Tối đó Hà Kiều Kiều không dám ngủ trên chiếc giường xi măng kia nữa.
Đó vốn chẳng phải giường xi măng gì, mà như một cái quan tài chẳng biết đã giam giữ bao nhiêu oan hồn.
Cô trải chăn nằm xuống đất, lúc ngủ hai bên vai cộm lên rất đau.
Hà Kiều Kiều nằm rất lâu, cuối cùng cũng ngủ được.
Trong mơ, cô thấy có rất nhiều đứa trẻ cuống rốn nối liền với nhau, nom chẳng khác nào chùm nho chín cây, chúng đè lên người cô, bò từ dưới đùi bò lên, đứa nào đứa nấy như những con quái vật nhỏ.
Hạ Kiều Kiều cảm thấy không thở nổi, sau đó choàng tỉnh.
Đèn trong phòng vẫn sáng, thời gian như ngừng lại, tất cả không có gì khác biệt.
Sau đó cô nghe tiếng rêи ɾỉ rất khẽ, cùng với tiếng răng va vào nhau lập cập, như tiếng phát ra từ ai đó đang lạnh lắm.
Âm thanh ấy xuất hiện trong tình cảnh này, vô cùng đáng sợ.
Hà Kiều Kiều bị âm thanh này đánh thức.
Cô ngồi dậy, đoán âm thanh này là do Tề Khả Hân phát ra.
Lúc này cô gái ấy đang nhắm mắt, nhíu mày, như đang gặp ác mộng.
Đàm Cầm cũng tỉnh dậy.
Quay đầu nhìn về phía đó.
Hà Kiều Kiều giật mình, "Chị ấy làm sao thế?"
Đàm Cầm ngáp, "Chắc là sốt đấy, lần trước sảy thai xong cứ vài ba hôm lại sốt cao, có lúc còn ngất xỉu luôn."
Hoàn cảnh vệ sinh ở đây rất tệ, một tuần họ mới được tắm một lần, mỗi người chỉ có hai, ba bộ đồ lót để thay, gã đàn ông kia cũng không mua đồ dùng vệ sinh cho họ, chỉ cho ít giấy vệ sinh rồi thôi.
Sau lần sảy thai trước, có lẽ Tề Khả Hân bị nhiễm trùng đâu đó rồi.
Thỉnh thoảng tên đàn ông kia sẽ đưa thuốc chống viêm cho cô, uống xong thì mặc kệ cho cô lên cơn sốt.
Từ lúc đó, Tề Khả Hân lúc khỏe lúc ốm.
Lúc nào khỏe mạnh thì có thể đi lại bình thường, chỉ hơi yếu ớt, còn lúc ốm yếu thì sốt cao liền mấy ngày.
Hà Kiều Kiều đánh bạo sờ trán cô ấy, cô phát hiện trán Tề Khả Hân rất nóng, mặt cô ấy trắng bệch, vốn đã gầy như bộ xương khô rồi, giờ nhìn vào còn thấy đáng sợ hơn.
Hà Kiều Kiều run rẩy nói: "Vậy phải làm sao? Gã đàn ông kia mặc kệ à?"
Đàm Cầm trở mình, "Lo? Lo kiểu gì? Cô trông chờ chúng đưa cô ấy vào viện à? Chết rồi còn không thèm chôn kìa, cùng lắm thì cái hố kia có thêm một thi thể thôi." Sau đó cô nhắm mắt, chuẩn bị ngủ tiếp.
Đàm Cầm nằm một chốc lại nhớ ra gì đó, cô quay lại nói: "Không phải cô ấy đã xin thuốc rồi sao? Hắn ta không cho à?"
"Thuốc?" Hà Kiều Kiều nghĩ lại, lúc đó Tề Khả Hân đã nhận được một chiếc túi nhỏ từ người đàn ông kia.
Mới đó không lâu cô còn rất hận Tề Khả Hân, hận muốn gϊếŧ cô ấy. Nhưng lúc này nhìn Tề Khả Hân sốt cao nằm trong chiếc chăn bông rách nát, yếu ớt như sắp chết, cô lại không nhẫn tâm.
