Cũng may là bọn họ đã chuẩn bị rất lâu cho lần thảo phạt này, tính toán đủ mọi bề.
Họ đã tìm được cách ứng phó với chuyện tiêu hao quá nhiều thể lực từ lâu rồi... Tiểu đội thảo phạt này là hy vọng của Đại Hạ, sau lưng họ là tổ hậu cần và đoàn tham mưu giỏi nhất, giúp họ chuẩn bị tất cả mọi việc.
Sau khi phát hiện ra con tinh tinh này cố tình kéo dài để họ tiêu hao thể lực, ngoại trừ mấy người có chiến lực mạnh nhất xung phong dẫn đầu thì các thành viên khác của tiểu đội đều nhanh chóng tháo hành lý, áo giáp ra.
Khi vào trong thế giới gương, người thức tỉnh không chỉ vác mỗi cái thân, dựa theo cường độ tinh thần lực khác nhau, họ có thể mang theo một số vật phẩm, binh khí, áo giáp vào. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Diệt Hoàng và Phúc Hắc có thể trang bị chiến giáp toàn thân.
Một người không thể mang theo quá nhiều đồ, nhưng cả một tiểu đội thì lại không hề ít. Mà những thứ tiểu đội này tháo xuống lại nhanh chóng được lắp ghép lại… thành nhiều chiếc xe tay ga gọn nhẹ.
Cứ hai ba đội viên đi cùng một xe, chạy như bay trong thế giới gương, đuổi theo con tinh thú có hình dạng tinh tinh kia.
Thế giới gương rộng lớn như vậy, nếu để người thức tỉnh chạy bộ đuổi theo tinh thú thì có khi phải chạy từ đầu bên này sang đầu bên kia của cả thị trấn mất, chưa đánh chết tinh thú thì các thành viên trong tiểu đội đã chết vì mệt trước rồi.
Loại xe có thể thích ứng được với mọi địa hình này đương nhiên là vật phẩm không thể thiếu rồi.
“Vượt lên, sau đó hạn chế nó.”
Phúc Hắc trầm giọng nói:
“Đến lúc đó tôi đi lên trước mặt cản nó lại, mọi ngươi buff cho tôi... Tiểu đội tấn công do Diệt Hoàng chỉ huy nhé.”
“Cứ giao cho tôi.”
Lôi điện màu hồng lóe lên lách tách ở đuôi tóc của Diệt Hoàng. Sau khi tiêm xong, trạng thái tinh thần của cô rất ổn định, ngữ khí bình thản, cơ thể tuy nhỏ bé nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ đáng tin.
Cách đó không xa, khi nhìn thấy họ dám gian lận mà lái xe đuổi theo, tinh thú siêu quy cách vốn đang muốn tiếp tục làm tiêu hao thể lực của các thành viên tiểu đội nghĩ ngợi một lát rồi dừng lại, không chạy nữa.
Nó từ từ xoay người lại, nhìn chằm chằm vào các thành viên tiểu đội.
Phải phá hết đống xe này đi mới được. Không thì nó tiêu hao thể lực của nhân loại kiểu gì được?
Vì thế cả hai phe đã có suy tính rõ ràng, cuối cùng cũng chấm dứt vở kịch rượt đuổi này, lần đầu tiên giao đấu chính diện.
“Bốp ~”
Con tinh thú khổng lồ cao sáu tầng lầu xoay người tát một cái, sau khi khổng lồ hóa, mấy nhân loại đuổi giết nó chỉ nhỏ như lũ kiến vậy.
“Phúc Hắc, lên!”
Diệt Phượng quát.
“Bất Động Kim Cương Tượng!”
Phúc Hắc chắp hai tay lại, hét lớn. Ánh sáng đen kịt lóe lên trên người anh, chiến giáp của anh có tác dụng đồng bộ với tinh thần lực, được chế tạo từ tài liệu quý giá.
“Keng ~” Sau lưng anh có một pho Kim Cang trợn mắt giận dữ ngưng tụ lại, ảo ảnh cao gần ba tầng lầu này nhấc cánh tay đen kịt kia lên, đỡ lấy bàn tay của tinh thú khổng lồ.
Bốp! Bàn tay của tinh thú bị Phúc Hắc cản lại.
Ở phía sau, tổ tấn công của Diệt Phượng chớp thời cơ vòng ra sau lưng tinh thú, tập trung tấn công phần gốc đuôi của nó… Phần đuôi của tinh tinh khổng lồ được bảo vệ bởi lớp vảy lân, nhưng phần gốc đuôi chỉ được phủ lên một lớp lông, chỗ tiếp nối giữa đuôi và cơ thể là nơi rất thích hợp để tấn công.
Diệt Phượng muốn đánh cược với suy đoán của viện trưởng.
Nếu như đánh gãy được cái đuôi này, biết đâu lại phát hiện nhược điểm của bạn tinh thú tinh tinh khổng lồ cũng nên?
Hai bên chính thức giao chiến.
Đủ loại hiệu ứng năng lực bắn ra tung tóe, cự thú gào thét như trong mấy bộ phim điện ảnh quái thú viễn tưởng.
