Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 120: Tái hiện cảnh cũ



Ánh đèn chói mắt truyền tới, Đường Nham dụi mắt, nhất thời hơi không thể thích ứng.

“Quả nhiên đạo trưởng Đường danh bất hư truyền. Từ khi cậu giúp tôi xem phong thủy thì việc làm ăn của sân võ đúng là ngày càng tốt hơn, ha ha ha ha.” Ông Triệu đón Đường Nham tới ngồi xuống ghế sô pha, phá lên cười đầy đắc ý.

“Tôi chỉ động chút tay chân mà thôi, chủ yếu vẫn là ông có cách kinh doanh.” Đường Nham khiêm tốn trả lời một câu.

LÚc này, Mạnh Mộng đứng cạnh đi tới cạnh thanh niên Đường Nham, cung kính hành lễ, nói: “Chủ nhân, anh đã tới.”

“Ừm, sao rồi, có sửa chữa phong thủy thật tốt giúp khách không?” Đường Nham hỏi.

“Tôi đã làm theo lời dặn dò của anh, chỉnh đốn và cải cách tất cả phong thủy ở đây một lần. Bây giờ khí vận lưu thông thoải mái ổn định, đã không còn gì đáng ngại.” Mạnh Mộng cẩn thận giải thích.

“Ừ, không tồi, không hổ do tôi dạy dỗ.” Đường Nham hài lòng nói.

“Đúng rồi, sức mạnh của tôi được tăng cường hơn rất nhiều, hình như đã đạt tới kỹ năng giải tỏa hạng nhất.” Mạnh Mộng nói.

“À, thật vậy à? Kỹ năng gì?” Đường Nham tò mò hỏi.

“Dường như có thể tái hiện chuyện đã xảy ra một chút, tương tự như truy tung vậy, không biết có thể giúp đỡ gì anh không.” Mạnh Mộng nói. Dù sao với cô ta mà nói thì kỹ năng này không có chỗ dùng gì, còn không bằng chuyển hóa thành sức mạnh để tăng cường năng lực bản thân. Có điều nếu có thể giúp Đường Nham thì đó là chuyện tốt rồi.

“Trợ giúp rất lớn, đây chắc chắn là kỹ năng rất có ích.” Đường Nham kích động nói. Có kỹ năng này là anh có thê tìm ra hành tung của đạo sĩ thối kia, sau đó tìm hiểu nguồn gốc, bắt anh ta trả thù cho Tô Thiên và những cô gái đã chết kia.

Đây quả thực là từ trên trời rơi xuống khoản tiền thưởng năm trăm vạn.

Thấy một nam một nữ nói chuyện vô cùng thân thiết, ông Triệu hơi không biết mùi vị gì. Qua mấy ngày chung sống, ông ta đã thích vị mỹ nữ thần bí quyến rũ này rồi. Lúc cô ta im lặng không nói lời nào chờ ở đó còn có loại khí chất điềm tĩnh tao nhã của bản thân, phá lệ thu hút người ta, mỗi lần mắt rơi trên người cô ta đều không thể dời đi.

Ở chung với cô ta thời gian dài càng khiến không ai có thể tự thoát khỏi.

Thế nhưng vị mỹ nhân này rất ít nói, về cơ bản từ sáng tới tối đều không mở miệng được mấy lần, đối xử với ông ta cũng hờ hững. Vốn ông ta tưởng tính cách của Mạnh Mộng là nhhư thế, không ngờ bây giờ có thể nói chuyện với Đường Nham như thế mà lại còn phô bày ra một mặt hồn nhiên cởi mở, hoàn toàn khác với thái độ đối xử với mình. Điều này khiến ông ta vô cùng ghen tỵ.

“Được rồi, ông Triệu, nếu phong thủy ở chỗ này của ông đã ổn định thì tôi tạm biệt rời khỏi thôi. Sau này có vấn đề gì nữa thì hoan nghênh ông bất cứ lúc nào cũng có thể hạ cố tới cửa hàng nhỏ. Chắc chắn tôi sẽ dốc hết sức giải trừ lo lắng phiền não cho ông.” Đường Nham nghe Mạnh Mộng nói xong thì vội vã muốn nhanh chóng thử năng lực của cô ta một chút, vì vậy vội vàng tạm biệt ông Triệu.

“Vậy còn cô ấy? Cậu cũng muốn mang đi sao?” Ông Triệu chỉ vào Mạnh Mộng hỏi, không ngờ nhanh thế đã tới thời khắc chia ly. Ông ta thật đúng là không nỡ.

“Đương nhiên. Bây giờ cô ta ở lại đây cũng không có chỗ nào dùng nữa.” Đường Nham khẽ gật đầu, nói.

“Lúc đầu tôi trả nhiều tiền như vậy mà làm xong đơn giản thế à?” Ông Triệu chưa từ bỏ ý định, nói. Ông ta muốn tranh thủ xem có thể khiến Mạnh Mộng ở lại thêm hai ngày không.

Giải quyết vấn đề nhanh chút không tốt à? Đường Nham cạn lời, thầm châm chọc trong lòng sao tư tưởng của người ta thay đổi nhanh như thế. Lần trước còn nói phải nhanh bắt đầu kiếm tiền một chút, bây giờ lại cảm thấy quá nhanh.

