Kiều Kiều ôm tay, nhìn tôi lắc dầu, “Cậu giỏi lắm, ngay cả anh họ tớ cũng không tha.”
Tôi thở phào, “Dọa chếc tớ, tớ còn tưởng là bạn trai cậu. Anh họ thì tốt, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
“Không đúng,” Tôi quay đầu, “Anh họ?”
“Đúng hai năm trước anh ấy ở nước ngoài, mới về nước.”
…. Trong ấn tượng mơ hồ của tôi, anh họ của Kiều Kiều hơi béo, vóc người không cao.
Cho nên lúc đó tôi không nhớ tên anh ấy, sao ra nước ngoài mấy năm lại đẹp trai và cao hơn thế này?
“Lưu ruộng nhà cái quần què ấy!” Kiều Kiều hung hăng trừng tôi, “Tớ để cậu đi tư vấn tâm lý, giải quyết vấn đề tâm lý, không phải để cậu yêu đương lần nữa.”
Tôi câm miệng, không dám nói gì.
Giang Tự vẫn luôn đứng xem kịch ở bên cạnh lúc này mới chịu nói giúp tôi:
“Không thể trách em ấy, tâm lý của Noãn Noãn có vấn đề thật, em ấy không biết nên cư xử với phái nam thế nào, cứ từ từ thôi.”
Chỉ một câu đơn giản đã làm nở không ít hoa đào trong lòng tôi.
Anh ấy gọi tôi là Noãn Noãn, ngọt ngào quá.
“Dù sao trước khi cậu có năng lực yêu đương một người bình thường, thì tớ sẽ không cho phép cậu gây họa cho anh tớ, dù là bạn thân cũng không được.”
“Ồ.” Tôi buồn rầu.
Nếu tôi cứ vậy thì chẳng lẽ cô đơn cả đời hả?
Ánh mắt Giang Tự nhìn tôi, rồi nhìn sau lưng: “Tôi đề nghị em tạm thời không cần yêu đương.”
“Noãn Noãn, người đàn ông này là ai mà đề nghị em….”
Tên đàn ông khốn kiếp kia đi theo sau tôi, lên tiếng.
“Tôi là bác sĩ tâm lý của Noãn Noãn.” Giang Tự trả lời.
“Em đi khám tâm lý làm gì? Có anh là tốt rồi?” Tên đàn ông khốn kiếp kia muốn cầm tay tôi kìa.
Tôi trốn tránh.
Hắn thở dài: “Noãn Noãn, anh biết em cần tình yêu, em không cần đi tư vấn tâm lý đâu. Tin anh, sau này anh sẽ cho em cảm giác an toàn mà em muốn.”
Tôi liếc nhìn hắn một cái, “Tôi không phải là trạm thu rác, sau này đừng tìm tôi.”
Tên kia muốn nói gì nhưng Kiều Kiều đã ôm tay tôi, “Noãn Noãn, đi ăn chung không?”
“Được.” Tôi đồng ý.
Sau khi đi một đoạn, Kiều Kiều im lặng nói: “Cậu rất vui khi tìm bạn trai ở thùng rác còn gì?”
Giang Tự cúi đầu nhìn tôi, “Có thể nhận ra được điều này là tốt rồi.”
“Bây giờ cậu ấy có thể nhận ra được, đợi khi cậu ấy bắt đầu thèm yêu thì anh bảo cậu ấy đi bốc rác cũng làm ấy chứ.”