Tô Bình Trắc không thèm quay đầu lại, quay lưng về phía Vân Đào, uống hết nước trong ly, không giống với lần an ủi trước, lần này có chút vội vàng.
“Mau dậy đi, đừng quên cô còn phải nấu bữa sáng nữa, nếu muộn quá sẽ không ngon đâu…” Tô Bình Trắc rốt cục cũng quay đầu lại, trong mắt lộ ra cảnh cáo.
Vân Đào không coi đây là lời cảnh cáo, ngược lại nghĩ rằng đó là một lời nhắc nhở thiện chí, dù sao bữa cơm này đặc biệt quan trọng với cô, việc cô có thể ở lại đội Bạch Sư hay không và với thân phận gì để ở lại đều phụ thuộc vào lần này.
Vì thế thay vì sợ hãi, cô lại cười vô cùng vui vẻ.
“Tôi dậy ngay đây, cảm ơn Tô tiên sinh.”
Tô Bình Trắc không hiểu chuyện gì: “…”
Còn khó chịu hơn đấm một quyền vào bông vải, đối phương thậm chí còn không biết bạn đang ra chiêu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tình trạng của Vân Đào chưa bao giờ tốt như vậy, cảm giác khó chịu vì làm tình với Diệp Hào tối hôm qua cũng biến mất sau khi ngủ, cô thậm chí có thể nhảy và có thể đánh chết một con trâu bằng một quyền, cô chỉ có thể nghĩ rằng đó là vì Tô Bình Trắc đã chữa trị cho mình, vì thế mà thiện cảm của cô đối với Tô Bình Trắc lại tăng nên.
Đối với người có thiện cảm, Vân Đào phần nào có chút thân quen.
Vân Đào vừa xuống giường vừa hỏi, “Tô tiên sinh, anh biết Diệp Hào đi đâu không?”
Tô Bình Trắc bị bắp chân trắng nõn của Vân Đào làm bỏng mắt, quay người lại rót cho mình một cốc nước lạnh, “Hôm qua đến lượt anh ấy trực đêm, nhưng nửa đêm lại xuất hiện một con zombie cấp bốn, nên anh ấy và Úy Lý đuổi theo rồi.”
Nuốt xuống một ngụm nước lạnh, nhiệt độ trong cơ thể tựa hồ cũng giảm xuống một chút, chỉ là khi nhắc tới đêm qua, Tô Bình Trắc lại không tự chủ được nghĩ, nếu đêm qua người trực là hắn, hắn là người đầu tiên phát hiện Vân Đào, như vậy hắn nhất định sẽ không mang tai họa Vân Đào này về.
Nếu… Nếu hắn phát hiện ra cô ấy trước và đưa cô ấy về, cô sẽ đồng ý làm tình với mình sao? Mình vậy mà lại muốn làm tình với cô ấy?
“Choang!” Cốc nước trong tay Tô Bình Trắc đập mạnh xuống bàn, chiếc cốc vỡ tan, nước bắn tung tóe khắp người hắn.
Vân Đào giật mình, hoảng sợ nhìn Tô Bình Trắc, thấy hắn đang cúi người, đỏ mặt thở hổn hển, tay hắn vẫn đang cầm mảnh thủy tinh vỡ, máu chảy ra từ giữa các ngón tay, chảy theo nước nhỏ tí tách xuống bàn.
“Tô tiên sinh?” Vân Đào quả thực có chút sợ hãi.
Tô Bình Trắc không dám nhìn Vân Đào, hắn đi vào phòng tắm lần nữa, để lại Vân Đào đứng một mình kinh ngạc ở lối đi chật hẹp.
Vân Đào không nói nên lời, người này tâm trạng bất thường thật đấy, không phải bị bệnh đấy chứ?
Sau khi Vân Đào rửa mặt xong, cô đi theo Tô Bình Trắc-người đã bình tĩnh lại nhưng lại có vẻ mặt lạnh lùng đến phòng bếp dựng tạm thời.
Phòng bếp đơn giản, bên trên có mái che chắn gió, bên dưới để dụng cụ nhàbếp và nguyên liệu nấu ăn đơn giản.
Đã có người đợi sẵn ở trong phòng bếp, Vân Đào đã gặp qua cậu, là Kỷ Hàm.
Mặt Kỷ Hàm còn thối hơn cả mặt Tô Bình Trắc, đôi mắt đỏ rực của cậu nhìn chằm chằm vào Vân Đào, như muốn dùng cái này thiêu chết Vân Đào.
“Giao cho cậu đấy.” Tô Bình trắc như củ khoai lang phỏng tay, nói xong liền rời đi.
Kỷ Hàm cầm trong tay một con dao nhọn, mũi đao như vô tình hữu ý chĩa vào Vân Đào, “Cô là gián điệp Hỏa Chủng phái tới phải không?”
