Dù những kẻ này chỉ là kẻ thù của kiếp trước, và "Diệp Như Hề" kiếp trước bị g.i.ế.c không phải là cô hiện tại – đó chỉ là một phần linh hồn bị tách ra khỏi cô – nhưng cơ thể vẫn là của cô, vậy nên thù này không thể không báo.
Nếu không nhanh chóng giải quyết, đợi khi kẻ thù mạnh lên hoặc trốn vào một góc nào đó bắt đầu trưởng thành, thì việc báo thù sẽ trở nên khó khăn.
Chẳng may một ngày nào đó, kẻ thù gặp được kỳ ngộ, nhớ lại những gì xảy ra trong lần khởi động lại lần thứ tám, sợ cô trả thù rồi quyết định ra tay với cô trước, thì sao?
Phải tiêu diệt hoàn toàn khả năng này! Cô phải bóp c.h.ế.t nó dù chỉ vẫn còn trong trứng nước.
Diệp Như Hề hẹn Lý Tuyết Trúc ra quán cà phê uống trà chiều.
Ban đầu, Diệp Như Hề định tìm một cái cớ nào đó để lừa Lý Tuyết Trúc đến nhà mình, nhưng hiện tại nhà cô đã không còn nữa.
Trong những ngày qua, Diệp Như Hề rảnh rỗi là nhắn tin tán gẫu với Lý Tuyết Trúc, cô cũng hiểu rõ hơn về Lý Tuyết Trúc.
Lý Tuyết Trúc rất yêu gia đình của mình. Cô ấy còn có một người em trai đang học cấp ba, một người mẹ bị bệnh và một người cha phải làm ba công việc cùng lúc để nuôi sống gia đình.
Diệp Như Hề vì ân tình từ kiếp trước, hoặc nói đúng hơn là vì kiếp trước Lý Tuyết Trúc đã tiết lộ cho Thẩm Thanh Húc biết kẻ thù g.i.ế.c hại cô là Khương Niệm Vi, nên kiếp này cô muốn giúp đỡ Lý Tuyết Trúc một tay.
Nhưng cô không muốn vì thế mà giúp đỡ cả gia đình của Lý Tuyết Trúc.
Cô nghĩ rằng nếu đã giúp gia đình của Lý Tuyết Trúc, vậy còn những người thân khác, họ hàng và bạn bè của cô ấy thì sao? Liệu có cần giúp đỡ tất cả không?
Vì vậy, hôm nay Diệp Như Hề mời Lý Tuyết Trúc ra ngoài uống trà chiều, cô còn cố ý mang theo một hộp cherry 1kg, dự định lát nữa sẽ tặng cho Lý Tuyết Trúc.
Đây là loại trái cây có chứa năng lượng cấp 0.8, tuy năng lượng trong đó vẫn chưa đủ để thức tỉnh dị năng, nhưng khi mạt thế đến, nó có thể nâng cao khả năng thức tỉnh dị năng lên đến 95%. Ngay cả khi không thức tỉnh dị năng, người ăn nó cũng không bị biến thành zombie.
Thay vì cho trực tiếp cá, chi bằng dạy người ta cách câu cá vẫn tốt hơn. Chỉ khi Lý Tuyết Trúc có dị năng, lúc đó cô ấy muốn bảo vệ ai thì bảo vệ thôi.
Lý Tuyết Trúc không hề biết kế hoạch của Diệp Như Hề. Nhìn thấy sắc mặt và trạng thái của đối phương rất tốt, cô liền cẩn thận hỏi:
“Tiểu Diệp, bệnh của anh trai em thế nào rồi?”
Diệp Như Hề đã cố ý chọn một góc khuất trong quán, xung quanh được che bởi rèm trúc và cây xanh, đảm bảo khi nói nhỏ, không ai có thể nghe thấy.
Lúc này, trong quán cũng không có nhiều khách.
Diệp Như Hề nói: “Chị Tuyết, chị có xem tin tức trên mạng gần đây không? Có người trồng ra được loại dưa hấu khổng lồ. Sau khi ăn vào, người bệnh khỏi bệnh, người khỏe mạnh thì càng thêm cường tráng, da dẻ cũng trở nên đẹp hơn... Hơn nữa, chính quyền cũng đang khuyến khích mọi người nên tích trữ nhiều đồ ăn, hạn chế ra ngoài...”
Khi nói chuyện phiếm, gọi là cô giáo thì nghe xa lạ quá, nên Diệp Như Hề thường gọi Lý Tuyết Trúc là “chị Tuyết”, vì cô ấy cũng lớn hơn cô bốn khóa.
Lý Tuyết Trúc đáp: “Nghe nói rồi, bạn cùng phòng của chị bảo rằng mạt thế sắp đến, còn mua rất nhiều đồ ăn, chị cũng bị kéo đi mua một ít.
Dù không tin lắm, nhưng tích trữ một ít đồ ăn cũng không gây hại gì, lỡ đâu thật sự xảy ra chuyện thì cũng có cái mà dùng.
