Số 13 Phố Mink

Chương 507: Ngả bài (2)



Cửa phòng ngủ bị đẩy mở, phu nhân Lake đi vào, nhìn khay cơm trên bàn, lập

tức mắng nói:

“Ông là lão gia mà, tôi bưng khay cơm vào cho ông thì thôi đi, còn cần tôi bưng

ra giúp ông hả?”

Karen hơi dựa về phía sau, rất bình tĩnh nói: “Huyết Linh phấn nhà trong nhà

cần mỗi tháng, tôi sẽ bảo đảm cung cấp không gián đoạn.”

Phu nhân Lake sửng sốt, sắc mặt hơi không tự nhiên:

“Ông…”

“Tôi…”

“Nhà này…”

Mấy lần bà ấy thử lên tiếng, thay đổi cách nói mấy lần, nhưng vẫn không chuẩn,

càng nói không chuẩn càng hoảng loạn, căng thẳng đến mức khoang mắt đỏ

bừng.

Bà ấy rất sợ người “chồng” trước mặt này, bà ấy không biết rốt cuộc anh là ai,

thậm chí bà ấy không dám nghĩ hiện tại người chồng thực sự của mình đang ở

đâu… Tuy bà ấy đã đại khái đoán ra một kết quả.

Nhưng bà ấy càng sợ hai cô con gái của mình sẽ bị gián đoạn nguồn Huyết Linh

phấn hơn.

Nếu chỉ là một mình bà ấy, chắc chắn bày ấy không hy vọng có được Huyết

Linh phấn nữa, là một người mẹ, vì con cái, bà ấy có thể nhẫn chịu tất cả.

“Tôi là chồng của bà.” Karen nói: “Phải không?”

Phu nhân Lake không do dự, lập tức gật đầu: “Đúng, ông là chồng của tôi.”

Karen bỗng nhiên cảm thấy câu này của mình không đúng lắm, anh vốn muốn

trấn an phu nhân Lake đích, không phải muốn dọa bà ấy.

“Tôi có một người bạn rất tốt, không biết trước đây tôi đã nói với bà chưa, ông

ấy là một người rất tốt, một người rất có trách nhiệm, một người vô cùng chính

trực khiến tôi khâm phục.”

Phu nhân Lake hơi kinh ngạc nhìn Karen, bà ấy nghe ra người mà “chồng”

trước mắt nói là ai, bà ấy cẩn thận hỏi:

“Người bạn đó, bây giờ ở đâu?”

“Ông ấy đi rồi.”

Phu nhân Lake ngồi xuống bên giường, giống như bị mất linh hồn.

“Người bạn đó đã từng cầu xin tôi, nếu ông ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hy

vọng tôi có thể giúp chăm sóc người nhà của ông ấy, tôi đã đồng ý, có lẽ mỗi

tháng đều cần gánh vác một phần chi phí cần thiết.

Về việc này, phu nhân, bà sẽ không phản đối tôi tự ý quyết định chứ?”

Phu nhân Lake hít sâu một hơi, lắc đầu, sau đó lại gật đầu, nói: “Đây là việc

đúng đắn, việc nên làm, ông… ông làm đúng rồi.”

“Tốt, phu nhân, bà hiểu được thì tốt, điều tôi lo lắng nhất là phu nhân trách tội

tôi.”

“Không, không đâu, sao thế được.”

“Nếu phu nhân đã đồng ý, tiếp theo, tôi sẽ chăm sóc tốt vợ và các con của ông

ấy, tôi sẽ cố hết sức cung cấp một cuộc sống ổn định thoải mái cho bọn họ.”

“Cám ơn… Không, ông làm đúng lắm, tôi rất ủng hộ ông.”

“Nhưng tôi không hy vọng quấy rầy người nhà của bà ấy, bởi vì phu nhân cũng

biết đấy, tôi vừa ra từ nhà lao của Đòn roi của kỷ luật, thân phận không tiện, tôi

cũng không hy vọng thân phận của mình mang đến ảnh hưởng không tốt cho

cuộc sống của bọn họ.”

“Bọn họ, sẽ biết ơn từ tận trong lòng, sẽ biết ơn, cũng sẽ giúp giữ bí mật.”

“Tốt.”

Phu nhân Lake lập tức lau nước mắt của mình, gật đầu nói:

“Tốt, tốt.”

“Phu nhân, tôi có việc, phải đi ra ngoài một chuyến, đêm nay sẽ không về.”

“Ừm, ông làm việc của ông, ông còn nhiều việc.” Phu nhân Lake đứng dậy.

Karen đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ, khi đến cửa hàng phía trước, Pieck và

Dincom đều đứng lên, hỏi:

“Ông chủ, phải ra ngoài à?”

“Ừm, tôi còn việc phải đi xử lý, buổi tối sẽ không về.”

“Vâng, ông chủ.” Dincom gật đầu.