Hà Kiều Kiều nghĩ mình không phải người bao dung quá mức, nhưng nhìn một người sống sờ sờ chết trước mặt mình thì cô không làm được
Cô nhổm dậy lục thử, tìm thấy chiếc túi nhỏ kia cạnh giường Tề Khả Hân, bên trong có thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm, cũng không biết có đúng bệnh không.
Cầm gói thuốc, tay Hà Kiều Kiều run rẩy.
Cô đã hiểu tại sao Tề Khả Hân nói cô bị đánh một trận đổi được mạng sống của cô ấy trong một tuần.
Hóa ra đây là thứ đổi được khi bán đứng cô.
Hà Kiều Kiều nhìn Tề Khả Hân đang sống dở chết dở, cắn răng lại gần.
Hà Kiều Kiều đành liều một lần, cô lấy chai nước lại, đỡ đầu Tề Khả Hân rồi cho cô ấy uống thuốc.
Sau đó cô đặt chai nước lạnh lên trán Tề Khả Hân, đợi nó nóng lên rồi đổi chai khác.
Đàm Cầm cũng không ngủ nữa, cô nằm trên giường nhìn Hà Kiều Kiều chăm sóc Tề Khả Hân.
Cô cũng từng làm chuyện như vậy, nhưng ngày này qua tháng nọ, năm này đến năm kia, cô đã từ bỏ.
Tất bật hồi lâu, mấy tiếng sau thuốc bắt đầu có tác dụng, Tề Khả Hân hạ sốt dần.
Cô ho vài tiếng, mở mắt ra, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt.
Cô nắm tay Hà Kiều Kiều, khẽ lẩm bẩm: "Mẹ ơi..."
Hà Kiều Kiều nhìn cô, tức bật cười, "Mở mắt chó của chị ra mà nhìn, tôi không phải mẹ chị đâu..."
Tề Khả Hân tỉnh táo lại, lúc này mới thấy rõ người trước mắt là ai.
Cô nói nhỏ: "Cảm ơn cô."
"Cảm ơn cái quần." Hà Kiều Kiều mắng. "Chị đừng bán đứng tôi nữa là tôi cảm ơn trời đất rồi."
Tề Khả Hân im lặng một lát mới nói: "Xin lỗi."
"Còn biết xin lỗi cơ, xem ra chị vẫn chưa hết thuốc chữa đâu." Hà Kiều Kiều nói: "Tôi giúp chị không có nghĩa là tôi tha thứ cho chị. Rồi sẽ có ngày tôi tính sổ với chị. Tôi chỉ nghĩ tình cảnh bây giờ của chị có thể ngày mai sẽ đến với tôi, nên tôi mới cho chị uống thuốc. Dù chị có biết lỗi cũng đừng gọi tôi là mẹ, tôi không gánh được đâu. Chịu nhận là tổn thọ đấy."
Cô giúp Tề Khả Hân là vì trong lòng cô vẫn có nỗi thương cảm bầu bí thương nhau.
Cô sợ sẽ có ngày mình cũng rơi vào cảnh này.
Tề Khả Hân yếu ớt chớp mắt, cô giải thích: "Xin lỗi, vừa rồi tôi mơ thấy mẹ, tôi nhớ bà ấy lắm."
Nghe cô nói vậy, Đàm Cầm bỗng xen ngang, cô cười hì hì nói: "Mẹ à, tôi cũng nhớ mẹ tôi lắm."
Nói xong cô bắt đầu lớn giọng hát bài "Trên đời chỉ có mẹ tốt nhất" như một kẻ điên.
"Trên đời chỉ có mẹ là tốt, có mẹ rồi em mới là bảo bối..."
Giọng hát của cô vang lên trong căn phòng nhỏ, khiến người nghe càng thấy đau lòng.
Đàm Cầm vẫn nghêu ngao hát như chốn không người, vừa hát vừa cười.