Còn về virus cúm, chị cũng chưa thấy ai xung quanh mắc bệnh, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, cẩn thận vẫn tốt hơn. Chị còn mua không ít thuốc cảm để dự phòng. Nếu không phải em hẹn chị, thì ngoài việc ra ngoài dạy nhảy cho mấy bé, chị cũng không định đi ra ngoài đâu.”
Lý Tuyết Trúc không tin lắm vào chuyện mạt thế, nhưng cũng làm theo đám đông. Và đây cũng là tình trạng chung của nhiều người dân, luôn hành động theo số đông.
Lúc này, Diệp Như Hề mới lấy hộp cherry ra, nghiêm túc nói:
“Chị Tuyết, những chuyện đó có lẽ đều là thật. Em đã mua được một ít cherry đặc biệt qua một kênh riêng. Nó có thể chữa bệnh và tăng cường sức khỏe. Bệnh của anh trai em đã khỏi hoàn toàn nhờ ăn loại cherry này.
Hộp này là em tặng chị, chị có thể tự ăn hoặc chia cho gia đình, bạn bè, nhưng đừng vượt quá sáu người. Nếu không, mỗi người ăn quá ít thì hiệu quả sẽ giảm.”
Lý Tuyết Trúc cảm thấy có lẽ Diệp Như Hề đã bị lừa, nhưng thấy cô ấy nói nghiêm túc như vậy, cô vẫn lấy một quả cherry ra ăn thử.
Quả cherry rất ngọt, đặc biệt ngọt, còn có một luồng hơi ấm yếu ớt lan tỏa từ dạ dày đến tứ chi, khiến cô cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Ngay cả vết bầm tím ở chân do tập vũ đạo bị va vào sáng nay cũng giảm đi rất nhiều.
Lý Tuyết Trúc kinh ngạc: “Cái này... Quả cherry này... là thật sao?”
Trái cây cấp 0.5 chỉ ngon hơn bình thường một chút, có tác dụng chữa bệnh và tăng cường sức khỏe, nhưng không quá rõ ràng lắm.
Trái cây cấp 0.8, ngoài việc ngon miệng, công hiệu chữa bệnh cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Người ăn có thể cảm nhận sự khác biệt ngay lập tức.
Lý Tuyết Trúc lúng túng nói: “Thứ này quá quý giá rồi, chị không thể nhận được...”
Diệp Như Hề đáp: “Em đã để phần cho em và anh trai rồi. Ăn càng nhiều công dụng sẽ giảm đi, ngoài việc ngon miệng ra thì cũng không có tác dụng gì nhiều lắm.
Chị không cần khách sáo với em đâu. À, còn nữa, thông qua một số kênh đặc biệt, em biết rằng thời gian tới sẽ có biến loạn.
Chị có thấy các phương tiện truyền thông nhà nước đều kêu gọi mọi người tích trữ hàng hóa và hạn chế ra ngoài sao? Cúm chỉ là cái cớ thôi.
Chị tốt nhất nên nghỉ việc dạy thêm, về nhà đoàn tụ với gia đình và tích trữ thêm đồ ăn thức uống mới là điều cần thiết.”
Diệp Như Hề không thể nói thẳng là mạt thế sắp đến, nhưng sau khi đưa ra hộp cherry có tác dụng đặc biệt như vậy, lời nói của cô trở nên đáng tin cậy hơn rất nhiều. Và cô càng phải thận trọng hơn, không thể tiết lộ bí mật của bản thân.
Lý Tuyết Trúc do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định nhận lấy hộp cherry, nhưng cô vẫn nhất quyết muốn chuyển khoản trả tiền cho Diệp Như Hề.
Trong tay cô không có nhiều tiền, nếu kinh tế dư dả hơn, cô đã không phải ban ngày đi học cao học, buổi tối đi làm gia sư, nghỉ hè còn phải đi làm thêm nữa rồi.
Cô cũng không có gì để báo đáp Diệp Như Hề, cũng không biết tám nghìn đồng tiết kiệm của mình có đủ trả không?
Diệp Như Hề đã tích trữ đủ vật tư cần dùng, vậy nên cô không cần số tiền này của Lý Tuyết Trúc. Hơn ai hết, cô cũng biết tình hình kinh tế của cô ấy lúc này.
Nhưng nếu không lấy gì, Lý Tuyết Trúc sẽ không nhận hộp cherry này.
Diệp Như Hề nói: “Chị à, thế này đi. Sau này, chỉ cần trong phạm vi không vi phạm pháp luật, không đụng chạm tới đạo đức và trong khả năng của chị, chị đồng ý giúp em làm một việc là được.”
Lý Tuyết Trúc nhìn ra Diệp Như Hề là không muốn nhận tiền, mà tám nghìn đồng tuy không nhiều nhưng cũng chẳng phải số tiền nhỏ.
Nếu chẳng may, thực sự xảy ra chuyện lớn đúng như lời Diệp Như Hề nói, sắp có biến động lớn sắp xảy ra, vậy gia đình cô cũng cần tiền để tích trữ vật tư cần thiết.
Hộp cherry có tác dụng kỳ diệu này và lời cảnh báo của Diệp Như Hề không phải là thứ có thể trả bằng tám nghìn đồng.