Khả năng dò xét bằng mắt của con quái vật kia rất kém, sau khi Kì Thời bị hơi nước ẩm thấp bao trùm, nó nghi hoặc một chút, rồi không phòng bị nữa, mà tiếp tục nhai nuốt miếng thịt trong miệng, trông như đang ăn món ngon gì đó khó mà có được nhiều như vậy.
Kì Thời khẽ lùi vào trong bóng tối, trở về qua con đường ngược lại.
Có lẽ là do đám binh lính tuần tra đã sớm bị chủ nhân của cung điện này điều đi, cho nên một đường này Kì Thời đi rất thong thả, không gặp thêm bất cứ ai khác.
Mãi cho đến khi quay trở về cung điện của bản thân, sau khi cởi áo khoác ngoài, và đốt bộ đồ đã mặc lúc nãy, thì Kì Thời mới nghiêng người nhìn sang sự tồn tại vẫn luôn đi theo mình.
Sesser kể từ lúc còn ở dưới ám thất (mật thất tối tăm) thì đã đi theo cậu suốt, chẳng nói chẳng rằng, cho đến khi người trước mặt nhìn sang nó, thì Sesser mới tiến lên ôm người vào lòng, giọng nó thấp trầm y như tiếng đại dương rầm rì, mang theo nỗi nhớ nhung vô hạn.
"Nhớ... Shad. "
"Shad, muốn, bỏ ta. "
Âm thanh khàn khàn vang lên bên tai như có thêm một dòng điện, khiến Kì Thời tuy có nghi hoặc về sự xuất hiện đột ngột của giao nhân, nhưng cũng không tránh khỏi đỏ ửng vành tai khi nghe ra nỗi nhớ trong đó, mà Sesser đang ôm Kì Thời cũng phát hiện điều này, nó áp sát hôn mút nơi có màu sắc đẹp đẽ đó.
Hơn mười mấy ngày không gặp, giao nhân bị ép phải dừng lại kì phát tình giữa chừng, điều mà Kì Thời không biết chính là, sau khi cậu ngồi lên con tàu rời khỏi đại dương, thì mặt biển êm đềm liền nổi sóng dữ, các con sóng chồng chéo lên nhau, nuốt chửng những con tàu xâm lấn khác.
Tiếp sau đó, giao nhân rời biển, lần nữa quay trở lại nơi đất liền mục nát này, chỉ để kiếm tìm người bạn đời đã rời xa mình, giờ đây khi gặp được Kì Thời, thì dục vọng bành trướng bị kìm nén quá lâu, đột ngột bạo phát, tràn ra cả căn phòng.
Bởi vì cần phải ra ngoài, để đề phòng bị lộ sơ hở, nên Kì Thời đã ngụy trang cảnh mình đang ngủ rất say, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ trong phòng, dưới ánh đèn vàng ấm, nụ hôn của giao nhân dịch chuyển từ tai xuống cần cổ, thậm chí càng lúc càng có chiều hướng đi xuống, nhiệt độ bắt đầu tăng lên, nơi mà đôi môi lạnh lẽo ghé qua đều khẽ run nhẹ nhàng.
Sự thân mật của giao nhân khiến đầu óc của cậu lại muốn mê man lần nữa, Kì Thời đẩy nhẹ Sesser trước khi bản thân chìm đắm hẳn, cậu hỏi: "Anh tìm được đến đây bằng cách nào vậy? "
Kì Thời không có ý dò xét, cậu chỉ lo lắng giao nhân lên bờ sẽ bị con người công kích, làm cho bị thương, nghĩ như vậy, Kì Thời đưa tay kéo nhẹ cái áo choàng trên người giao nhân, đường nét tinh tế của cằm dưới lộ ra, Sesser bắt lấy tay của Kì Thời, đưa lên miệng cắn nhẹ, dưới ánh đèn leo lắt, có một đôi mắt u tối nhìn chằm chằm vào cậu.