Hát mãi hát mãi, cô chợt khóc òa lên.
Hà Kiều Kiều lau mắt, "Trước khi bị bắt tới đây tôi có nói chuyện điện thoại với mẹ, tôi và bà ấy cãi nhau..."
Nhưng bây giờ, có thể cô không bao giờ được gặp mẹ nữa, Đó có thể là cuộc nói chuyện cuối cùng của họ.
Nghĩ vậy, mũi Hà Kiều Kiều xon xót, nước mắt chảy ra.
Bây giờ cô vừa lạnh vừa đói, đau khắp mình mẩy, cô cũng nhớ mẹ.
Ba người đều là những cô gái trẻ, khóc như thứ gì đó có thể truyền nhiễm.
Bỗng chốc, tiếng khóc vang lên khắp căn hầm nhỏ.
Một lát sau, Hà Kiều Kiều lau nước mắt, "Các chị đừng đau buồn như vậy, chắc chắn bố mẹ tôi sẽ tìm tôi mà. Nói không chừng họ sẽ đưa tất cả chúng ta ra ngoài đó... Còn cảnh sát nữa, cảnh sát sẽ cứu chúng ta mà."
Tề Khả Hân nghẹn ngào che mặt, "Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, lúc nào cũng tràn đầy hy vọng, nhưng..."
Nhưng cô đã đợi bảy năm, thời gian bào mòn tất cả hy vọng của cô.
Bố mẹ cô có còn nhớ cô không?
Liệu họ có đứa con nào khác không?
Liệu có còn ai đến cứu họ không?
"Sẽ có mà, nhất định sẽ có người tới..." Hà Kiều Kiều nói: "Chúng ta không thể vứt bỏ chính mình."
—
Ngày thứ ba Hà Kiều Kiều mất tích, cảnh sát bắt đầu tìm kiếm khu vực phía nam thành phố.
Cùng lúc đó, nhóm theo dõi Nghiêm Tiểu Nhị cũng có thu hoạch,
Sáng hôm đó, Nghiêm Tiểu Nhị bắt xe tới một phố đồ tang cách đó mấy cây số.
Cô vào từng cửa hàng quan tài, ngắm nghía một lát rồi rời đi.
Khúc Minh nhanh chóng báo tin này cho Lục Tuấn Trì.
"Giờ không phải giữa tháng bảy cũng không phải ngày gì đặc biệt, nhà cô ấy lại không có ai mất, chuyện này hơi kỳ lạ. Vả lại cô ấy cũng chỉ vào xem, không mua gì đã đi ra."
Lục Tuấn Trì lập tức quyết định: "Các anh đừng đánh rắn động cỏ, điều tra mấy cửa hàng đó rồi đưa Nghiêm Tiểu Nhị đến tổng cục nói chuyện."
Hôm qua có bố mẹ Nghiêm Tiểu Nhị ở đó, họ không thể nói chuyện được.
Nghiêm Tiểu Nhị là điểm đột phá hiện giờ của họ, không thể bỏ qua dễ dàng được.
Chỉ khi tách cô và người thân ra, cô mới có thể nói thật.
Nghiêm Tiểu Nhị chưa đi hết con phố đã bị mấy cảnh sát chặn lại, thu điện thoại và dẫn đi.
Hai mươi phút sau, Nghiêm Tiểu Nhị được đưa vào phòng thẩm vấn.
Lục Tuấn Trì và Tô Hồi ngồi trong phòng quan sát, việc thẩm vấn không thuận lợi lắm.
Mặt Nghiêm Tiểu Nhị trắng bệch, Kiều Trạch và Khúc Minh xác nhận thông tin xong bắt đầu hỏi.
"Cô đến cửa hàng quan tài làm gì? Có phải cô đang tìm ai đó không?" Kiều Trạch hỏi thẳng.
"Tôi chỉ, đi xem thôi..." Nghiêm Tiểu Nhị nói.
"Chẳng lẽ cô lại đi shopping ở phố đồ tang à?" Kiều Trạch hỏi.
