Sổ Tay Hình Sự

Chương 90: Quyển 4 - Chương </span></span>90



Nương theo ánh sáng của bóng đèn khẩn cấp, Diệp Hâm Thần ngẩng đầu nhìn đứng trước mặt mình.

Thiếu niên này rất giống Đào Anh Húc, từ chiều cao cho tới vóc dáng đều gần như nhau, ngay cả kiểu tóc cũng cơ bản là giống y hệt. Nhưng nếu nhìn kỹ lại thì mặt mũi thiếu niên nhỏ hơn Đào Anh Húc, dáng người cũng gầy yếu hơn.

Lúc này thiếu niên thở hổn hển, vết bớt màu đỏ trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt, hơi nhòe đi. Vết bớt là được vẽ lên, điều này cũng chứng minh người trước mắt cậu không phải Đào Anh Húc.

“Đúng, tôi không phải Đào Anh Húc. Nhưng thế thì có khác nhau?” Thiếu niên đè cậu chết cứng, cậu ta nói: “Ban đầu là chúng tôi cùng nhau nghĩ ra kế hoạch này, vậy nên tôi mới biết mọi chi tiết, mới biết cậu ở đây. Tôi thực hiện kế hoạch livestream tối nay cũng là thực hiện lời hứa của Đào Anh Húc với cậu, tôi sẽ cho cậu tiền mà! Với cậu những chuyện này có gì khác biệt?”

Thiếu niên đặt tay lên cổ Diệp Hâm Thầm, ngón tay dồn sức vang lên những tiếng cành cạch như thể cậu ta muốn bóp chết cậu ngay bây giờ.

Trong bóng tối, vẻ mặt cậu ta rất dữ tợn.

Diệp Hâm Thần bị cậu ta đè lên, ho mấy tiếng. Cậu gắng sức vùng vẫy cả tay chân, người trước mắt như một kẻ điên, cậu không dám tin tưởng cậu ta, “Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao Đào Anh Húc không đến?!”

“Đào Anh Húc có việc quan trọng hơn cần làm.” Thiếu niên không thả cậu ra, cậu ta cúi đầu, hổn hển hỏi: “Cậu ấy đã kể cho tôi nghe chuyện của cậu rồi, cậu không đồng ý livestream nữa thì mẹ cậu làm sao đây? Cậu để mẹ cậu nằm trên giường bệnh chờ chết à? Cậu còn em gái nữa đúng không? Họ đã đợi mười nghìn tệ này lâu lắm rồi đúng không?”

Mẹ, em gái…

Động tác phản kháng của Diệp Hâm Thần chợt ngừng lại. Bố cậu nghiện cờ bạc, vét sạch tiền bạc trong nhà, mẹ cậu bệnh tật nằm một chỗ, cậu rất cần khoản tiền này, cậu không nhận được tiền thì mẹ phải làm sao đây? Em gái cậu phải làm thế nào bây giờ?

Mượn được người thân nào họ đều mượn cả rồi, từ rất lâu trước họ đã phải dỡ chỗ này đắp chỗ kia, có lẽ mười nghìn này không thể cứu mẹ cậu nhưng cũng đủ để họ tạm thời giảm bớt nguy cơ.

Tần An Ca thấy người bên dưới dần yên lặng, cũng không giãy giụa nữa.

Diệp Hâm Thần chấp nhận, cơ thể xụi lơ, lẳng lặng rơi nước mắt. Cậu nhìn Tần An Ca, nói: “Cậu đưa tiền cho tôi, tôi đồng ý livestream.”

Tần An Ca thở phào, cậu ta biết đây chỉ là một kẻ đáng thương cùng đường, cậu không có sức mạnh phản kháng cậu ta, chắc chắn cuối cùng cậu sẽ đồng ý.

Cậu ta nhìn thời gian, còn năm phút nữa phải bắt đầu livestream rồi, cậu ta phải chuẩn bị sẵn sàng. Lệ Tiểu Nam đưa dây thừng cho cậu ta, cậu ta trói hai tay Diệp Hâm Thần, sau đó dán miệng cậu lại, chuẩn bị bịt bắt Diệp Hâm Thần, “Cậu muốn có tiền thì đừng giở trò.”

Tiền…

Trong đầu Diệp Hâm Thần chỉ còn lại một chữ này nhưng cậu lại nhớ đến mấy livestream mình xem tối hôm nay.