Giao nhân cố ý thu lại răng nhọn, nên không hề đau, thay vì nói là tấn công thì đây càng giống với hành vi bày tỏ sự gần gũi hơn, nhưng Kì Thời có thể nhận ra, tâm trạng lúc này của Sesser vốn không được tốt.
Càng nhiều hơn là sự trầm mặc và cảm giác cô độc bủa vây quanh anh đến giờ vẫn chưa dứt.
Kì Thời biết bản thân bỏ đi mà không để lại gì là không đúng, nhưng lúc đó cậu không có lựa chọn thứ hai, dục vọng chiếm hữu của giao nhân rất mạnh, chắc chắn sẽ không cho phép cậu rời đi.
Lòng Kì Thời áy náy, cậu nhón chân đặt một nụ hôn dịu dàng lên khóe môi giao nhân, rồi ôn tồn xoa dịu nó: "Tôi không có bỏ anh, tự ý rời đi là tôi không đúng, nhưng hang động bị vỡ rồi không thể ở được lâu, mà chỗ này bên tôi còn một số việc cần phải giải quyết, cho nên tôi bắt buộc phải trở về. "
"Xin lỗi, chắc anh đã rất vất vả suốt cả chặng đường. "
Sesser rũ mắt nhìn Kì Thời, cảm giác mềm nhẹ bên môi, là nụ hôn chủ động hiếm hoi của nhân loại, năng lực học hỏi của nó rất cao, nó có thể mô phỏng theo cách con người nói chuyện trong một thời gian rất ngắn, lúc này nó cũng nghe hiểu được Kì Thời đang nói gì, nhưng Sesser vẫn trầm mặc ít lời như cũ, chỉ khi gặp phải những tình huống không thể đè nén tình cảm, thì nó mới thốt ra một vài câu.
Dưới ánh đèn vàng, cậu thanh niên thủ thỉ trò chuyện với nó, cơn bạo nộ áp chế suốt thời gian qua chợt tan biến một cách quái lạ, lòng nó giờ đây là một mảng tĩnh lặng.
Nhận ra sắc mặt mệt mỏi của nhân loại, Sesser chỉ ôm người hôn hôn, sau cùng không làm gì cả, chỉ mặc cho Kì Thời rúc vào lòng mình say ngủ.
Lớp vảy dưới bụng nóng lên, Sesser nhẫn nhịn dục vọng đang trực trào, nó ngửi mùi hương thanh mát trên người nhân loại rồi nhắm mắt.
Trăng lên đầu cành, binh sĩ tuần tra trong vương cung đã đổi hết lượt này sang lượt khác, một số tùy tùng trực đêm đêm rũ rượi ngáp một cái, tiếng côn trùng kêu bên ngoài cũng đã dừng, chúng chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối, giao nhân mở mắt ngắm nhìn nhân loại đang say ngủ trong lòng mình, nó cẩn thận buông cậu thanh niên ra, rồi dùng áo choàng che kín toàn thân, hòa mình làm một với đêm đen.
Vương cung của vương quốc Colla có một con suối chảy thành sông nhỏ, nước sông trong vắt, lăn tăn gợn sóng dưới ánh trăng, con sông này uốn lượn nghìn dặm, nghe đồn đã từng có một nhà thám hiểm thử thăm dò độ dài của con sông này, dòng chảy xuyên suốt không có điểm dừng, ngay cả nguồn suối cũng không biết là ở đâu.
Chỉ có điều, con sông này bắt nguồn từ vương cung, cho nên người người đều cho rằng suối nguồn nằm ở trong cung điện, mà điều thần kì ở đây chính là, con sông này đã tồn tại ở đây mấy trăm năm, từ thời dựng nước đến bây giờ vẫn chưa từng khô cạn qua, nước sông trong vắt chưa từng có dấu hiệu bị ô nhiễm, còn có tác dụng thanh tỉnh đầu óc, giúp người sảng khoái sau khi uống, nên thường được con dân của Colla gọi là Ân Tứ Của Thần Minh.