"Đúng." Nghiêm Tiểu Nhị nhìn cậu, "Phạm pháp à?"
Kiều Trạch á khẩu, shopping ở phố đồ tang, không phạm pháp.
Nghiêm Tiểu Nhị ngẩng đầu, cô hơi kích động, "Trước đây tôi là nạn nhân mà, tại sao các anh lại bắt tôi đến cục cảnh sát? Tôi muốn về nhà..."
Khúc Minh nghiêm túc nói: "Cô Nghiêm, hiện chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ bắt cóc liên hoàn, mong cô phối hợp với công việc của chúng tôi."
"Gì nói được thì hôm qua tôi nói cho các anh hết rồi! Các anh còn tìm tôi làm gì nữa." Nghiêm Tiểu Nhị hét lên, ôm đầu. Mắt cô tràn ngập vẻ sợ hãi.
"Nhưng hôm qua cô không cho chúng tôi thông tin hữu hiệu nào hết." Khúc Minh nói: "Nếu cô biết chuyện thì phải nói với cảnh sát, đây là nghĩa vụ công dân được pháp luật quy định... Trong mấy năm mất tích cô đã bị đưa đi đâu?"
"Tôi không biết, tôi không biết gì hết!" Nghiêm Tiểu Nhị túm tóc, bực bội kéo xuống.
Khúc Minh còn muốn nói gì đó nhưng Tô Hồi đã mở cửa vào phòng.
Nghiêm Tiểu Nhị dừng động tác cào tóc lại.
Người này không có khí thế dồn ép như cảnh sát khác, cô thấy anh không đáng sợ lắm.
Tô Hồi đến trước mặt Nghiêm Tiểu Nhị, anh nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt, hỏi cô: "Người nhốt cô lúc đó làm nghề bán quan tài đúng không? Cô không dám chắc hắn ta ở tiệm nào, chỉ biết cửa hàng nằm ở khoảng đó, vậy nên cô cũng đang tìm hắn ta. Cô muốn nói cho hắn ta biết cảnh sát đang điều tra vụ này."
Nghiêm Tiểu Nhị cắn môi nhìn anh, không nói gì.
Tô Hồi nói tiếp: "Cô không chịu phối hợp với cảnh sát, không chịu nói những gì đã xảy ra, không chịu cung cấp manh mối cho chúng tôi, là vì con của cô đang ở chỗ họ, đúng không?"
Nghe Tô Hồi nói, Nghiên Tiểu Nhị như bị đâm trúng tim đen.
Cô trợn trừng mắt, ngẩng đầu nhìn anh.
Tô Hồi đã rõ rồi. Nghiêm Tiểu Nhị không giống mắc hội chứng Stockholm, hội chứng Stockholm sẽ giảm dần theo thời gian và khi môi trường sống thay đổi. Đối phương đã trả tự do cho cô, nhất định là vì hắn dám chắc cô sẽ không báo cảnh sát.
Sức mạnh gì có thể khiến một người phụ nữ giữ kín miệng tới vậy?
Chỉ có thể là một đứa con...
Cô sợ đứa bé sẽ gặp nguy hiểm.
Sợ người kia sẽ gϊếŧ đứa bé nếu mình phản bội.
Sợ hành vi của mình sẽ khiến người thân bị báo thù.
Đứa bé đó là cục thịt rơi ra từ người cô trong địa ngục đau khổ đó, tình cảm cô dành cho nó vô cùng rối ren.
"Cảnh sát sẽ bảo vệ cô." Tô Hồi vịn tay lên bàn, "Cô làm vậy không phải đang giúp đỡ đứa bé, bảo vệ đứa bé."
Anh dừng một lát rồi nói: "Cô muốn con mình trưởng thành trong hoàn cảnh đó, trở thành người như vậy sao?"
Nghe lời này, Nghiêm Tiểu Nhị che mặt khóc.
Khác với kiểu khóc điên cuồng lại có chút gì đó giả tạo của hôm qua.