Cậu từng gặp Khổng Đào vài lần, biết cậu ta ở đội bóng rổ, trong livestream, cậu ta ngồi trên ghế, bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt…

Cậu cũng quen Mạc Tú Tú, khi cô bị dìm xuống nước, cậu cảm nhận được sự bất lực.

Quá chân thực!

Cảm giác chân thực này khiến cậu run rẩy, mạch máu như thể bị kết thành băng, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó nhọc.

Dừng lại kịp thời, mánh khóe quay video, đều không diễn ra được cảm giác chân thật thế này.

Hoàn toàn khác với livestream an toàn đáng tin ban đầu Đào Anh Húc nói với cậu.

Còn Đào Anh Húc nữa, sao cậu ta không đến?

Cậu đã xem đến cuối livestream thứ ba, cuối cùng Đào Anh Húc bị tren trên thanh treo rèm, sắc mặt xám xịt.

Trên trán thiếu niên có một vết bớt màu đỏ, cậu ta giả mạo Đào Anh Húc sao?

Vậy thì rất có thể, livestream thứ ba có vấn đề.

Khi xem video, Diệp Hâm Thần không thể ngừng nghĩ đến một khả năng rằng có lẽ những người đó thực sự đã chết.

Đây là giết người, thậm chí là giết người hàng loạt…

Tiếp theo sẽ đến cậu.

Cậu cần tiền nhưng cậu cũng muốn sống, cậu chưa thể chết được, cậu chết rồi, mẹ và gia đình cậu mới thật sự đi đời.

Diệp Hâm Thần sực tỉnh, cậu ta đang thực hiện một giao dịch với quỷ dữ.

Những người này quá kỳ lạ, quá nguy hiểm. Nghĩ vậy, Diệp Hâm Thần chợt đá vào đèn khẩn cấp, đèn không tắt hẳn nhưng thoáng chớp một lần.

Diệp Hâm Thần nhân lúc họ chưa kịp phản ứng lại, vội vàng chạy ra ngoài.

Chạy tiếp nữa sẽ ra khỏi phạm vi chiếu sáng, xung quanh tối om, chỉ có ánh trăng chiếu xuống, đủ để họ nhìn thấy những tòa nhà xây dở loáng thoáng đằng xa.

“Mẹ!” Tần An Ca chửi thề, cậu ta sơ ý quá.

Lệ Tiểu Nam cũng chạy ra theo, muốn cản Diệp Hâm Thần.

Hai người đuổi sát phía sau, Diệp Hâm Thần hoảng loạn chạy ra vài chục mét.

Ba người đuổi bắt nhau trong tòa nhà xây dở tối đen, gió thổi qua tai họ, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập, cùng tiếng bước chân hỗn loạn.

Phía trước là bóng đêm vô tận, Diệp Hâm Thần khựng lại, vội hãm cơ thể mình. Lúc này cậu mới phát hiện mình đã chạy đến rìa tòa nhà từ lúc nào. Cậu chao đảo một chốc mới giữ được thăng bằng.

Tần An Ca đuổi kịp cậu, vươn tay muốn kéo cậu lại.

Diệp Hâm Thần giãy ra, tay cậu vẫn đang bị trói, bỗng chốc không thể giữ thăng bằng, rơi xuống.

Miệng cậu đã bị dán, rơi xuống không chút tiếng động, đồng tử giãn ra.

Tất cả chỉ diễn ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.



Cơ thể thiếu niên rạch qua trời, cuối cùng, một tiếng “rầm” vang lên, cậu rơi xuống bãi đất trống trước tòa nhà xây dở.

Nương theo ánh trăng, Tần An Ca vươn đầu nhìn xuống, thấy Diệp Hâm Thần nằm trên mặt đất, vết máu tối màu lan rộng dưới đầu cậu.

Bỗng chốc thời gian như dừng lại.

Lệ Tiểu Nam cũng thò đầu ra nhìn, chỗ này cách mặt đất khoảng bảy, tám mét, ngã từ độ cao như vậy, e là lành ít dữ nhiều.

Tần An Ca khẽ chửi một câu.

Hai người soi đèn pin điện thoại, lóc cóc chạy xuống, Diệp Hâm Thần nằm trên mặt đất, mùi tanh của máu lan tỏa trong không khí.

Tần An Ca run rẩy đặt tay dưới mũi Diệp Hâm Thần, không cảm nhận được hơi thở của cậu.

Còn không đến ba phút nữa là đến livestream tiếp theo, làm sao đây?