Lần đầu tiên gặp mặt, Vân Đào đã cảm nhận được sự thù địch của tên này đối với mình, đáng tiếc Vân Đào chỉ biết nội dung tiểu thuyết, không có ký ức của nguyên chủ, không biết lúc trước hai người có phải từng có xích mích hay không, dù sao đều là bia đỡ đạn, gút mắc nhỏ giữa bia đỡ đạn không đáng để ghi lại trong sách.
Tuy nhiên, sự thù địch lúc trước dường như không nghiêm trọng đến mức này, cho nên…
“Bữa tối qua là cậu nấu à?”
Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới Kỷ Hàm liền tức giận, “Là ông đây nấu đấy, làm sao?”
“Khó ăn.” Vân Đào có chút đồng tình với 6 nhân vật phản diện trong đội Bạch Sư, uhm, hơn hết, cô cảm thấy rất buồn cười.
Chắc tác giả không dạy họ kỹ năng nấu nướng khi thiết kế nhân vật đâu ha, ha ha ha, buồn cười quá, nhưng không thể cười được.
“Cô!” Kỷ Hàm kinh ngạc.
Sao cô ta dám? Sao cô ta dám nói thẳng đồ mình nấu khó ăn? Năm người còn lại trong đội Bạch Sư ăn cơm cậu nấu hai năm, cũng chưa từng nói cậu nấu khó ăn!
“Cô!” Mặt Kỷ Hàm lúc đỏ lúc trắng, kỹ năng nấu nướng của cậu không tốt, nhưng không có nghĩa là vị giác kém, cậu đương nhiên biết đồ ăn mình nấu không ngon, nhưng trong sáu người trong nhóm, ngoại trừ đoàn trưởng và Úy Lý thà ăn đồ cho heo, hừ, ăn đồ cậu nấu cũng không muốn xuống bếp, những người khác xuống bếp chính là sao chổi va vào trái đất, chính là thảm họa.
Không, chuyện nấu cơm này chỉ có thể rơi vào trên đầu cậu, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể ăn được, không đầu độc chết người.
“Cho dù tôi nấu không ngon, cô cũng không có quyền chê nó dở!”
“Tôi biết mình không đúng, tôi xin lỗi cậu, thành thật xin lỗi” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thái độ của Vân Đào không thể nói là không chân thành, dù sao ăn đồ của người khác còn nói người ta nấu khó ăn, quả thực bất lịch sự.
“Như vậy đi, chỉ cần nguyên liệu và thời gian cho phép, cậu muốn ăn cái gì tôi sẽ nấu cái đó, nếu cậu thấy ăn ngon thì đừng giận nữa nhé, có được không?”
Dỗ em trai thôi mà, cô biết, chỉ cần để cô suôn sẻ nấu bữa này, dỗ thế nào cũng không thành vấn đề.
“Đừng cho tôi mật ngọt chết ruồi, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô ở lại đâu!”
Vân Đào ánh mắt phức tạp nhìn Kỷ Hàm, nhìn đến nỗi sau lưng người ta phát lạnh,”Ánh mắt này của cô có ý gì?”
“Tôi chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ, cậu là dị năng tấn công hệ hỏa, chẳng lẽ nhóm lửa nấu cơm cho cậu cảm giác thành tựu hơn cả việc giết Zombie sao?”
“Tôi…” Kỷ Hàm á khẩu.
“Thay vì đuổi tôi đi, cậu nên mong đợi tôi nấu được những món ăn ngon, tốt nhất là có thể phụ trách các bữa ăn thay cậu, bằng cách này, chẳng phải cậu sẽ có thể nghiên cứu cách nâng cao dị năng của mình sao?”
“Thấy chưa, đuôi cáo của cô cuối cùng cũng lộ ra, cô muốn trà trộn vào đội Bạch Sư, cô chính là gián điệp do Hỏa Chủng phái tới!”
“Tôi xác thực muốn ở lại, nhưng tôi không phải là gián điệp của Hỏa Chủng, đội có thể vứt tôi ở nơi hoang dã khi không có dị năng hay vũ khí, thì không xứng đáng để tôi bán mạng vì họ. Hơn nữa, với thực lực của Bạch Sư, cậu thấy tôi thật sự có thể làm được cái gì sao?”
Kỷ Hàm không còn gì để nói, những lời Vân Đào nói đều là sự thật, hắn không có cách nào phủ nhận, trong số sáu thành viên của nhóm Bạch Sư, cậu là yếu nhất, cậu lo lắng cái gì, hơn nữa, cậu cũng không nghĩ Vân Đào có thể giở trò gì.
Nhưng trong lòng cậu luôn cảm thấy khó chịu.
Cậu dùng con dao sắc bén đâm lên thớt, “Ông đây muốn ăn mì thịt bò!”
Vân Đào cố nhịn cười, “Vâng thưa quý khách, tôi sẽ chuẩn bị mì bò cho ngài.”
Nửa giờ sau, Kỷ Hàm-lần đầu được ăn bát mì thịt bò đặc biệt: “Cũng, cũng được.”
Dừng một chút, lại đỏ mặt hỏi Vân Đào, “Còn nữa không?”