…
…
Ở phía bên kia.
Sau khi hoạt động ban đêm của hai vợ chồng kết thúc, Hứa Kỳ Tịch đột nhiên có cảm ứng, hắn vươn tay sờ lên tóc mình.
“Hì hì, thú vị thật.”
Hắn nói nhỏ.
Vừa nãy, khi một “Hứa Kỳ Tịch” biến mất thì cũng đồng thời phản hồi lại một phần tin tức cho hắn.
“Cái gì thú vị cơ?”
Họa Mi lười biếng hỏi.
“Sau khi một phân thân của anh biến mất thì đã chia sẻ cho anh vài ký ức. Không ngờ phân thân còn có hiệu quả này nữa.”
Hứa Kỳ Tịch giải thích.
Phân thân ở đây chính là phân thân có được khi hiến tế tóc.
Từ sau khi có được kỹ năng này, sáng nay gội đầu rụng mất vài sợi tóc, Hứa Kỳ Tịch tiếc rẻ nên dùng mấy cọng tóc rụng đó để hóa ra ba phân thân… Số tóc còn lại thì cất đi để sau này dùng tiếp.
Có lẽ do tóc hắn ngắn nên ba phân thân hắn kích hoạt sáng nay đều khá lùn. Ba sợi tóc này cũng có độ dài khác nhau, sợi tóc dài nhất hóa ra phân thân cao một mét rưỡi, phân thân lùn nhất thì chỉ được có một mét hai.
Từ sau khi nhận ra điều này, Hứa Kỳ Tịch quyết định phải nuôi tóc dài, đầu đinh đã không còn thích hợp với hắn nữa rồi.
Ba phân thân cũng không ở nhà mà bị Hứa Kỳ Tịch phái ra ngoài từ sáng sớm để thí nghiệm đủ thứ.
Phân thân ở lại trong tiểu trấn hiện vẫn nằm trong phạm vi cảm ứng của Hứa Kỳ Tịch, trong đầu của hắn giống như một bản đồ thu nhỏ, có thể định vị vị trí của phân thân đó, đưa ra những chỉ lệnh cụ thể cho nó… Ví dụ như nhảy lò cò trên đường, tập thể dục theo đài, ngồi xuống nghỉ ngơi…
Nhưng sau khi ra khỏi tiểu trấn để vào nội thành, Hứa Kỳ Tịch không thể xác định vị trí của phân thân nữa, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được hướng đi của nó. Hơn nữa, phân thân rời khỏi tiểu trấn chỉ có thể tiếp nhận những mệnh lệnh đại khái, ví dụ như đi, ngồi. Những mệnh lệnh quá chi tiết sẽ khiến cho phân thân đơ ra.
Nếu đi xa hơn nữa, đến phương hướng của phân thân Hứa Kỳ Tịch cũng không thể cảm ứng được, cũng không thể ra lệnh, chúng sẽ chỉ biết thực hiện những hành động cố định theo như mệnh lệnh ban đầu. Cứ thế cho đến khi năng lượng duy trì phân thân cạn kiệt thì sẽ biến mất.
Mà phân thân phản hồi lại tin tức khi nãy chính là phân thân ở xa nhất, đã hoàn toàn mất tín hiệu.
Mệnh lệnh cuối cùng mà phân thân này nhận được là ‘cố gắng đi thật xa’, nên nó cứ di chuyển theo phương hướng cố định… Đến cuối cùng, phân thân này bị tấn công, bị người ta đánh ngất trong một ngõ nhỏ rồi bắt lên một chiếc xe van.
Nhưng chưa đợi mấy người trên xe phản ứng kịp thì phân thân này đã nổ banh xác vì hết năng lượng, hoàn toàn biến mất.
Sau khi biến mất, phân thân cũng không biến trở lại thành tóc, vì ngay từ đầu sợi tóc đó đã bị hiến tế rồi, đây chính là cái giá phải trả của phân thân.
Hình ảnh cuối cùng là ánh mắt kinh hãi của bốn người đàn ông đeo khẩu trang.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nơi phân thân biến mất.
“Đây là bọn buôn người hay là gì đây?”
Hứa Kỳ Tịch thấy hơi tò mò, thầm ghi nhớ hình dáng của mấy người này… Nếu bây giờ hắn vẫn còn kỹ năng vẽ tranh thì tốt rồi, ít nhất cũng có thể vẽ lại hình dáng của mấy người đó, dù có đeo khẩu trang thì cũng vẽ được đường nét đại khái.
Đồng thời, hắn dựa theo vị trí truyền tới cuối cùng trong trí nhớ để xác định khu vực phân thân kia bị bắt.
Trước khi đi ngủ, hắn sạc điện không dây từ xa cho hai phân thân ở trên trấn và trong thành phố. Sau khi sạc đầy năng lượng cho chúng, hắn lại ra lệnh cho chúng… đi tới khu vực mà phân thân một mét rưỡi bị bắt lên xe van lúc trước.
Nếu như gặp phải đám người gây án kia thì cố gắng duy trì hình người, đừng tiêu tan mà ẩn nấp, lần theo đến xào huyệt của đối phương rồi nghĩ cách truyền tin về.
