Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 56: Cột ăng ten



“Cái gì? Khí âm sát nhập vào người sao? Không thể nào, sao tôi lại không cảm giác được chút nào chứ!” Bà vợ lên tiếng, mặt đầy vẻ hoài nghi.

“Có phải ông luôn thấy choáng váng đầu óc, mệt mỏi không có sức, hay bị bệnh vặt, bắt đầu xuất hiện chút ảo giáo, luôn cảm thấy tinh thần không phấn chấn đúng không?” Đường Nham dò hỏi.

“Khoan, cậu nói từ từ. Thật sự có chứng bệnh này thật sao? Chúng tôi còn tưởng lớn tuổi rồi, thân thể không còn khang kiện nữa nên mới thế. Theo lời cậu nói thì hẳn là vì nguyên nhân khác rồi!” Ông chồng kinh ngạc hỏi.

“Không sai, hẳn là phong thủy nhà ở của các vị xảy ra vấn đề. Tôi phải tự đến xem thử mới được, lúc đó mới tìm ra vấn đề. Không biết ý hai vị thế nào?” Đường Nham nhìn sang hai người, hỏi.

Hai vợ chồng nhìn nhau, trầm mặc mấy giây, bà vợ mới gật đầu với chồng mình.

Ba ta vốn tưởng Đường Nham sẽ nói linh tinh gì đó khiến họ không hiểu để quấy nhiễu suy nghĩ của họ, để cậu ta lừa gạt mình. Không ngờ Đường Nham lại nói trúng phóc phiền não của hai người họ. Dù họ không hoàn toàn tin những lời đó, nhưng bà ta vẫn quyết định đồng ý đưa Đường Nham đến nhà xem thử xem sao.

Thấy vợ đồng ý, ông chồng vội gật đầu với Đường Nham. Ông ta gần như đã tin tưởng hoàn toàn rồi, trách sao lão Chu lại đề cử họ đến đây, không ngờ thằng nhóc này đúng là có chút tài năng thật, nói câu nào trúng câu nấy khiến ông ta không thể tìm ra chút sơ hở nào.

“Việc này không nên để lâu, giờ chúng ta lên đường luôn đi!” Đường Nham đứng dậy, nói với hai vợ chồng.

“Được được được, tôi đưa cậu đến nhà xem thử.” Ông chồng nói rồi cũng đứng lên, kéo tay vợ vội ra ngoài.

“Ôi ông à, khoan hãy vội, tôi có xe, đưa mọi người đi được!” Trương Lương cười ngăn đôi vợ chồng lại, rồi anh ta cầm chìa khóa đi lấy xe.

Vì Chu Mạt còn bận việc khác nên xin về rời đi, nói lần sau rảnh sẽ đến nữa.

Đường Nham thu Tô Thiên vào trong hồ lô. Sau khi khóa kín cửa nẻo, anh đưa đôi vợ chồng lên xe của Trương Lương.

Dưới sự chỉ dẫn của ông lão, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Chỗ này cách xa chợ, phía trước là một thôn trang nhỏ, sau khi đập bỏ và di dời thì tạo thành khu dân cư, gần như nằm hẳn phía ngoại ô, người ở khu này cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy ông bà già lưu luyến đường xưa lối cũ, muốn tiết kiệm nên mở phòng trọ cho người khác thuê.

Sau khi đỗ xe sát cửa, hai vợ chồng đưa đám Đường Nham qua ba lần bảy lượt rẽ các hẻm nhỏ mới đến một ngôi nhà cũ kỹ.

Đường Nham chú ý thấy trước cửa chính nhà hai vợ chồng trần trụi một ống thông cống thì nhíu mày. Ống nước này toàn đồ bẩn chảy qua, trong phong thủy được tính là thể âm sát, cứ thế mà qua cửa lớn khó tránh khỏi không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều đã bị ông chồng gọi vào nhà. Trước khi vào nhà, anh cố tình bịa đại một lý do để tránh mọi người, len lén bôi ít nước Vô Căn lên mắt để có thể nhanh chóng phát hiện chỗ không đúng trong phong thủy.

