Karen đưa tay vuốt vuốt cái đầu cho trụi lũi của Kevin, nói: "Để Alfred chuẩn bịcho Kevin một ít thuốc mọc tóc đi, hoặc là, trên chợ đen có bán loại thuốc kíchthích mọc lông nào không?"Thấy Karen quan tâm mình, Kevin lập tức lộ ra nụ cười lần nữa.Pall thì dùng móng vuốt chỉ về phía nóc tủ lạnh, nói: "Ở trên đó có một cái hộp,cậu lấy xuống đi."Karen lấy xuống một cái hộp kim loại từ trên nóc tủ lạnh, mở ra, bên trong cómười hai quả cầu nhỏ màu xanh lam, kích cỡ lớn nhỏ không khác với mấy viênbi là bao, nắm ở trong tay có cảm giác lành lạnh."Đây là những hạt châu trận pháp, con chó ngu xuẩn đã phân giải trận pháp ởtrong thanh sáo dọc, rồi sau đó khắc lại vào trong những hạt châu này, phươngpháp sử dụng rất đơn giản, truyền một ít năng lượng linh tính vào bên trong, sauđó bóp nát nó, trận pháp sẽ tự động hiện ra.Khuyết điểm của những hạt châu này đó là khó chế tạo, thời gian tồn tại củatrận pháp bên trong rất ngắn, là hàng dùng một lần, nhưng những vấn đề này đốivới cậu mà nói thì cũng không xem như là vấn đề quá lớn.Giá tiền của nó cũng không đắt, trên chợ đen có giá 50 phiếu điểm một cái, chủyếu đắt ở chi phí chế tạo, nhưng chí phí chế tạo của chúng ta chỉ là thức ăn chochó mà thôi.Thời gian sử dụng ngắn, dù sao cũng đủ thời gian để cậu rút thanh kiếm rangoài.""Để tôi thử một chút." Karen cầm lấy một hạt châu, "Đi ngoài phòng thử mộtchút đi, chi phí một lần sử dụng là 3050 phiếu Trật Tự, thử trong phòng luôncảm thấy có vẻ hơi lãng phí.""Ừm, đương nhiên, cậu còn có thể thiết kế một vài động tác sử dụng."Karen cầm một hạt châu đi tới trong sân, Pall nhảy từ vai của anh xuống, ngồi ởtrên lưng của Kevin."Đã nghĩ kỹ động tác sao?" Pall hỏi.Karen nhẹ gật đầu, trước hết truyền một ít năng lượng linh tính vào trong hạtchâu, cảm nhận được hạt châu sau đó từ từ tỏa nhiệt, Karen quỳ một chânxuống, bàn tay cầm hạt châu vỗ nó xuống mặt đất, thoạt nhìn như là dùng mộttay đập xuống đất."Ầm!"Có một tiếng giòn vang truyền đến, một vùng ánh sáng màu xanh vừa mới xuấthiện dưới lòng bàn tay của Karen thì ngay sau đó chuôi kiếm của thanh Arius đãlộ ra từ bên trong, Karen thuận tay mà bắt lấy chuôi kiếm, rút toàn bộ thanhkiếm ra ngoài, đồng thời hoàn thành chuỗi động tác bằng việc đứng dậy."Ồ, không thể không nói, trọn bộ chuỗi động tác cũng rất trôi chảy, cũng rất cókhí thế." Pall cho ra lời nhận xét."Gâu!" Kevin cũng gật đầu.Karen hỏi: "Tôi biết khoảng cách dịch chuyển là trong khu vực của thành phốYork, nhưng nếu như vị trí của tôi có trận pháp và kết giới, có thể dịch chuyểnnó đến nơi đó sao""Gâu! Gâu! Gâu! Gâu!""Con chó ngu xuẩn nói là không thành vấn đề, cấp bậc không gian của vật nàyrất cao, có thể hoàn thành việc xé rách không gian trong nháy mắt, trừ phi làtrận pháp hoặc kết giới phong tỏa không gian đặc biệt ra, nếu không cậu đều cóthể dịch chuyển thanh kiếm này đến bên người.Nhưng nếu dịch chuyển nó đến, sẽ làm cho người đang duy trì trận pháp và kếtgiới cảm nhận được.""