Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 116: Tiểu quỷ phát tài



Đường Nham nhìn cô ta bận rộn tới bận rộn lui trong cửa hàng, cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, thúc giục nhiều lần bảo cô ta rời đi cũng đều bị người nào đó không để mắt đến. Trương Lương thì rất có cảm tình với nhân viên tự động đưa tới cửa này. Tuy mục tiêu của em gái không phải là mình nhưng có cô bé xinh xắn giúp đỡ chịu một phần công việc vặt vãnh cũng thật là tốt. Dù cô ta không làm gì, chỉ yên tĩnh đợi ở đó cũng là phong cảnh đẹp đẽ khó nói thành lời.

Nói mấy lần đều bị người nào đó không đếm xỉa, Đường Nham đành phải ngầm cho phép sự tồn tại của cô ta. Thời gian cứ thế trôi qua thêm hai ngày, mãi cho tới khi có một vị khách đặc biệt tới cửa.

Hôm đó đúng lúc trời đầy mây. Mây đen giăng đầy như bất cứ lúc nào cũng có thể mưa to. Một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang màu đen cứ như thế mà đi vào trong cửa hàng. Cách ăn mặc kỳ lạ khiến ba người nhìn mà sững sờ.

“Xin chào anh, có gì cần không?” Đường Nham thấy người đó bước vào cửa hàng xong thì một câu cũng không nói. chỉ lẳng lặng ngồi, vội vàng bước lên hỏi.

“Nghe nói chỗ này của các vị có đạo trưởng Đường rất có nghiên cứu về phong thủy tướng mạo, đạo pháp cũng vô cùng uyên thâm. Tôi có thể gặp mặt cậu ta không?” Người đàn ông kia mở miệng nói, giọng khàn khàn u ám.

“Đạo trưởng Đường trong lời ông nói chính là tôi. Sao, có gì cần giúp đỡ thì có thể nói ra.” Đường Nham vừa cười vừa nói.

“Còn trẻ vậy à?” Người đàn ông quan sát anh từ đầu đến chân vài lần, ngạc nhiên hỏi, trong giọng nói tràn đầy không thể tin được.

Lại là câu này, chẳng lẽ đạo sĩ phải là ông cụ râu bạc bay phấp phới à? Đường Nham cạn lời, lẩm bẩm trong lòng nhưng trên mặt không dám để lộ chút gì, chỉ gật đầu đầy ôn hòa.

“Cậu có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì thật à?” Người đàn ông im lặng một lúc rồi mới không xác định được mà mở miệng hỏi.

“Đương nhiên không phải. Tôi cũng không phải toàn năng, đương nhiên cũng có chuyện không thể giải quyết. Có điều anh có thể nói vấn đề của mình một chút, tôi sẽ làm hết sức. Về phần lệ phí thì cũng không nhiều lắm.” Đường Nham vừa cười vừa nói.

“Tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần cậu có thể giúp tôi một chút thì bao nhiêu tiền tôi cũng trả cho cậu.” Người đàn ông nói như đinh chém sắt.

Ha ha ha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì ông nói đi, hỏi hồi lâu chỉ nói những lời vô ích. Đường Nham cạn lời, thầm châm chọc.

Thấy Đường Nham nhìn mình chằm chằm nhưng không nói gì, người đàn ông lại im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Nghe nói đạo trưởng Đường rất biết xem tướng, vậy cậu xem tướng mạo giúp tôi một chút trước xem như thế nào đi.” Dứt lời, anh ta vươn tay gỡ khẩu trang trên mặt ra.

Một gương mặt tiều tụy lập tức xuất hiện trong mắt mọi người. Hốc mắt người đó hõm sâu, đồng tử vô thần, khuôn mặt đầy màu xanh đem đậm đặc, hiển nhiên là dáng vẻ quỷ hồn khiến ba người Đường Nham giật mình.

“Anh…Anh đây là xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt kém như vậy. Dù không nhìn tướng mạo, chỉ nhìn màu xanh đen đậm kia là có thể đoán được có phải anh đây đã từng quen biết yêu ma quỷ quái gì cho nên trên người mới bị quỷ khí gặm nhấm thành dáng vẻ này.” Đường Nham ngạc nhiên hỏi.

Đây là lần thứ ba người đàn ông kia im lặng, ánh mắt nhìn về phía Đường Nham hừng hực lửa, sau đó anh ta thở dài một hơi, nói: “Không hổ là đạo trưởng Đường, xem ra lời đồn không sai, nhìn rất đúng. Có lẽ nói ra không có ai tin tưởng, tôi biến thành dáng vẻ này đúng là phải cảm ơn tên ác quỷ kia ban tặng.”

“À, nói thử xem.” Đường Nham vội vã hỏi tới.

Sau đó người đàn ông từ từ kể chuyện xảy ra trên người mình.