★★Ân huệ mà thần linh ban cho
Nhưng bọn họ lại chưa từng nhìn thấy dáng vẻ suối nguồn của con sông đó.
Đuôi cá màu đen nhấp nhô trong con sông, từ con sông nhỏ đi đến khu vực trung tâm vương cung, ánh trăng bị che khuất, càng tiến lên thì càng tối, đưa tay không thấy được năm ngón, mùi cá tanh phả vào mặt, mang theo mùi máu thổi mãi không tan.
Ở một khoảnh khắc nào đó, tốc độ bơi lượn của Sesser đã chậm hơn một chút, nó trồi mình lên từ trong con sông, lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mắt.
Suối nguồn được gọi là "Ân Tứ Của Thần Minh", là máu tươi của những cái xác chất đống không rõ hình thù ở trên bờ, xác chất cao như một ngọn núi nhỏ, tỏa ra mùi máu kinh tởm trộn lẫn vào trong nước, chốc lát biến thành thứ màu trong suốt, nhìn kĩ, thì sẽ phát hiện trong những giọt nước trong suốt đó, có chứa một thứ trông như cát trắng đang chảy bên trong, đây là tác dụng thanh lọc của cái thứ đó.
Nếu như Kì Thời có mặt tại hiện trường ngay lúc này, thì hệ thống sẽ nhận ra và thông báo cho cậu biết, những thứ đó, chính là tro xương của đồng loại giao nhân, bọn chúng được rải nhẹ vào trong nước, oán khí hóa thành mỗi một hạt cát li ti lẫn vào dòng sông, không cách nào quy tụ lại được.
Bên trong đống xương trắng máu thịt chất đống kia, còn có một cỗ thi thể khác, đó chính là cái xác mà Kì Thời đã nhìn thấy lúc nãy, nhờ vào ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, mà có thể nhìn thấy những cái hố, lỗ trên thi thể, máu thịt có màu không giống như thường, mùi hôi lan ra, hiển là đã chết được một thời gian dài.
Cái đuôi màu đen kì quái không có sức sống, nhìn lướt qua thì sẽ thấy giống như là giao nhân, nhưng nhìn kĩ hơn, thì sẽ phát hiện toàn thân trên dưới của đối phương phủ đầy vảy đen, thay vì nói là giao nhân, thì người này trông giống loại quái vật không phải người không phải cá hơn.
Phóng mắt nhìn sang, những thi thể này, dường như đều là những con quái vật với đầy vảy đen.
Bọn chúng không phải là giao nhân, mà là những con người bị biến thành quái vật sau khi uống máu của giao nhân.
Tuy quốc vương có sai khiến hơn ngàn vạn binh lính ra biển truy bắt giao nhân, nhưng cũng chẳng thể bắt về một con nào, máu thịt biến thành quái vật khi uống máu giao nhân còn có tác dụng xoa dịu nhất định, tuy hiệu quả dần suy giảm nhưng có còn hơn không.
Quốc vương trở nên điên rồ, bắt đầu tàn sát đồng loại, tự nuôi dưỡng quái vật để phục vụ riêng cho bản thân.
Sesser đã lên bờ, lướt qua núi xác đó, đi vào bên trong.
Suối nguồn của sông nhỏ nằm ở khu vực trung tâm vương cung, ngay bên dưới cung điện của quốc vương, không ngoài ý muốn, nơi này nối liền với ám thất trong phòng của quốc vương, thuận theo con đường nhỏ chật hẹp, mùi máu tanh nhạt đi, những ngọn đuốc màu u lam sáng tỏ, vĩnh viễn không bao giờ dập tắt.
Đây là ám thất mà Kì Thời đã tìm ra khi nãy, có thể đi bằng đường nước qua một con đường nhỏ khác, nhưng từ trước đến nay không có ai biết được điều này.
Nhờ lần mò theo mùi hôi trong không khí, mà Sesser gần như đã trực tiếp đi thẳng đến căn phòng đó.
Cái xác bốc mùi trên giá hành hình đã sớm được xử lý, bên trong ám thất, ngoại trừ con quái vật đang nằm co ro trong góc ra, thì không còn có thêm thứ gì khác nữa.