Nhà bài trí toàn những món đồ cũ, nhưng trông cũng chỉnh đốn, gọn gàng, có thể thấy được chủ nhân của căn nhà rất thích sạch sẽ. Sau khi xem qua một lượt các phòng, anh không phát hiện đồ vật gì tương khắc phong thủy. Lúc này Đường Nham mới lấy la bàn ra, dựa theo phong thủy ngũ hành các thứ đo ra, phát hiện khí vận của gia đình này hãy còn tốt.

Trước đối sơn, sau dựa thủy, phúc phận con cái dày, tài vận và khí vận không tồi. Nhưng không biết tại sao căn nhà lại đầy khí đen âm sát, mạnh mẽ che đi cái bố cục cát tường kia.

Đường Nham nhìn về phía khí đen mãi không lưu thông, thông qua việc di động của họ, suy đoán rằng những luồng khí đen tràn vào từ cửa chính.

Về phần phía ngoài có gì, trong lòng anh đã cân nhắc. Có lẽ là do ống thông nước kia xuất hiện.

“Ông bác à, cống ngầm ngoài cửa là sao thế ạ? Lắp đặt từ bao giờ? Nó trơ lên khỏi mắt đất rồi, không ai quan tâm sao?” Đường Nham quay người hỏi ông chồng.

“À, mấy người chúng tôi ở đây tự xây ống thông cống đấy. Cái này của nhà khác, dùng bao nhiêu năm vẫn ổn, ai mà biết tự nhiên giờ cứ tác mãi, mùi cũng ghê nên tôi nghĩ phải đào ra dọn dẹp thông thoáng một tí, nhưng mới đào được cái đầu lên đã bị hàng xóm đối diễn cản lại, bảo ống nước này cũng có phần của họ, chúng tôi không tự xử lý được. Dù chúng tôi có nói ít nói nhiều ra sao vẫn không cho chúng tôi đào tiếp, hết cách đành phải đình công rồi nói chuyện với họ xem có cách nào khác vẹn toàn đôi bên không.” Ông lão cười khổ nói, sắc mặt hơi bất đắc dĩ.

“Thì ra là thế. Theo phân tích của tôi thì vấn đề đúng là xuất phát từ ống nước đó.” Đường Nham nói.

“À, không phải chỉ là một được ống nước thôi ư? Sao có thể hại nhà tôi đến mức này?” Bà vợ lại nghi ngờ hỏi.

“Thưa bà, bà không hiểu phong thủy có ảnh hưởng đến mức nào đâu. Vật dơ bẩn thế này vốn là bản thể của khí âm sát, mọi người đào lên lại còn chắn ngay trước cửa tạo thành bố cục ăng ten, thu dẫn sát khí vào nhà liên tục nên bố cục phong thủy trong nhà mới bị sát khí che khuất.” Đường Nham giải thích.

“Ai, theo cậu nói thì đúng thật là thế. Từ khi đào cái ống nước này ra, trong nhà tôi liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Ông chồng vỗ trán một cái, sực hiểu ra.

“Đều do ông sai hết, lại đi mà bới nó ra, còn không mau tìm người lấp lại đi!” Bà vợ lạnh mặt ra lệnh, còn véo ông chồng một phát khiến ông ta đau đến trợn mắt nhe răng nhưng không dám làm gì, chỉ có thể nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi, bảo người đến lấp ống nước đó lại.

“À ông đừng gấp, tôi chưa nói hết. Theo lẽ thường, sát khí có độ nồng đậm khác nhau nhất định, hẳn là sẽ không thương tổn gì đến thân thể của ông, hơn nữa bố cục này cũng chẳng ghê gớm thế nào. Nhưng hai vị nhiễm khí tà quá nặng vẫn chưa tìm được lý do, hơn nữa nhà hàng xóm không ủng hộ hai người đào ống nước, nên tôi suy đoán ở đây hẳn là có gì đó bị chôn giấu, không chừng là bí mật kinh thiên động địa gì đó!” Đường Nham sâu xa nói.

“Không thế nào, còn có việc này nữa sao? Trong cống giấu gì? Không lẽ lại là xác chết ư?” Trương Lương nhếch mép cười cợt, nói.

“Dù cho có là vật gì cũng phải đào lên mới biết được, hai người xem nên làm thế nào?” Đường Nham hỏi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.