Ừm, tôi đã biết." Karen nhìn về phía Pall và Kevin, "Gần đây hai người vất vảrồi nhỉ.""Không vất vả lắm, chúng tôi rất thích làm việc, với lại gần đây cậu cũng kiếmđược rất nhiều phiếu điểm, tên yêu tinh radio kia trở nên rất hào phóng, tài liệumà chúng tôi được cung cấp cũng rất nhiều, loại cảm giác này, cũng không tệchút nào.""Gâu!""Tốt, nghỉ ngơi thôi, ngày mai có tang lễ cần phải làm.""Là của lão già kia sao?""Ừm.""Tôi cảm thấy nếu lão già kia chết thì cũng rất đang tiếc, con chó ngu có nói nếucái tủ lạnh kia thật sự là do một mình ông ta tạo ra, thì có nghĩa rằng vốn hiểubiết của ông ta đối với năng lượng không gian có cấp độ rất cao.""Bản thân người ta cũng không muốn sống tiếp cho nên cũng không còn cáchnào."Karen trước hết vào phòng tắm tắm một cái, sau đó nằm dài trên giường, Pall bòlên trên ngực Karen, vuốt mèo co ro, nhìn Karen."Có việc gì à?""À, tôi có một cái thỉnh cầu nho nhỏ.""Nói.""Cậu có thể xin nhờ tên nhóc của gia tộc Voss kia chế tạo giúp cho tôi và Kevinmỗi người một cái con rối hình người không?""Con rối hình người?""Ừm, không cần vật liệu tốt, có thể sử dụng là được, tôi cảm thấy, khoảngchừng năm nghìn Phiếu Trật Tự là làm được rồi.""Để Alfred đi nói đi.""Không, tốt nhất là cậu tự mình đi, bởi vì nếu yêu tinh radio đi, năm nghìnPhiếu Trật Tự đặt cọc cũng chỉ có thể làm một con rối giá trị năm nghìn, nhưngnếu cậu đi mà nói thì cũng không có giới hạn.""Được rồi, chờ đến khi tang lễ của Lão Saman kết thúc thì tôi sẽ đến bảo tànggốm Lemar hỏi xem."Karen chỉ có thể đồng ý, anh cũng không có cách nào từ chối lời thỉnh cầu“muốn làm người" của mèo và chó trong nhà."Vậy cậu ngủ ngon nhé, Karen bé nhỏ thân yêu của tôi, đây, để tôi đắp chăn chocậu." Pall bò đến bên gối Karen, dùng cái vuốt mèo của mình mà nhấc nhấcchăn mền lên tượng trưng vài cái.Bởi vì hôm qua không được nghỉ ngơi tốt, cho nên giấc ngủ này Karen ngủ rấtsay, lúc tỉnh lại đã là bảy giờ rưỡi sáng hôm sau, Karen rất là thoải mái mà duỗilưng một cái, sau khi rửa mặt thì đi vào trong phòng bếp, chuẩn bị một bát mìDương Xuân cho mình.Lúc làm gia vị, âm thanh của Lão Saman vang lên từ sau lưng:"Cũng làm cho ta một bát đi, à không, hai bát."Karen quay đầu nhìn về phía Lão Saman, chỉ thấy hôm nay ông ta mặc một bồđồ vét màu xanh lam, thắt cà vạt, râu ria và tóc đều được chỉnh chu, trên mặtcũng được trang điểm."Tay nghề của phu nhân Lake cũng không tệ.""Đúng vậy, rất không tệ, vốn dĩ ta còn tưởng cô ta không quen trang điểm chongười sống, kết quả là ta quá lo lắng rồi.""Đều phải nằm vào trong quan tài, như nhau thôi.""Bất quá ta từ chối lời đề nghị đóng đinh vào sau gáy để kéo căng da.""Sợ đau à?""Nếp nhăn của người già là món quà của năm tháng.""Lời này ông hẳn nên nói với phụ nữ, bọn họ sẽ ước gì có thể tặng hết mấy mónquà đó cho ông."Karen quyết định cứ nấu luôn một nồi mì, sau đó dùng một cái bát rất lớn hoặccó thể gọi là một cái thau, múc ra để lên trên bàn ăn, mình và Lão Saman mộtngười ăn mì trong bát, một người ăn mì trong cái thau.Lúc ăn mì, Karen theo thói quen mà đặt cuốn sổ ghi chép thuật pháp bên cạnhvừa ăn vừa xem.