Trở về nhà sau bữa tối tại nhà họ Hàn, Hàn Lâm mở cửa bước vào nhà, nhận ra chồng cô vẫn chưa trở về, không khỏi thở phào trong lòng.
Cô vốn dĩ cần thời gian để tự mình tiêu hóa thông tin trong ngày hôm nay, lại không tự tin mình giỏi che giấu bất thường trước mặt anh.
Tắm rửa thay đồ xong, cô ngồi trên sô pha chải vuốt những khả năng về mối quan hệ của Cố Đình Lập và Bội Châu hiện giờ.
Từ những thông tin mà Sở Nhiên thu thập được, Bội Châu một thời gian trước đang làm giám đốc kinh doanh của tập đoàn MJ có vốn đầu tư nước ngoài, gần đây MJ có ý định lấn sân sang kinh doanh công nghệ kỹ thuật số, trùng hợp là tập đoàn Trung Thiên của nhà Cố Đình Lập chính là ông lớn số một số hai trong lĩnh vực này.
Hôm nay gặp Trình Nam ở nhà ông nội, cô mới biết được tập đoàn Lập Hằng của nhà họ Hàn cũng muốn lấn sân sang mảng kỹ thuật số này. Ông Hàn tìm đến Trình Nam để mời anh đầu quân về công ty con mới thành lập ấy, lại muốn cháu rể là Cố Đình Lập cùng hợp tác để hỗ trợ đường đi nước bước lúc đầu cho công ty mới này.
Có lẽ trong mắt người nhà hai bên, Cố Đình Lập là người chồng yêu chiều Hàn Lâm hết mực, sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu này.
Xem ra bữa cơm hôm nay anh đã đoán trước cũng có phần tránh né nên không đề nghị đi cùng cô như mọi lần.
Hàn Lâm nghĩ đến chuyện hai người Cố Đình Lập và Bội Châu có lẽ vì hợp tác kinh doanh mới gặp lại nhau, về cơ bản chuyện này là hoàn toàn có khả năng.
Nhưng hợp tác công việc là một chuyện, tin nhắn mập mờ kia lại phải giải thích thế nào?
Cái chính là giờ phút này Hàn Lâm không rõ thái độ của chồng đối với sự xuất hiện lúc này của Bội Châu, lại không thể hỏi thẳng anh...
Năm đó bọn họ bên nhau rồi vì lý do gì mỗi người mỗi ngả? Là anh chủ động chia tay cô ấy hay là cô ấy bỏ rơi anh?
Mệt mỏi vì bôn ba cả ngày cộng với bữa tối không thể nuốt trôi ở nhà ông nội, cô tựa trên sô pha ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ mơ màng, Hàn Lâm cảm nhận được đôi tay với độ ấm quen thuộc bế bổng cô lên. Trong cơn mộng mị vô thức, cô theo bản năng dụi đầu, cuộn người chìm sâu trong sự ấm áp ấy. Loáng thoáng cảm thấy vòm ngực ấm ấy run lên nhẹ, người ấy như đang cười.
Chiếc giường mềm mại cuốn lấy cả người, cô chìm sâu trong giấc ngủ.
Gió đêm xào xạc, bầu cuối hè u ám, trăng sao lẩn khuất.
Tiếng rung của điện thoại trên tủ đầu giường lại đánh thức cô giữa đêm, Hàn Lâm xoa mắt ngồi dậy vớ lấy điện thoại, đó cũng lại là thông báo tin nhắn.
Trong thoáng chốc, cả người Hàn Lâm như bừng tỉnh, ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết phải làm sao.
Cô quyết định thật nhanh, lần này mình phải tìm hiểu rõ ràng, xem có phải tin nhắn từ số rạng sáng nay đã nhắn không.
Nhưng khác với lần trước, khi cô muốn xem nội dung tin nhắn và số điện thoại, lại phát hiện một điều khiến tim cô thẳng tắp chìm xuống: Chiếc điện thoại của chồng cô ngày thường không khóa, nay phải có mật khẩu mới mở được nội dung tin nhắn.
Chưa bao giờ cô cảm giác được tim đập mãnh liệt, hơi thở trở nên gấp gáp như lúc này.
Bản năng phụ nữ nói với cô, anh đã đọc tin nhắn ấy và nó có ảnh hưởng nhất định đến anh. Nếu không phải thế, sẽ không bao giờ anh đề phòng cô phát hiện bằng cách này.
Có lẽ, anh vẫn chưa quên được mối tình đầu với Bội Châu, có lẽ sau bảy năm anh nhận ra bản thân mình không thể sống một cuộc sống hôn nhân bình lặng với người -anh- không- yêu, chính là cô.
Hàn Lâm chớp mắt ngăn dòng nước mắt chực trào.
Còn may, còn may khi cô đã không có cơ hội thổ lộ tình cảm của mình với anh vào đêm qua. Nếu không thì mình đã trở thành một trò cười rồi.
Thật nực cười khi nhận ra sự cố gắng vun vén thầm lặng của cô cho cuộc hôn nhân nay trong từng ấy năm lại vô ích đến vậy. Trái tim lạnh giá của anh vĩnh viễn không thể tan chảy vì cô.
"Tỉnh lại đi, Hàn Lâm! Anh ấy sẽ không bao giờ yêu mày!" Nội tâm cô gào thét dữ dội, nhưng đôi tay thì run rẩy đặt chiếc điện thoại về chỗ cũ. Hàn Lâm từ từ nằm xuống, nghiêng đầu tựa sâu mặt vào gối, đôi vai run rẩy, người cong lại. Chiếc gối rất nhanh thấm ướt một vệt nước mắt rồi từ từ loang ra. Cô rơi nước mắt trong câm lặng.
Một khoảng lặng dài đến khi cô có thể bình tĩnh lại sau cú sốc đột ngột vừa rồi, Hàn Lâm lại thuyết phục mình không thể nhận định nóng vội. Cô nhất thiết phải tìm hiểu rõ ràng chuyện về mối quan hệ của anh và Bội Châu lúc này, không thể vội vã kết luận. Chẳng phải còn một phần cơ hội rằng anh chẳng muốn quay lại với Bội Châu, chẳng muốn kết thúc cuộc hôn nhân của bọn họ sao?
Có lẽ cô nên án binh bất động, nhẫn nại quan sát một thời gian. Ít nhất là trước khi anh có một quyết định cho cuộc hôn nhân này, cô không nên vì võ đoán mà đưa ra một quyết định sai lầm nào mới đúng.