Khả năng Diệp Hâm Thần đã chết rồi, dù không chết cũng bị thương nặng.

Tần An Ca đứng dậy, nôn nóng nói: “Bây giờ chúng ta cần một người, một người sống.”

Cậu ta nói xong mới nhận ra, cậu ta vô thức cho rằng Đào Anh Húc đang ở cạnh mình, cậu ta muốn trao đổi với Đào Anh Húc nhưng người đó không bao giờ trả lời cậu ta được nữa…

Lúc này thời gian gấp rút, cậu ta phải tìm đâu ra một người tình nguyện livestream đây?

Livestream lần trước, cậu ta đã đóng giả Đào Anh Húc rồi, lần này cậu ta không thể giả thành Diệp Hâm Thần nữa…

Cậu ta nhìn xung quanh, bỗng thấy Lệ Tiểu Nam đang ngồi bên cạnh.

Lệ Tiểu Nam đứng phắt dậy, thấy Tần An Ca quay sang nhìn mình, ánh mắt ấy khiến cô thấy rờn rợn. Cô bỗng nhận ra gì đó, bèn lùi lại mấy bước, nói: “Tần An Ca… Anh, anh nói em chỉ cần giúp anh thôi mà… em sẽ giúp anh… anh đừng giết em…”

Cô nhìn thiếu niên trước mắt, dù nửa năm này họ vẫn luôn ở cạnh nhau nhưng cô cảm thấy cậu ta cực kỳ xa lạ, khiến cô sợ hãi trong vô thức.

Tình cảm của cô với nhà họ Tần rất phức tạp, không thể nói rõ là gì.

Cô chưa từng quên ngày bác Trương phụ trách dự án nói với cô, bố cháu gặp tai nạn rồi.

Cô chạy qua đó, thấy bố mình nằm dưới đất, máu chảy quanh đầu.

Cô chỉ là một cô bé, mẹ mắc bệnh mất sớm, hai cha con nương tựa lẫn nhau, lúc này bố cô cũng chết, thế giới của Lệ Tiểu Nam như bỗng xám xịt.

Cô nhớ khi đó Tần Thành Thịnh đã kéo cô đến cạnh ông, xoa vai cô, nói: “Dù bố cháu đã qua đời nhưng sau này bác sẽ đối xử với cháu như con ruột.”

Nếu không có nhà họ Tần, bố cô sẽ không chết chẳng rõ nguyên do tại công trường như vậy.

Nếu không có nhà họ Tần, cô cũng sẽ không có một căn nhà, sống tại đó.

Họ là kẻ thù của cô… cũng là hy vọng duy nhất còn sót lại.

Cô còn nhớ trước khi cô Tần qua đời đã kéo mình và Tần An Ca lại, nói: “Từ nay về sau chỉ còn hai đứa nương tựa lẫn nhau thôi, các con phải chăm sóc cho nhau…”

Chăm sóc…

Hai người họ giống người xa lạ cùng sống dưới một mái nhà hơn.

Cô chưa từng gọi cậu ta là anh, cậu ta cũng chưa từng coi cô là em gái.

Có lúc cô sẽ đi theo Tần An Ca, đó chỉ là sự mờ mịt khi không có người lớn.

Ban đầu, Lệ Tiểu Nam rất bài xích việc giúp đỡ Tần An Ca, cô vô cùng sợ hãi nhưng Tần An Ca nói phải làm vậy, mọi người mới biết sự thật về cái chết của bố cô.

Người giết chết bố cô không phải Tần Thành Thịnh, mà là Long Tiểu Thần, kẻ đã mua đồ bảo hộ chất lượng kém.

Tần An Ca còn nói rất nhiều, cậu ta đe dọa cô, dụ dỗ cô.

Ma xui quỷ khiến cô đi theo cậu ta. Trong căn nhà đợi phá dỡ, cô chứng kiến cậu ta giết chết Đào Anh Húc, sau đó cô lại thấy cậu ta giết Khổng Đào, dìm chết Mạc Tú Tú.

Khi đó cô chỉ run rẩy thu mình vào góc tường, không dám trái lời cậu ta, cô sợ hãi, sợ đến mức gần như không thể suy nghĩ, chỉ có thể khuất phục trước mệnh lệnh của cậu ta.

