kéo dương v*t của hắn, khoái cảm dâng như núi, lấn át và nghiền nát hắn.
“A~” d*m thủy trong hoa huy*t trào ra, tưới lên dương v*t, khiến cả người Diệp Hào khẽ run.
Sướng quá.
Vân Đào trên mặt tràn đầy vui mừng, cô che môi Diệp Hào, đón ánh mắt bất mãn của hắn bắt đầu nhấp nhô lên xuống, để dương v*t của Diệp Hào tiến sâu vào cơ thể mình.
“Haa~a~” Vân Đào thoải mái ngẩng đầu lên, lộ ra cổ thiên nga trắng nõn xinh đẹp.
Diệp Hào nghẹn đến nỗi vô cùng khó chịu.
Trước mắt là đôi môi đỏ mọng nửa mở của Vân Đào, là cổ và xương quai xanh ẩm ướt, là ngực nửa che nửa lộ.
Bên tai là tiếng rên rỉ yêu kiều của Vân Đào, là tiếng lép nhép của dương v*t ra vào, là tiếng mông vỗ đùi hắn.
Mà dương v*t của hắn bị hoa huy*t của Vân Đào mút lấy, tưới lên, khoái cảm như dòng điện lúc mạnh lúc yếu, liên tiếp công kích đại não hắn.
Hắn muốn ôm lấy cô, hung hăng bao vây cô, nhưng hắn lại bị Vân Đào trói chặt hai tay, để cho hắn có lửa mà không thể giải phóng.