“Ông chủ, ông đã nói gì với phu nhân?” Pieck có lòng tốt nhắc nhở.

Đúng lúc này,

Sân viện phía sau vang lên tiếng tứng giận mắng mỏ của phu nhân Lake:

“Vừa trở về đã ra ngoài, còn nói gì mà buổi tối không về, ông dứt khoát chết

trong cửa hàng đi cho xong, lão súc sinh!”

Karen bật cười.

Dincom và Pieck cũng bật cười, hiển nhiên, bọn họ đã quen với cách sống với

nhau của ông chủ và bà chủ.

Karen đi ra khỏi nhà tang lễ, ngồi vào xe của Alfred.

“Cậu chủ, thuận lợi không?” Alfred hỏi.

“Thuận lợi.”

“Bây giờ chúng ta về nhà?”

“Ừm.”

“Cuối cũng cũng được nghỉ ngơi rồi, cậu chủ.”

“Ừm, nhưng buổi sáng ngày mai phải đến nhà tang lễ một chuyến, thời gian này

phải lộ mặt nhiều, tạo ra cảm giác tồn tại, chờ đợi sửa lại án xử sai.”

Alfred lái xe vào khu chung cư, sau khi xuống xe, Karen vươn vai.

Việc tiếp theo là chờ tiến độ xử lý công việc của phía giáo hội kỷ luật, mình

không thể giục, chỉ đành đợi, cũng may mình đã làm hết những việc phải làm

rồi, có thể nghỉ ngơi yên tĩnh rồi.

Vừa hay Hilly từ trong nhà đi xuống đổ rác, sau khi nhìn thấy “Karen” đi lên ở

cầu thang, giơ thùng rác trong tay, toàn bộ bụi bẩn văng ra, thét lên nói:

“Ôi, trời ơi!”

Lúc này Karen mới ý thức được bây giờ mình vẫn trong bộ dạng của ông

Pavaro, giống như khi mình vừa phải đeo kính, ngủ dậy ra ngoài thường xuyên

quên kính ở nhà.

Karen vỗ vỗ bụi bẩn trên vai, anh không trách Hilly, bởi vì năng lực chịu đựng

tâm lý nghề nghiệp của nữ bộc này đã rất không tệ rồi, là mình dẫm vào giới

hạn của cô hết lần này đến lần khác.

Karen cười với Hilly;

Hilly đặt mông ngồi trên bậc thang, hai tay nắm vào bên lan can cầu thang, vẻ

mặt hoảng sợ, phải biết rằng khi cô ra ngoài vừa mới quét dọn phòng tắm, còn

chào hỏi ông Pavaro vẫn chưa rửa mặt còn nằm đó.

Karen vốn định đưa tay đỡ cô, nhưng thấy ưu thế mông to của cô, ngã lần này

giống như cái đệm khí trên bậc thang, có lẽ không có gì đáng ngại.

“Lên xuống cầu thang phải chú ý an toàn.”

Karen dặn dò một câu cho có lệ, rồi trở lại trong phòng, biến trở về hình dạng

của mình, sau khi đi lên tầng hai, đi vào phòng tắm tắm rửa.

“Cậu chủ, tắm khăn đã đặt sẵn cho anh, quần áo cũng chuẩn bị xong rồi.”

Bên ngoài cửa phòng tắm vang lên giọng nói của John, đứa trẻ này rất nhanh đã

nhập vào vai trò hiện tại của mình, tuy rằng cậu bé vừa mất cha,

Karen tắm rửa xong đi ra, John hỏi:

“Cậu chủ, có cần tôi đưa bữa tối đến giường cậu không?”

“Không cần.”

Karen đi xuống tầng, đi vào phòng bếp, đứng một lúc.

Anh bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, đó chính là sở dĩ mình ở nhà Inmerais

thích nấu ăn, là bởi vì những ngày tháng ở nhà Inmerais rất nhàn nhã, mà con

người một khi bận rộn, thực sư ngày cả bật bếp ga lên cũng giống như đi rời

núi.

“Trong nhà còn có điểm tâm không?” Karen hỏi.

Pall nằm sấp trên bậc thang tầng hai có chút bất đắc dĩ nghiêng người, xem ra

cá lăng hình sóc, gần đây không có cơ hội rồi.

“Cậu chủ, tôi ra ngoài mua ngay.” Alfred nói.

“Ừm, được.”

Karen đi trở về lầu hai, nhìn thấy John đứng ở đó: “Nước đá và tờ báo.”

“Đã được đặt ở tủ đầu giường của cậu rồi, cậu chủ.”

“Ai dạy cậu?” Karen hỏi.

“Cô chủ Pall.”

“Ừm.”

Karen gật đầu, đi vào phòng ngủ, nằm trên giường, uống hai hụm nước đá xong,

cầm tờ báo bắt đầu lật xem, bây giờ anh chưa buồn ngủ, nhưng muốn duy trì

trạng thái này lâu một chút.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.