Có lẽ người bị giết tiếp theo sẽ là cô…

Livestream thứ ba, cô giúp Tần An Ca trói cậu ta lên ghế, cô cũng từng muốn chạy nhưng cô biết sợi dây thừng kia chỉ treo trên cổ tay cậu ta, hai tay cậu ta hoàn toàn không bị dán lại, chỉ một tíc tắc thôi cậu ta có thể thoát khỏi trói buộc, bắt cô lại.

Lúc này cô rất hối hận vì đã giúp cậu ta. Người trước mắt sẽ không hề do dự giết chết cô, cũng như cậu ta đã giết Đào Anh Húc. Trong mắt cậu ta, mạng sống của họ chỉ như những quân cờ.

Mượn ánh trăng trên trời, Tần An Ca nhìn về phía cô bằng ánh mắt lạnh lùng của một loài thú dữ, dần dần áp sát, “Tao không phải anh mày, chúng ta cũng không có quan hệ máu mủ gì hết. Vả lại tao đã bóc trần chuyện Long Tiểu Thần mua mũ bảo hiểm kém chất lượng. Chẳng bao lâu nữa, cái chết của bố mày sẽ được điều tra rõ ràng, nếu may mắn, mày còn được bồi thường nữa. Nhà họ Tần bọn tao không còn nợ mày bất kể thứ gì. Mày chỉ cần phối hợp với tao là được, không nhất định phải chết đâu…”

“Không…” Lệ Tiểu Nam run rẩy lắc đầu.

Người này đã phát điên rồi, nhân tính của cậu ta đã không còn từ trước lúc xuống tay lâu rồi.

Tần An Ca đi về phía thiếu nữ trước mắt, ánh mắt hung dữ, cậu ta bất giác liếm môi, tựa như con sói đói đang lăm le con thỏ.

Nếu là người khác, cậu ta có thể lừa họ rằng livestream chỉ là giả nhưng cô biết những chuyện đã xảy ra tối nay, biết đã có mấy người bỏ mạng.

Cậu ta biết rõ muốn livestream thật chân thực thì rất khó làm giả. Livestream trước đã là giới hạn của họ rồi, làm vậy một lần nữa mọi người sẽ nghi ngờ, những gì họ làm trước đó đều thành công cốc.



Họ đã quyết định hình thức hành hình cho lần livestream này từ trước rồi…

Lệ Tiểu Nam quay người chạy điên cuồng, Tần An Ca nhanh chóng bắt kịp cô, kéo cô về.

Lệ Tiểu Nam cố sức vùng vẫy, cúi đầu cắn lên bàn tay đang kéo cô của Tần An Ca.

Tần An Ca cho cô một bạt tai, nghiến răng nói: “Chuyện vĩ đại cần có người hy sinh, bố mày mà biết hôm nay mày vạch trần hung thủ giúp tao cũng sẽ thấy vui vẻ!”

“Biến thái! Giết người!” Lệ Tiểu Nam thét lên: “Cứu với! Cứu tôi với!”

Cô liều mình vươn tay, muốn bắt lấy thứ gì đó…

Nhưng đây là khu nhà xây dở, mấy trăm mét xung quanh không một bóng người, tiếng thét của cô bị nhấn chìm trong bóng tối, sau đó Tần An Ca bịt miệng cô…

Ánh mắt Lệ Tiểu Nam chỉ còn tuyệt vọng.

Cậu ta nửa ôm nửa kéo, lôi cô vào trong tòa nhà.

Livestream thứ tư, chuẩn bị bắt đầu…

Tô Hồi ngồi trên xe, mở phòng trực tiếp trên điện thoại.

Anh cúi đầu ho một hồi, cơn sốt nhẹ khiến xương cốt trong người mỏi rã rời, mồ hôi túa ra không ngừng, thỉnh thoảng tầm mắt lại tối sầm.

Lục Tuấn Trì ngồi bên cạnh, thấy mặt Tô Hồi trắng bệch, hắn vươn tay sờ trán Tô Hồi, cảm nhận thấy nhiệt độ khác thường.

Tô Hồi né khỏi tay hắn, “Không sao đâu, không nghiêm trọng, tôi vẫn chịu được… Anh không cần lo cho tôi.”

Mỗi vụ án là một quá trình hao phí sức lực, Tô Hồi thấy mình như ngọn đèn đang cháy, anh bỗng nhớ đến cụm từ “dầu cạn đèn tắt”, rồi tự mỉm cười chế nhạo mình.

