Trình Nam thật sự muốn cho một đấm vô cái bản mặt nhơn nhơn của tên bạn thân trời đánh.
Cả tháng nay anh cực khổ tăng ca cùng chiến hữu vây phía sau Chu Hà Quang, hôm qua mới vừa được nghỉ ngơi một ngày đã bị gọi đến công ty làm việc. Bóc lột quá mức thì chẳng thà anh cúi đầu trở về nhà để làm cậu chủ nhỏ còn hơn.
Cố Đình Lập biết thời biết thế thu lại vẻ mặt đáng đánh đòn kia, hỏi anh:
- Sự việc của Chu Hà Quang xử lý thế nào rồi?
- Vào tạm giam mấy ngày rồi, nhưng vẫn rất lì lợm. Hắn không mở miệng nói bất cứ điều gì, kể cả khi có mặt luật sư.
- Không gấp gáp làm gì, cứ để sự lo lắng phập phồng tra tấn hắn vài ngày nữa. Tần Tranh tự có cách của anh ta.
Nhắc đến Tần Tranh, Trình Nam cảm thấy khó chịu trong lòng.
- Cậu nói xem sếp Tần đó có phải là chướng mắt mỗi mình tớ không, lần nào gặp tớ cũng ăn nói chua ngoa không một lời tốt đẹp. Hồi xưa đi học tớ với cậu ta cũng có giao lưu gì với nhau đâu. Thân làm nhân viên nhà nước mà đối xử với công dân gương mẫu như tớ giống như gặp kẻ thù.
Tròng mắt Cố Đình Lập xoay chuyển, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, anh nhìn Trình Nam rồi nở một nụ cười bí hiểm.
- Cậu có nhớ đến cái giỏ táo chết tiệt đó không?
- Táo hả? Hồi cấp ba đó hả? Liên quan cái gì đến cậu ta?
Trình Nam moi móc trong trí nhớ, rốt cuộc nhớ ra một chuyện liên quan. Đó là lần đầu tiên anh ta tiếp xúc với Tần Tranh, học sinh vừa chuyển trường, học giỏi nhưng tính cách không tốt lắm, thường xuyên gây chuyện đánh nhau.
Cậu ta còn trù ẻo anh ăn táo đau bụng, còn miệt thị vẻ ngoài tròn trĩnh của anh nữa.
- Ờ, hồi cấp ba đã không có thái độ tốt với tớ rồi, trong khi tớ có làm gì đụng chạm cậu ta đâu?
- Suy nghĩ xa hơn chút xíu nữa, khi đó giỏ táo đó gây ra chuyện gì nữa?
Trình Nam cắn môi, ngẫm nghĩ:
- Ngoài việc làm cậu hiểu lầm và bạn bè ghép đôi loạn xạ thì không có... Mà khoan, không phải là cậu ta thích vợ cậu chứ?
Cố Đình Lập quăng cả tập hồ sơ lên người anh.
- Ngốc, ăn nói linh tinh. Cậu ta mà thích Hàn Lâm thì tớ còn có thể để yên được à? Nghĩ xem, lúc ấy mọi người đồn đãi gì?
- Thì đồn rằng Sở Nhiên theo đuổi tớ.
Nói dứt lời, Trình Nam chợt nhảy dựng:
- Má ơi! Không phải cậu ta thích bà chằn đó chứ?
Cố Đình Lập nhìn anh, nheo mắt gật gù. Trình Nam điều chỉnh hơi thở, nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt liền trở nên khoan khoái.
- Thế thì đã là báo ứng lớn nhất cho cậu ta rồi, tớ quyết định tha thứ cho cậu ta, lần trước, lần này và cả sau này luôn. Mà thôi, chẳng cần về sau nữa.
Anh ngồi thẳng, vẻ mặt rối rắm nhìn Cố Đình Lập.
- Tớ định nói với cậu trước, nếu mọi chuyện cơ bản đã hoàn thành thì tớ phải rời khỏi đây một thời gian. Bố tớ sức khỏe đột nhiên không tốt lắm, tớ phải quay về coi sóc quỹ đầu tư giúp ông ấy. Ai..., ai biểu vì giúp cậu mà tớ phải về quỵ lụy cha già, bây giờ ông ấy được nước làm tới, tớ biết phải làm sao hơn?
