Bác sĩ Diệt Hoàng nghiêm túc kiểm tra cho Hứa Kỳ Tịch và Thẩm Họa Mi, tải số liệu kiểm tra lên máy để ghi lại.
“Họa Mi, não bộ của cô và thầy Hứa đều không có vấn đề gì… Nếu như không yên tâm, ngày mai cô cứ đưa thầy Hứa đến chỗ tôi làm kiểm tra toàn diện, tôi đặt lịch trước cho hai người.”
Bác sĩ Diệt Hoàng dặn dò.
“Được.”
Sau khi nghe xong kết quả kiểm tra của bác sĩ, Tề Y San cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy tôi và Họa Mi có cần lưu ý điều gì không?”
Hứa Kỳ Tịch thuận miệng hỏi, mỗi lần đi khám bệnh xong hắn đều quen miệng hỏi thêm một câu, tránh ăn nhầm đồ phải kiêng cử…
“Tạm thời thì không có, đợi ngày mai kiểm tra toàn diện xong thì tính sau.”
Bác sĩ Diệt Hoàng mỉm cười:
“Với tư cách là bác sĩ riêng của hai người, tôi sẽ đảm bảo sức khỏe cho cả hai. Mấy ngày tới, tôi sẽ tranh thủ tới một chuyến, đề phòng hai người mất trí nhớ lần nữa, sẽ không có lần sau đâu!”
“Cảm ơn bác sĩ Diệt Hoàng!”
Hứa Kỳ Tịch cảm thấy giọng điệu của bác sĩ Diệt Hoàng rất có khí thế, đây là chấp niệm của người làm bác sĩ à?
Được bác sĩ có chấp niệm như thế chăm sóc sức khỏe cũng là một chuyện tốt.
“Vậy hẹn mai gặp nhé.”
Bác sĩ Diệt Hoàng tạm biết Họa Mi và Hứa Kỳ Tịch rồi dẫn trợ lý rời đi.
Đợi sau khi cô đi, Hứa Kỳ Tịch bắt đầu trầm tư.
Hắn hơi để ý lời nói lúc trước của bác sĩ, thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng.
“Kỳ Tịch, buổi trưa anh muốn ăn gì?”
Lúc này, giọng nói của Tề Y San lại vang lên bên tai hắn.
“Em định nấu cơm à?”
Hứa Kỳ Tịch xoay người lại hỏi.
“Em chỉ muốn hỏi xem anh định gọi món gì thôi.”
Tề Y San giơ điện thoại lên, hỏi:
“Nếu như anh không thích đồ ăn ngoài, vậy đợi sau khi ‘cánh cổng kỳ tích’ hoàn thành, nếu như vẫn còn thời gian thì em sẽ đi học nấu ăn. Em nghĩ chắc mình cũng có năng khiếu ở mặt này… chỉ có điều không có thời gian để luyện tập mà thôi.”
“Được, đến lúc đó anh phụ trách đi chợ với rửa rau.”
Hứa Kỳ Tịch nói:
“Nhưng hôm nay anh đã nhờ người đặt đồ ăn hộ rồi.”
Đồ ăn mà Mạch Tuệ đặt hộ hắn chắc cũng sắp đến rồi.
…
Hai người ăn cơm xong rồi đi dạo.
Đây là hạng mục cố định của nhà Hứa Kỳ Tịch, cả Họa Mi và Tề Y San đều có thói quen này.
Khi ra ngoài đi dạo, Tề Y San xõa tóc ra, để mái tóc dài đến vai tự do tung bay, còn thay một cái váy trắng nữa.
Mặt trời tháng 5 khá gay gắt.
“Có che ô không?”
Hứa Kỳ Tịch nhìn Tề Y San, hỏi.
Tề Y San lắc đầu, cô dè dặt vươn tay ra, để mặt trời chiếu vào lòng bàn tay mình… Cứ như là muốn đón lấy, lưu giữ ánh sáng mặt trời vậy.
Đối với cô, dường như ánh sáng mặt trời rất quý giá.
“Tháng 5 nóng lắm rồi đấy.”
Hứa Kỳ Tịch nhắc nhở.
Sẽ bị rám nắng, nghiêm trọng hơn có khi còn bỏng da đấy.
“Vậy một lát nữa rồi che ô.”
Tề Y San mỉm cười như một tinh linh:
“Ánh nắng mặt trời là thứ rất quý giá, trước khi thế giới mất đi nó thì khó mà ý thức được sự quý giá này.”
[Tề Y San đang nhắc tới chuyện ở thế giới của cô ấy sao? Tại thế giới đó, ánh mặt trời rất hiếm, hoặc là đã biến mất rồi ư?]