Lục Tuấn Trì đau lòng nhìn anh. Lúc này, hắn nghĩ Tô Hồi cần nghỉ ngơi nhưng tình hình bắt buộc, họ chỉ có thể tranh thủ thời gian xử lý vụ án này.

Giờ đây, hắn chỉ hy vọng mọi thứ kết thúc thật nhanh.

Đúng như đã hẹn, phòng trực tiếp sáng lên lần nữa. Lần này, khung cảnh trong phòng trực tiếp đã thay đổi, là một tòa nhà xây dở vắng vẻ nhưng chắc chắn không phải nhà dân.

Tòa nhà này vô cùng rộng rãi, chỉ có một chiếc đèn khẩn cấp nho nhỏ. Thiếu nữ trong màn hình bị trói, đầu tóc rối bù, hung thủ trói cô lên chiếc cột phía sau.

Đó là một thiếu nữ có mái tóc ngắn, có thể thấy thân hình cô nhỏ bé, không cao, cũng như những nạn nhân trước đó, thiếu nữ bị bịt mắt, dán miệng.

Lần này, cơ thể cô không bị tạt ướt, cũng không có bể nước nào bên cạnh.

Hiển nhiên, cách thức hành hình lại thay đổi.

Ống kính hướng về tay cô gái, lúc này, cổ tay cô đang cắm một sợi dây chuyền dịch. Chất lỏng màu đỏ chảy trong dây chuyền, lan ra mặt đất bên cạnh.

Từng giọt máu đỏ đại diện cho mạng sống dần đọng lại trên đất.

Dưới ánh đèn, sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, trên mặt vẫn còn vết nước mắt. Cô khóc không ngừng, liều mình giãy giục, vùng vẫy, ưm a không ngừng. Nhưng cậu ta trói chặt quá, cô không thể giãy ra được.

Mọi người xem livestream đã hiểu, nếu lần này họ không hoàn thành nhiệm vụ, thiếu nữ trước mắt sẽ mất máu đến chết.

“Chết tiệt, sao vẫn chưa bắt được tên khốn này?”

“Cảnh sát có phải siêu nhân đâu. Các ông nhìn phông nền đi, có mỗi một vách tường gạch xám, làm sao mà nhìn ra được đây là đâu?”

“Vậy lần này lại vì ai nữa đây?”

“Mọi người bị tên điên này chơi xỏ cả tối rồi, đều là lừa đảo, tên biết thái trong livestream này làm vậy chỉ để giết người thôi.”

Tần An Ca ngồi bên cạnh, tuyến bố: “Livestream thứ tư, bắt đầu.”

Sau đó, cậu ta lấy một tờ giấy đã được chuẩn bị sẵn ra, treo trên cổ Lệ Tiểu Nam, “Người đàn ông này là Mục Chấn Nguyên, năm nay 52 tuổi. Các bạn cần tìm ra tội danh của ông ta, tôi hy vọng trong một tiếng, ông ta có thể công khai xin lỗi trước truyền thông…”

“Mục Chấn Nguyên?”

“Tôi không nhìn nhầm chứ? Ý hắn ta là Mục Chấn Nguyên, ông chủ Quốc tế Trung Sơn đấy à?”

“Mục Chấn Nguyên làm sao hả? Không phải công ty này vẫn được gọi là nhà thầu có tâm sao? Slogan là gì ấy nhỉ, người bình thường cũng ở được phòng chất lượng?”

“Đúng vậy, nhà ông ta bán đó, chẳng lẽ ông ta cũng từng làm chuyện xấu sao?”

Ngay lập tức, bình luận tăng lên rất nhanh.

Cùng lúc này, Lục Tuấn Trì và Tô Hồi đang trên đường đến chi cục Vạn Hộ, mọi thứ vẫn như họ điều tra trước đó.

Cảnh sát cũng đã điều tra ra thông tin về Tần An Ca.

Tần An Ca, nam, mười tám tuổi, trước đây học trường Ngoại ngữ Hoa Đô, mấy tháng trước đã nghỉ học khi mẹ qua đời.

Từ đó về sau, cậu ta không còn qua lại với bạn bè, người thân, thầy giáo hay bạn học cũ nữa, cuộc đời của cậu ta lệch hẳn khỏi quỹ đạo.

Không ai biết cậu ta đang làm gì…

Lục Tuấn Trì nhìn hồ sơ trong tay, đêm nay, thiếu niên này đã lột xác thành ác quỷ giết người.

Lần này, chắc chắn họ phải đến kịp.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.