Số 13 Phố Mink

Chương 562: Ngôi mộ trống (2)



"Có chỗ nào khác nhau không?" Karen hỏi Pall và Kelvin.

Cả và Kelvin đều lắc đầu, tỏ ý không có gì khác biệt, vẫn hoàn hảo chân thực

như trước.

Giây tiếp theo, tâm trí Karen khẽ xoay chuyển, anh biến trở lại bộ dáng ban đầu

nhưng trên mặt thì nhiều thêm một chiếc mặt nạ trắng.

"Cô có biết nguồn gốc của chiếc mặt nạ do ông nội tặng không?"

Pall lắc đầu nói: "Nhưng nếu đã có thể khiến chiếc nhẫn mà gia tộc Wallowski

sinh phản ứng, ta đoán rằng có khả năng now cũng đến từ gia tộc Wallowski."

"Gâu! Gâu! Gâu!"

"Con chó ngu ngốc nói rằng đúng là xuất phát từ gia tộc Wallowski. Nhưng là

từ rất xa xưa, chứ không phải gia tộc Wallowski hiện tại."

"Gâu! Gâu! Gâu!"

"Bởi vì lúc ấy nó giúp cậu cắt đứt nghi thức huyết tế, có nghĩa là khi cậu đeo

mặt nạ này lên, ngay cả huyết mạch cũng bị ngăn cách."

"Nghe rất lợi hại."

Karen gật đầu rồi ném chiếc mặt nạ trắng bạc từ trong túi trang bị sang một bên.

Mặc dù chưa tìm ra dụng ý khác của mặt nạ ông nội cho, nhưng chiếc này chắc

chắn là vô dụng.

Sau đó, Karen cởi bỏ giày của mình, đeo vào đôi ủng da, thử đi vài bước.

"Cảm giác thế nào?" Pall hỏi.

"Có hơi rộng, không vừa chân cho lắm."

"Có thể đổi sang cỡ nhỏ hơn không?" Pall hỏi.

"Điều đó không cần thiết, bởi vì một thành viên lâu năm của đội ngũ đã nói với

tôi rằng những thứ không cần dùng đến có thể đem ra chợ đen bán."

"Một đôi giày thì bán được bao nhiêu tiền chứ." Pall dùng móng vuốt đè lên

thần bào màu đen. "thần bào này cũng là kiểu bình thường, và không có phù văn

nào trên đó."

Karen mặc chiếc thần bào vào, nó cũng hơi rộng.

"A, bộ quần áo này đều không vừa, chúng ta nên đặt trước bộ khác." Pall nói,

"Bên trong chợ đen hẳn là có những thợ chuyên may thần bào, bọ họ còn có thể

giúp cậu mời pháp sư thêm vào thần áo của cậu chút trận pháp."

"Giá cả thì sao?"

"Không rẻ."

"Quên đi, tôi sẽ thông qua nơi chính quy để mua một bộ. Dù sao thì đó cũng là

bộ thần bào chính quy đầu tiên."

Dựa theo nguyên tắc thường thấy, thì thần bào chính quy sẽ đắt hơn một chút.

"Chờ đến lúc cậu trở thành thẩm phán quan, về sau hàng năm sẽ được phát cho

một bộ trang phục thẩm phán quan, thần bộc, thần khải cùng thần mục. Bình

thường là phải đợi đến lúc cương vị có nhu cầu thì mới phát." Pall nói.

"Thật là keo kiệt." Karen thở dài, “Phúc lợi cơ bản này tệ thật."

"Ở đâu cũng vậy." Pall coi đó là lẽ đương nhiên, "Trong mọi tầng lớp xã hội,

mức cơ bản là khó khăn nhất và tồi tệ nhất, vì vậy cậu phải leo lên cao."

"Nhiệm vụ lần này tôi phụ trách làm vệ sĩ cá nhân. Hẳn là cần quần áo thường

ngày, không phải thần bào. Tôi sẽ mua một chiếc từ giáo hội thông qua Pavaro

với phiếu giảm giá."

"Chà, vậy cũng tốt."

Karen từ trong bọc lấy ra một chiếc áo có tấm thép sau lưng, trông giống như là

một chiếc áo đai chống gù lưng.

Đem nó mặc vào người mới phát hiện cũng chỉ có một điểm phía trước và sau

lưng là đạt được phòng hộ, vả lại bên trong không có trận pháp, Karen thử đưa

vào linh tính nhưng một chút biến hóa cũng không có.

Cho nên xác định nó cũng chỉ là một chiếc đai chống gù thôi.

Có vẻ như trong bao không còn gì, nên Karen đã lật ngược nó lại, lắc lắc, từ bên

trong rơi ra vài tờ 100 Rael, nhặt lên đếm tổng cộng được 500 Rael.

"Tôi nghĩ, toàn bộ những thứ trong bao có khẩu súng lục ổ quay là thiết thực

nhất, tiếp đến là 500 Rael này."

Súng ổ quay được Karen nạp đạn để bên người, 500 Rael thì đặt trên bàn trà

dùng chén trà chặn lại, còn tất cả những thứ khác đều được ném trở về bao.

"Đúng rồi, lần này tôi lại nhận nhiệm vụ bảo an." Karen nói.

"Cậu vừa nói rồi, ta nghe được." Pall đáp lại, "Nhìn qua thì có vẻ như vị đội

trưởng kia rất coi trọng cậu."

Karen không muốn tiếp tục bàn về cái vấn đề "coi trọng" này, mà là hỏi:

"Mục tiêu bảo vệ lần này là đại biểu của gia tộc Ám Nguyệt được phái tới thành

phố York đàm phán. Cái gia tộc Ám Nguyệt này có liên quan gì tới Ám Nguyệt

Chi Nhận mà tôi biết không?"

Pall cả người ngẩn ra.

Bên kia Kelvin nghe được tin tức này liền ngậm chặt miệng, bờ môi kéo lên

trên, mắt chó trợn tròn, nó vậy mà biết Ám Nguyệt Chi Nhận làm cách nào tới

được tay Pall.

"Ách, ta nghĩ, có lẽ, có lẽ, đó là một gia tộc."

"Nói rõ ràng đi."

"Không có gì để nói chi tiết hơn."

"Thuật pháp này từ đâu tới, làm sao mà cô chiếm được nó?"

"Ách... Lúc trước có một người trong gia tộc Ám Nguyệt thích ta, muốn theo

đuổi ta, sau đó đã tặng ta thuật pháp này coi như là lễ vật."

"Sau đó?"

"Sau đó gì cơ?" Pall chớp chớp đôi mắt mèo màu hổ phách.

"Còn người kia thì sao?"

"Ta không thích nên đã đá hắn ta rồi. Chẳng phải ta đã nói với cậu rồi sao, trước

đây ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu kết hôn. Dù sao cha ta cũng không thể

đánh lại ta, các cô chú cũng không thể đánh lại ta, các anh em khác lại càng

không đánh được, vì vậy không ai có thể ép buộc hết."

"Chỉ đơn giản như vậy?"

"Không có gì phức tạp. Tin ta đi, cuối cùng ta cũng chia tay hắn trong hòa bình.

Không, hắn thậm chí còn chưa từng được chạm vào tay ta. Tóm lại, bọn ở trong

bầu không khí hữu hảo mà quên nhau trên biển rộng."

"Vì vậy, nếu tôi sử dụng Ám Nguyệt Chi Nhận trước mặt gia tộc Ám Nguyệt

cũng sẽ không có vấn đề gì?"

"Không được!" Pall ngay lập tức kêu lên.

Karen ngồi xuống ghế sofa, nói, "Kể đi."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.