Hứa Kỳ Tịch cất dù đi.
“Bây giờ đi dạo ở đâu đây?”
Tề Y San hỏi.
“Em muốn đi dạo ở chợ hoa và thú cưng bên cạnh, mua con chó con mèo gì đó… Không, đi xem hoa cỏ trước đã!”
Nếu như ngay cả thực vật cũng không trồng được thì còn nói gì đến chuyện nuôi con cơ chứ?
“Vậy trước tiên cứ đi đến cửa hàng bán cây cảnh xem sao, xuất phát thôi ~”
Dưới ánh mặt trời, Tề Y San có vẻ hoạt bạt hơn hẳn.
Thật ra cô rất muốn mua một con chó…
Nhưng nghĩ tới xúc cảm sờ đầu khiến cô không nỡ bỏ của Hứa Kỳ Tịch, cô lại không thích chó nữa… Chỉ cần cho cô mười phút, cô có thể xoa đầu Hứa Kỳ Tịch sướng tê tái!
[Hình như Tề Y San không bôi kem chống nắng thì phải?]
Hứa Kỳ Tịch ở phía sau nhìn cô gái đang phơi nắng kia.
Hy vọng thứ 2, sau khi Họa Mi tỉnh lại sẽ không cảm thấy mình đột nhiên sạm đen đi.
…
Chợ hoa và thú cưng ở thị trấn không to lắm, chỉ bán các chủng loại thường gặp.
Tề Y San ôm lấy cánh tay của Hứa Kỳ Tịch, nhanh chóng tìm thấy một cửa hàng bán cây cảnh.
Chỉ mấy phút sau…
Hứa Kỳ Tịch ôm một chậu lô hội, hài lòng đi ra khỏi cửa hàng.
Loài thực vật dễ trồng, lớn nhanh, thích hợp với người mới tập trồng cây… Nghe thế, chủ cửa hàng bèn giới thiệu cho hắn chậu lô hội lớn nay, không những dễ trồng mà nghe nói còn có hiệu quả làm đẹp.
Đàn ông mua sắm nhanh nhẹn thế đó.
Dưới ánh nắng mặt trời, một tay Hứa Kỳ Tịch ôm lấy bồn cây, một tay nắm tay cô gái tóc ngắn hoạt bát.
Hắn cảm thấy hình tượng của mình lúc này khá là kinh điển, giống hệt với nam chính trong một bộ phim điện ảnh hắn xem hồi nhỏ.
Có cần đeo thêm cặp kính râm tròn không nhỉ?
“Đang nghĩ gì đó?”
Tề Y San cười hỏi.
“Đang nghĩ có nên đeo thêm cặp kính râm không, sau này mỗi lần ra ngoài đi dạo với em, anh đều sẽ ôm theo lô hội, một tay ôm lô hội, một tay dắt em.”
Hứa Kỳ Tịch đáp.
Bây giờ hắn phải nuôi cây lô hội này như nuôi con gái.
…
…
Sau khi về nhà, Tề Y San thay lại bộ đồ lúc trước, tập trung toàn bộ công sức vào cánh cổng kỳ tích.
Mỗi tuần cô chỉ có hai ngày, đối với cô, thời gian vô cùng quý báu.
Lần này Hứa Kỳ Tịch bê một cái bàn tới rồi lấy một chiếc notebook ra để lướt xem tin tức, sự kiện của Đại Hạ, cũng như các sự kiện quốc tế lớn trong ba năm nay.
Rất nhiều các chi tiết sinh hoạt khiến hắn nhạy cảm phát hiện ra rằng hình như thế giới đang thay đổi.
Ting ~
Âm báo có tin nhắn mới từ nhóm chat ký túc xá đại học vang lên.
Trương Bản Pha:
“Mọi người… Tao vừa đến nhà Cao Thoán, nó thật sự gặp chút chuyện rồi.”
Dương Duyệt:
“Có chuyện gì thế? Có cần dùng đến tiền không? Nếu cần thì hai năm nay tao cũng tiết kiệm được một ít đây.”
“Nửa năm trước Cao Thoán đến Tân Thành công tác, đột nhiên không tỉnh dậy nữa, không biết là vì nguyên nhân gì, giống như người thực vật vậy, hôn mê gần nửa năm. Nghe chú Cao nói, nó mới tỉnh lại hai ngày trước. Chuyện này được giấu kín lắm, nếu không phải hôm nay tao đến nhà nó chơi thì cũng không biết chuyện.”
