Đầy mình nước đắng, khẽ cong eo, phảng phất liền muốn từ trong cổ họng tràn ra.
Cố Thanh Từ cau mi lại, đem bánh ngọt mua được từ Phù Dung Hiên, đưa đến trước mặt ta.
"Ăn một miếng, cho đỡ một chút?
"Kỳ thật cũng không cần khổ cực như vậy, bệnh tim của Doanh Doanh, gần nhất, sẽ không lại chuyển biến xấu......"
Ta giương mắt, nhìn qua bánh ngọt tinh xảo, sắc mặt phá lệ chênh lệch.
Vô lực khoát tay áo nói: "Gia đem những này bánh ngọt đưa cho tiểu thư đi, nô tỳ không có quý giá như vậy, cũng không thích ăn đồ ngọt."
Cố Thanh Từ sắc mặt thay đổi, truy vấn: "Vậy ngươi thích ăn cái gì?" "Nô tỳ là hạ nhân, không có thích gì cả, chủ tử ăn cái gì, nô tỳ đi theo nhặt phần còn lại ăn là được." Ta khó chịu nhắm mắt lại..
Lại phát hiện Cố Thanh từ ngồi xuống bên cạnh ta.
Hắn mấp máy môi mỏng, giống như là tại kiềm chế một cảm xúc nào đó.
Thật lâu, hắn nhu hòa thanh lại, nói: "Về sau, ta sẽ đối với ngươi tốt hơn một chút. Ngươi sinh hạ hài tử, cũng không cần vội vã xuất phủ, ta coi ngươi như thiếp thất, ngươi lại là nha hoàn hồi môn của Doanh Doanh...... Ta sẽ không ủy khuất ngươi."
Miệng ta khép mở một chút, không có trả lời.
Cố Thanh từ cũng không có quá để ý ta ý nghĩ gì, cũng chỉ là ý nghĩ của nô tỳ thôi.
......
Đến cuối tháng, vào xuân, ta rốt cục có bầu, bụng dưới hơi khó chịu, nôn khan không ngừng.
Không ai vui mừng hơn tiểu thư Kiều Doanh.
Nàng lôi kéo tay của ta, tường tận xem xét: "Ngươi lại gầy rồi, mang thai không dễ dàng, có cái gì muốn ăn, cứ việc bảo ta cùng Thế tử."
Ta không chịu nổi rút tay về.
Nghe được mùi hương trên thân tiểu thư, ta cũng khó chịu muốn nôn gấp.
Ngoại trừ khó chịu, ta cũng không có gì vui sướng.
Đứa bé này, chỉ là thuốc, nó từ đầu đến cuối không thuộc về ta.
Ta cả ngày nằm ở trên giường dưỡng thai.
Tiểu thư ngẫu nhiên tới theo giúp ta, nàng xuất ra vải vóc cho ta nhìn: "Đây là Nguyệt gấm, nó sinh ra mặc vào nhất định đẹp mắt."
Đêm nay, Cố Thanh Từ hạ triều trở về, Kiều Doanh còn chưa đi. Ngồi tại dưới ánh nến, thêu một cái yếm cho hài tử.
Kim thêu đ.â.m hư ngón tay của nàng, Cố Thanh Từ lập tức đau lòng hôn đầu ngón tay ấy, trách cứ: "Trong phủ có tú nương, nàng cần gì phải làm những việc này?"
Tiểu thư một mặt ôn nhu: "Cái này không giống, nó là đứa trẻ đầu tiên của chúng ta, ta là mẹ ruột của nó."
Ta nhịn không được, vịn cột giường nôn ra một trận.
Cố Thanh Từ nghe được động tĩnh, mới chạy tới chỗ ta xem, trên mặt có một tia bối rối: "Sơ Nguyệt có phải rất là khó chịu hay không? Ta đi mời ngự y tới."
Không đợi ta nói chuyện, Kiều Doanh cười trêu ghẹo: "Chàng cũng không cần gấp gáp như vậy, nữ tử mang thai đều là khó chịu như thé đấy, vượt qua khoảng thời gian này là ổn thôi, cho dù xin ngự y cũng không có biện pháp tốt hơn đâu."
Phía sau, nàng do dự chần chờ: "Ngược lại để người khác biết, đứa nhỏ này không phải ta......"
Cố Thanh Từ trầm mặc, không còn nói đến chuyện mời ngự y cho ta nữa.
Từ khi có thai về sau, hắn cũng không tiếp tục chạm qua ta.
Thẳng đến có một đêm, ta lại ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu.
Hắn say khướt, ánh mắt mê ly ngồi bên cạnh giường của ta, cúi xuống, muốn hôn môi của ta.
Ta chặn hắn: "Cô gia say rồi, nô tỳ không phải tiểu thư."
"Tiểu thư" Hai chữ này, để hắn thanh tỉnh một phần.
"Nô tỳ đã có thai, cô gia nên đến bên cạnh tiểu thư đi!"
Cố Thanh Từ đứng lên, môi kéo thành một vòng cung, nhìn ta ánh mắt âm trầm, hiện ra một tia tức giận không dễ dàng phát tác.
Ta nghĩ mãi mà không rõ, mình đã chọc vào chỗ nào của hắn.
Hắn rời đi xong, rốt cuộc không đến xem qua lần nào nữa.
Dựa vào mang thai, ta một nửa cũng coi như là chủ nhân tại phủ Thế tử, bên người cũng có nô tài hầu hạ.
Những tháng sau bụng lớn hơn, bên người có tỳ nữ vịn tay tản bộ quanh phủ, ta nghe thấy tiểu thư hỏi hắn: "Thanh Từ, chàng nói con của chúng ta lấy danh tự gì nghe êm tai?
"Hôm nay ta lại ra ngoài, tìm nhũ mẫu cho hài tử xong rồi, lại mua cho nó cái trống đồ chơi lúc lắc."
Cố Thanh từ cưng chiều trả lời, một hồi, tiếng nói thanh đạm chìm xuống dưới: "Doanh doanh cũng không cần cho mua cho nó nhiều thứ quá đâu, tác dụng trọng yếu nhất của nó cính là làm thuốc dẫn cho nàng, nếu là lấy m.á.u đầu tim xong vẫn có thể sống sót, mới xem như con của chúng ta."
Ta lẳng lặng đứng ở chỗ cũ.
Bỗng nhiên, cảm thấy tim bị rách một đường, vừa lạnh vừa đau.
Hài tử trong bụng đã biết đạp.
Tựa hồ phát giác được cảm xúc khổ sở của ta, nó cũng đi theo bắt đầu chuyển động.
Ta có thể cảm giác được, nó là một mạng người sống sờ sờ, cùng ta tâm mạch tương liên.
Thế nhưng là, trong mắt Cố Thanh Từ, nó cái gì cũng không tính, hắn không có một chút xíu vui sướng của người làm cha, rất tỉnh táo đem đứa bé này xem như một vị dược tài.