Quốc vương Aous mở đôi mắt gần như đã nửa mù trong bóng tối, khắp người ông ta toàn là vảy đen, cái đuôi màu đen quái gở được phô bày ra bằng một cách thức méo mó, ông ta dần dần khôi phục lại thần trí khi ngửi được mùi ẩm ướt của biển và đột ngột đưa tay ra quờ quạng trong không trung, nước dãi trộn với huyết dịch trào ra từ khóe miệng, người đàn ông điên cuồng gào thét: "Là giao nhân! Giao... giao nhân giao nhân, cho ta máu, cho ta máu của nó, ta muốn máu của nó! "
Người đời đồn đại hàng trăm nghìn năm, rằng uống máu giao nhân có thể trường sinh bất lão, nhưng sự thật không phải chỉ có như vậy, việc đó chỉ khiến cho con người biến thành loài quái vật không phải cá cũng chẳng phải người, máu của giao nhân quả thật có tác dụng kéo dài tuổi thọ, nhưng khi thứ này phát huy tác dụng, thì người đã uống máu giao nhân đồng thời cũng sẽ gánh chịu tác dụng phụ mà nó mang lại - trở thành quái vật và mắc chứng nghiện máu.
Vảy sẽ mọc đầy trên người, mỗi khi phát tác thì sẽ như dao cắt xuyên qua thịt, và loài người sẽ biến thành một con dã thú chân thật, mà tác dụng của máu giao nhân cũng không kéo dài mãi, một khi cơ thể của con người suy yếu đến mức độ nhất định, thì vẫn sẽ chết đi thôi.
Trên thế giới này không có thứ gọi là trường sinh bất lão thật sự, chỉ có dục vọnng tham lam của loài người là vô bờ vô bến.
Sesser nhìn Aous đang phát điên, nó tiến lại gần chút, trong bóng tối Aous vẫn có thể miễn cưỡng nhìn được một chút, ngay khi nhìn thấy Sesser thì con quái vật đang rồ dại bỗng chốc im bặt những tiếng kêu gào, ông ta ngơ ngơ ngác ngác mất một lúc, sau đó mới phản ứng lại được, rồi như gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ, ông ta càng rúc sâu vào trong góc, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đừng qua đây đừng qua đây. "
Ông ta quá mức sợ hãi, cho dù thân thể đụng phải giá hành hình khiến mảnh dao cứa qua đuôi cá, thì cũng ráng nín nhịn không dám phát ra một âm thanh nào.
Sesser đến gần, đôi mắt phi nhân loại nhìn xuống Aous như ngọn đèn dầu khô cạn trước mắt, những ngón tay với vuốt nhọn của nó chọc vào lồng ngực, không để ý đến tiếng kêu tha của Aous, vị vua kiêu ngạo một đời đã dứt hơi thở trong tay của Sesser.
Quả tim dơ bẩn đó bị vứt trên nền đất đầy bụi, màu đỏ vốn có biến thành màu tím đen, trái tim co bóp khô cằn, cái cơ thể nhờ vào máu giao nhân mà sống này, cho dù không bị kết liễu dưới tay của Sesser, thì cũng sẽ suy kiệt mà chết.
Quốc vương khai quốc của vương quốc Colla, là một thanh niên ấm áp vô cùng, chỉ là tính tình đã biến đổi cực lớn sau khi bị thương nặng, trở nên tàn bạo bất kham, ngay khi cơ thể càng lúc càng tiến tới bến bờ tử vong, thì người này đã biết được một vị thuốc thần.
Từ đó về sau, đại dương liền phải chịu sự xâm phạm không có giới hạn, Sesser cũng như thế, đã chết từ mấy trăm năm trước, mà hôm nay của mấy trăm năm sau, nó đã tự tay giải quyết sinh linh đầy tội ác này.
【Tít, giá trị hận thù của NPC giao nhân -25, giá trị hận thù hiện tại: 40. 】