Trương Bản Pha nhắn.
“Người thực vật á? Thế chi phí chữa trị có nhiều không? Cần bao nhiêu?”
Tô Thất Thất ngoi lên hỏi, gia cảnh phần lớn những người bạn khác trong ký túc xá đều chỉ thường thường bậc trung, nhưng nhà Tô Thất Thất thì lại có tiền.
“Không cần phải lo chuyện này, chú Cao nói chẳng tiêu hết nhiều tiền đâu. Bệnh tình của Cao Thoán khá đặc biệt, chi phí chữa trị được nhà nước lo hết rồi…”
Trương Bản Pha đáp.
Hứa Kỳ Tịch: “!!!”
Trùng hợp thế ư?
Chắc lão Cao không phải ‘ca bệnh’ mà bác sĩ Diệt Hoàng nói đến đấy chứ?
“Tóm lại tỉnh là tốt rồi. Bây giờ Cao Thoán về nhà chưa?”
Hứa Kỳ Tịch hỏi.
“Hình như sau khi tỉnh lại nó còn phải kiểm tra tổng quát gì đó nữa… Chắc là hôm nay hoặc mai là được về nhà rồi. Chú Cao bảo chúng ta không phải lo, nhìn sắc mặt của chú Cao thì chắc không phải nói dối đâu.”
Trương Bản Pha đáp.
“Thế thì tốt.”
Đọc đến đây, Dương Duyệt thở phào nhẹ nhõm.
Khi mấy người bạn trong ký túc xá nói chuyện với nhau, Cao Thoán đúng lúc cũng online.
“Để mọi người lo lắng rồi, giờ tao hồi phục hoàn toàn rồi, trừ việc nằm trên giường nửa năm nên cơ thể hơi yếu ra thì không có vấn đề gì khác. Chỉ cần tĩnh dưỡng là được… Nghe nói trong thời gian hôn mê, ngày nào cũng có chị y tá xinh đẹp đến xoa bóp toàn thân cho tao nên các cơ mới không bị teo. Tao vừa làm xong bước kiểm tra tổng quát cuối cùng, đã quan sát mấy ngày. Bây giờ đang làm thủ tục xuất viện rồi. Vừa nộp bù tiền điện thoại, nói chuyện với người nhà xong thì online luôn nè.”
Vừa xuất hiện, Cao Thoán đã tuôn một tràng dài.
Hiển nhiên là nghẹn lâu rồi, bây giờ e là cậu ta đang có trăm ngàn điều muốn nói.
“Chức mừng nhé ~ Xuất viện là tốt rồi, đợi khi mày về, bọn tao sẽ mở tiệc tẩy trần cho mày.”
Hứa Kỳ Tịch trêu ghẹo:
“Nếu mày thấy mình yếu thì cùng tập gym với tao nhé?”
Cao Thoán: “…”
“Không có di chứng gì chứ?”
Hứa Kỳ Tịch nghĩ một lúc, vẫn thấy chưa yên tâm nên hỏi.
“Di chứng thì chắc là có. Thỉnh thoảng tự nhiên tao lại bị bong da. Nhưng vấn đề này không lớn, bác sĩ đã nói đây là tác dụng của thuốc. Đợi một thời gian nữa khi cơ thể đã hồi phục, tình trạng này sẽ biến mất.”
Cao Thoán đáp:
“Mấy hôm nữa chúng ta gặp nhau cho tiện chém đi.”
Biết Cao Thoán không sao, mọi người trong nhóm cũng yên tâm.
Tô Thất Thất:
“[icon cười nhăn răng] Đợi mày về nhà, bọn tao sẽ tẩy trần cho mày, tha hồ mà tâm sự. Ví dụ như quý ngài Cao Thoán hôn mê nửa năm có cảm tưởng gì chẳng hạn.”
“Cảm tưởng ư?”
Cao Thoán khựng lại một lát rồi đáp:
“Nếu như có thể, tao muốn tu tiên.”
Hứa Kỳ Tịch: “?”
Tô Thất Thất: “?”
Trương Bản Pha: “?”
Dương Duyệt: “?”
Trương Bình: “?”
“Tao nghi ngờ nửa năm trước, trước khi hôn mê… tao thấy được vài thứ.”
Cao Thoán thong thả nói:
“Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như tao nhìn thấy có bóng người đang chiến đấu với thứ gì đó. Thế nên tao đang cân nhắc đợi sau khi cơ thể hồi phục, có nên dành thời gian đi dạo ở danh sơn phúc địa nước mình hay không, nói không chừng lại có ‘kỳ tịch’ (*) thì sao?”