Không biết đám người kia có tiếp tục gây án ở khu vực đó không nhỉ?
Hy vọng mình và bọn họ có duyên gặp lại… Nghĩ tới đây, Hứa Kỳ Tịch từ từ chìm vào giấc mộng.
Mà hai phân thân đã được sạc điện xong cũng lần lượt đi tới khu vực mục tiêu.
…
Hai ngày sau, vào ban đêm.
Sau khi hoạt động ban đêm giữa hai vợ chồng lại kết thúc, Hứa Kỳ Tịch nghỉ ngơi một chút, đột nhiên có một luồng thông tin ập vào đầu của hắn, khiến hắn hưng phấn hẳn lên.
Là phân thân tan biến và đồng bộ ký ức.
Lần này phân thân không bị đánh tan mà là chủ động biến mất…
Trong ký ức, phân thân này cũng bị bắt lên xe van, cùng bị bắt với nó còn có nhiều người khác, cả nam lẫn nữ. Phân thân cao một mét hai còn lại của Hứa Kỳ Tịch cũng ở trong số đó.
Qua nhiều lần di chuyển, cuối cùng phân thân bị bắt cũng được đưa đến một khu sa mạc, đây là một hang ổ bí mật.
Vì thế phân thân này chủ động tiêu tan, gửi ký ức về.
Hứa Kỳ Tịch thấy tò mò:
“Sa mạc ư?”
Tốn hơn hai ngày trời, trả một cái giá đắt như thế, áp giải nhiều người đến sa mạc để làm gì vậy, trồng cây chắc?
“Hơn nữa, trên đường đi họ đổi xe nhiều lần… Đến việc sa mạc đó nằm ở đâu mình cũng không rõ.”
Hứa Kỳ Tịch lấy di động ra, mở bản đồ Trung Quốc lên.
Sa mạc cách chỗ hắn hai ngày đường là ở đâu nhỉ?
Chắc hẳn vẫn ở trong biên cảnh Đại Hạ, trong thời đại này, muốn để một chiếc xe toàn người là người như thế vượt biên còn khó hơn lên trời.
Hứa Kỳ Tịch bật bản đồ, tính toán vị trí của mấy sa mạc trên toàn quốc. Lấy vị trí của hắn làm trung tâm, nếu như lái xe không ngừng nghỉ thì hầu như đều có thể đến các sa mạc này trong vòng hai ngày ba đêm nhỉ?
“Nếu biết trước thì mình nên phái thêm mấy phân thân đi, như thế thì cứ cách một thời gian lại có thể gửi thêm một đợt thông tin về.”
Hứa Kỳ Tịch vươn tay cầm lấy chiếc túi nhỏ kiểu con gái trên đầu giường… Đây là túi đeo chéo mà hắn xin Họa Mi.
Bên trong có một chiếc túi zip được phong kín.
Trong túi toàn là tóc mới rụng gần đây của Hứa Kỳ Tịch, có tóc rụng khi gội đầu, có tóc rụng khi gãi đầu, có tóc không biết tại sao tự nhiên rụng.
Bây giờ trong túi đã có hơn bốn mươi sợi tóc, có thể biến ra hơn bốn mươi phân thân.
“Bây giờ lại phái một nhóm phân thân nữa đi hay đợi thêm chút nữa, chờ phân thân cuối cùng truyền tin tức về nhỉ?”
Hứa Kỳ Tịch thầm nói.
Bây giờ trong sa mạc kia chỉ còn mỗi phân thân cao một mét hai trông như trẻ con kia.
Hơn nữa năng lượng của phân thân đó cũng sắp cạn kiệt rồi, không biết có thể duy trì bao lâu nữa đây?
Do cách quá xa nên hắn không thể sử dụng tính năng sạc điện từ xa được.
[Mà không biết có thể mở cánh cổng kỳ tích ở chỗ phân thân rồi gửi đại bảo kiếm qua đó không nhi?]
Nếu hắn chủ động sử dụng, cánh cổng kỳ tích hiện giờ mới chỉ có thể dịch chuyển được tinh thần lực vô hình và các thể năng lượng… Vị khách lần trước của anh Diệu đến được là do đối phương phối hợp hành động, đồng thời mở một cánh cửa khác. Cửa liên kết với cửa thì cánh cổng kỳ tích mới có thể truyền tống thực thể.
Đã nghĩ đến là phải làm ngay.
Hứa Kỳ Tịch cõng Họa Mi, cẩn thận kích hoạt năng lượng của mình.
Trong não hải của hắn cứ quanh quẩn một suy nghĩ:
“Mở cánh cổng kỳ tích ở gần phân thân của ta!”
Dùng nó để cường hóa tọa độ của cánh cổng kỳ tích.
Có thành công được không thì phải xem ý trời.
Xẹt ~
Cánh cổng kỳ tích màu tím nhạt mở ra.
“A Tịch, anh đang làm gì thế?”
Họa Mi nghi hoặc hỏi.
A Tịch quay lưng về phía cô mà mở cửa, hắn đang muốn làm gì?