“Đương nhiên, tôi dám cam đoan từ này về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Nếu có chỗ không ổn nào thật thì tôi sẽ giúp ông miễn phí.” Đường Nham vẫn duy trì nụ cười mỉm thỏa đáng trên mặt.

Ông Triệu há to miệng định nói gì đó nhưng lời tới khóe môi lại nuốt lại. Chuyện cho tới bây giờ, nếu nói thêm gì nữa đã không còn ý nghĩa gì. Ông ta chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

Sau đó, Đường Nham dẫn Mạnh Mộng ra khỏi sân võ ngầm dưới đất, vệ sỹ áo đen đưa anh tới cạnh đường thì dừng lại.

Sau đó anh tìm một chỗ tối tăm gọi Thôi Giai Giai ra, hỏi cô ta có còn nhớ chỗ mình bị giết hại không.

Thôi Giai Gia gật đầu nói nhớ. Cô ta vẫn còn ghi nhớ tất cả từng chi tiết sự việc trải qua ngày hôm đó, dùng chuyện này để nhắc nhở nhất định mình phải báo thù rửa hận.

Sau đó, Đường Nham vẫy một chiếc taxi lại, theo sự chỉ đường của Thôi Giai Giai đi tới vùng đất hoang vi nơi cô ta bị giết hại.

Xuống xe, Đường Nham nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ gật đầu hiểu ra, thảo nào bạn trai Thôi Giai Giai lại tìm một chỗ như vậy để ra tay. Chỗ mắt có thể nhìn tới thì gốc cây cũng không cao quá. Có lẽ không ai dám xuất hiện lúc nửa đêm ở cái chỗ quỷ quái này.

Quả thực chính là chỗ tốt nhất để làm chuyện xấu.

Vì hồn phách Thôi Giai Gia quá mức yếu ớt, bây giờ lại là giữa ban ngày nên cô ta không thể xuất hiện. Vì vậy nhiệm vụ tìm đầu mối đặt trên đầu Đường Nham, Tô Thiên và Mạnh Mộng.

“Mạnh Mộng, cô thi triển kỹ năng mới xuất hiện một chút thử xem, xem có thể phát hiện thứ gì ở khu vực này không.” Đường Nham dặn dò.

Mạnh Mộng gật đầu thưa vâng, sau đó đi tới vị trí trung tâm khu vực Đường Nham chỉ, điều động quỷ khí trong cơ thể, dẫn chúng ra từng chút một, che phủ cả khu vực này, sau đó nhắm chặt mắt mình lại.

Gần như trong khoảnh khắc, từng hình ảnh xuất hiện trong đầu Mạnh Mộng.

Đó là một chiếc xe sang trọng xuất hiện trong đêm khuya, sau đó dừng ở ven đường. Hai người ngồi bên trong nảy sinh tiếng tranh cãi, hình như là ồn ào xích mích. Cô ta tò mò, vội vàng đi theo muốn nhìn xem thử có chuyện gì xảy ra với họ.

Kết quả vừa tới gần, cô ta đã thấy thảm kịch xảy ra bên trong qua cửa sổ. Thôi Giai Giai yếu đuối bị một người đàn ông hung ác mà đè xuống ghế ngồi giở trò, còn cô ta thì ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể để mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Kết quả là thế nào có thể nghĩ là biết.

Mạnh Mộng càng nhìn càng tức giận, ngũ quan cũng vì tức giận mà cau lại cùng một chỗ. Tên đàn ông thối khốn kiếp này, vậy mà lại không cẩn thận hủy diệt một đời thiếu nữ đang mùa hoa.

Sau đó, mọi chuyện xảy ra như lời Thôi Giai Giai nói. Người đàn ông căng thẳng lỡ tay giết chết Thôi Giai Giai rồi run lẩy bẩy mò từ trong hộp ra một cây gỗ thu nhỏ, thừa dịp trăng lên cao, không có ai ở đây, vội vàng đào một cái hố to, ném thi thể Thôi Giai Giai vào trong chôn đi, sau đó lái xe rời khỏi hiện trường.

“Tên khốn kiếp này.” Mạnh Mộng không kiềm được mà tức giận mắng ra tiếng.

“Cô thấy cái gì?” NGhe thấy Mạnh Mộng bỗng phát ra tiếng, Đường Nham tò mò hỏi.

“Toàn bộ quá trình Thôi Giai Giai bị giết hại. Người đàn ông kia thực sự giết người, sau đó chôn tại chỗ, không ngoảnh lại đã đi rồi.” Mạnh Mộng trầm mặt nói, cố gắng để giọng điệu của mình bình tĩnh một chút nhưng ngọn lửa trong mắt lại cháy hừng hực.

Đời này cô ta hận nhất là loại đàn ông cặn bã vô tình vô nghĩa này. Mỗi lần nhìn thấy cô ta đều ước gì có thể róc xương róc thịt những người này. Vì chính mình từng trải qua những chuyện tương tự cho nên cô ta đặc biệt cảm động lây với Thôi Giai Giai.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.