Thì ra tên anh ta là Tiền Danh, là chủ của một công ty nhỏ, gia đình mỹ mãn, vợ sinh cho anh ta một trai một gái. Tuy cuộc sống không phải đại phú đại quý nhưng cũng bình thường ấm áp.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Công ty anh ta vì kinh doanh không tốt, nợ một số tiền lớn, nhiều tới mức anh ta không có sức trả. Qua chuyện này, Tiền Danh nhận lấy đả kích rất lớn, uống say khướt mấy ngày. Mãi tới khi có một lần anh ta lại uống rượu say bên ngoài, ngồi bệt ven đường thì một người mặc đồ như đạo sĩ xuất hiện trước mặt ông ta.

Người đó thần thần bí bí nói cho anh ta biết có cách có thể khiến vận xui của anh ta chuyển thành tài vận, sau này tài vận hanh thông, sự nghiệp ngày càng đi lên.

Lúc đó Tiền Danh chỉ nghĩ là vò đã mẻ lại sứt, nghe thấy lời như vậy thì không chỉ không tức giận mà còn vui tươi hớn hở nới với đạo sĩ là ông đã có cách thì thử một chút xem. Nếu tôi quả thật có thể tài vận hanh thông thì ông muốn gì tôi cũng đồng ý với ông.

Đạo sĩ nghe xong thì cười ha ha, nói với anh ta nếu chuyện thành sự thực thì chỉ cần anh ta đưa một số tiền lớn là được rồi, hơn nữa chỉ cần tiền mặt. Tiền Danh cân nhắc một chút rồi đồng ý. Dù sao không có lợi nhuận thì không cần đưa tiền cho ông ta, mình lại không tổn thất cái gì, vì vậy anh ta đồng ý một cách dứt khoát.

Sau đó quả nhiên vị đạo sĩ kia dạy Tiền Danh một cách, hơn nữa cách này vô cùng bí mật mạo hiểm, đó là nuôi tiểu quỷ.

Đạo sĩ bắt được hồn phách của một đứa trẻ sơ sinh không may chết non từ lâu, sau đó luyện hóa nó thành quỷ anh tụ tài, đưa cho Tiền Danh, dặn dò anh ta. Lúc mới bắt đầu nuôi, con quỷ chỉ là một cục tròn tròn, ngày nào cũng phải hấp thu năng lượng là một giọt máu là được. Chờ nó từ từ lớn lên thì khẩu vị cũng tăng theo, cần phải thêm lượng máu. Dù sao con người có thể trao đổi máu rất lợi hại, tổn thất chút máu cũng không sao.

Lú đó tuy Tiền Danh nửa tin nửa ngờ, trong lòng cũng sợ hãi không thôi nhưng vì có thể giúp mình tài vận hanh thông, sống cuộc sống tốt nên anh ta cắn răng, dứt khoát quyết định làm theo lời dặn của đạo sĩ bằng bất cứ giá nào. Anh ta đặt bài vị trong phòng mình để thờ cúng, sau đó nhỏ một giọt máu tươi của mình vào trong cái chén sứ trước mặt bài vị.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, từ khi nuôi tiểu quỷ này thì vận khí của Tiền Danh như có bước ngoặt. Đầu tiên là ngân hàng nhả ra, đồng ý cho anh ta vay, tiếp theo là công ty nhận hai đơn hàng lớn. Không bao lâu sau, anh ta không chỉ kiếm lại số tiền lỗ lúc trước mà lợi nhuận còn tăng gấp mấy lần khiến anh ta vui tới mức cười toe toét mấy ngày.

Đạo sĩ theo lời tới cửa rất nhanh, yêu cầu anh ta trả món tiền đã đồng ý đưa. Lúc đó Tiền Danh rất vui vẻ, nghĩ tới việc thành công của mình không thể thiếu sự giúp đỡ của người ta nên thoải mái mà thanh toán một số tiền lớn. Đạo sĩ lấy được tiền xong thì biến mất không thấy bóng dáng, không từng xuất hiện nữa.

Nhưng chuyện không tốt đẹp như Tiền Danh dự đoán. Anh ta ngồi trên đống của cải kếch xù, sống cuộc sống được người người ca ngợi, đặt biệt tiểu quỷ lớn lên từng ngày, lượng máu cần của anh ta ngày càng nhiều. Nếu anh ta không trích máu đúng hạn thì buổi tối sẽ gặp ác mộng, mơ thấy một con quỷ anh khủng bố xấu xí nằm trên đầu giường anh ta kêu đói không ngừng. Anh ta không còn cách nào, đành phải ngoan ngoãn lấy máu của mình cho nó uống.

Nhưng bây giờ sức ăn của tiểu quỷ đã tới mức anh ta không thể nào gánh vác. Ngày nào cũng phải để một chén máu lớn mới được. Lượng máu lớn như thế người bình thường không thể chịu nổi, hơn nữa mỗi lúc sáng sớm khi anh ta soi gương đều có thể thấy bản thân càng ngày càng tiều tụy, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi. Mỗi lần hai đứa con anh ta thấy anh ta cũng như thấy quỷ, không dám lại gần.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.