- Cũng được, cậu nhanh chóng bàn giao rồi đi đi, có khó khăn gì cứ nói một tiếng, anh em sẽ bên cậu.
Trình Nam đẩy ghế bước ra, vừa đi vừa lầu bầu:
- Khó khăn gì chứ, chẳng qua là muốn trói tớ về xem mắt cưới vợ sinh con, cái này các cậu không giúp được.
Trình Nam vừa bước tới cửa thang máy đã chạm mặt Tần Tranh đang bước ra, hai người đúng lúc đối mặt nhau. Sếp Tần nhanh chóng dựng lên vẻ mặt gườm gườm như đang đối mặt tội phạm biến thái để nhìn anh.
Lời chào bị Trình Nam nuốt vào trong miệng, anh khiêu khích nhìn lại Tần Tranh rồi xoay người bước vào thang máy.
Dùng thái độ đó đối xử với anh thì anh sẽ chôn luôn sự thật về giỏ táo đó xuống mười thước đất. Đáng đời anh ta!
Cửa thang máy khép lại, Trình Nam nhanh chóng gửi một tin nhắn cho thằng bạn nối khố.
"Cấm tiết lộ chuyện giỏ táo"
Bên kia, Cố Đình Lập nhận được tin nhắn rất nhanh, anh mở ra đọc rồi nở nụ cười.
Không hổ là bạn thân của anh, tâm đầu ý hợp. Nhớ đến mười hai năm bỏ lỡ giữa mình với Hàn Lâm chỉ vì giỏ táo đó, Cố tổng quyết định cũng chẳng cho sếp Tần được dễ chịu hơn mình.
Tần Tranh bước vào văn phòng phòng tổng giám đốc, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Điều hòa ở mấy công ty lớn lúc nào cũng mở lạnh như băng thế này sao?
Trợ lý nhanh chóng mở cửa, Tần Tranh bước vào nhìn thấy Cố Đình Lập đang lật tài liệu rất nghiêm túc, thấy anh thì lịch sự rời khỏi ghế đến bên bàn trà, đưa tay chào.
- Mời anh ngồi, sếp Tần!
Tần Tranh quét mắt nhìn khắp căn phòng rộng rãi nhưng trang hoàng đơn giản, hoàn toàn khác với mấy chỗ làm việc choáng ngợp vàng son mà anh từng đến.
Người đàn ông ngồi trước mặt anh không còn là cậu thiếu niên lạnh như băng lúc trước nữa. Cuộc sống đã tô đắp thêm cho anh ta sự thành thục và chút lõi đời của dân buôn bán. Chỉ có mắt thẩm mỹ là như cũ, bao nhiêu năm vẫn rơi vào tay cô gái yếu đuối nhu mì kia.
Nhưng ít ra, cậu ta còn may mắn hơn anh. Bây giờ trước mắt anh là cả bức tường thành cao vời vợi, vượt qua nó thì máu chảy tim đau, còn đứng bên lề nhìn cô ấy hạnh phúc thì anh lại không cam lòng.
- Hôm nay anh tới là vì sự việc của Chu Hà Quang?
Tần Tranh gật đầu xác nhận, hỏi lại anh: - Cũng muốn hỏi anh có thể cung cấp thêm chứng cớ vững chắc hơn không. Chỉ có mấy giao dịch ngân hàng của năm đó vừa tra soát được chắc chắn sẽ không đủ để hắn chịu thua. Đó là một kẻ lì lợm và nham hiểm, không thể dùng chiêu dọa nạt được.
Cố Đình Lập bước về phía ngăn kéo, lấy ra một chiếc USB đưa tới trước mặt anh:
- Tuy không thể nào trực tiếp kết tội hắn, nhưng có lẽ có tác dụng rung cây dọa khỉ, chỉ cần sử dụng thích hợp thôi. Sếp Tần, mấy cái này chắc chắn là anh rành rẽ hơn tôi.