Karen nâng hai tay lên, anh kinh ngạc phát hiện hai tay của mình đang dần dầntrở nên trong suốt, mà sự trong suốt này đang dần lan ra.Chuyện gì đang xảy ra?Karen nhắm mắt lại, bắt đầu tiến hành cảm nhận bản thân, lúc cùng rửa bát vớiProtaras, anh đã tự điều chỉnh bản thân mình, cố gắng hạ thấp tinh thần lực đểtrạng thái của mình tương thích với hoàn cảnh nơi này.Bây giờ có thể cảm nhận rõ ràng rằng đã không tìm thấy cảm giác tương thíchnày nữa.Không, không phải không tìm được …mà là nó ở phía trên!Mình vốn cần áp chế bản năng nên cúi người mới có thể miễn cưỡng đạt đượcđộ cao thích hợp, bây giờ thế mà cần mình phải vươn tay lên mới chạm đếnVì sao lại như thế này?Là bởi vì Ukonga không còn ở nơi này rồi sao?"Cảnh tượng" trong căn phòng này vốn là do Ukonga dựng lên, sau đó mình chủđộng gia nhập, xem như giúp hắn chia sẻ một phần, bây giờ Ukonga rời khỏinơi này, muốn tiếp tục duy trì sự vận hành của "Cảnh tượng" bên trong khu kýtúc xá, mình cần phải gánh vác toàn bộ?Cho nên, bây giờ nên làm gì?Karen phát hiện hai cánh tay của mình đã trở nên hơi mờ, không bao lâu sau,mình sẽ biến thành một người trong suốt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.Điều động tinh thần lực, sức mạnh linh hồn truyền vào, Karen nắm hai tay lại,ngẩng đầu, một lát sau, anh có lại cảm giác khi nắm chặt hai bàn tay.Hai tay khôi phục bình thường, nhưng mình bỏ ra thêm rất nhiều sức mạnh linhhồn.Dựa theo tỉ lệ tiêu hao nhanh như thế này, Karen cảm thấy cho dù mình có chờđến buổi tối khi bọn họ trở về, mình cũng sẽ trở nên vô cùng suy yếu.Thế nhưng mình lại không thể nào rời khỏi khu ký túc xá này, mà bốn ngườibọn họ, hiện tại cũng không thể trở về.Nhất định phải nghĩ một biện pháp để hạ thấp tiêu hao.Karen bò lên trên giường của Giáo Hoàng Điên, sau khi bò lên, anh do dự mộtchút, trèo xuống, sau đó bò lên trên giường Protaras.Mặc dù đây là cảnh tượng trong dấu ấn tinh thần, hết thảy đều là hư giả, nhưngKaren cũng không phải là muốn "Làm bẩn" giường của người ta.Cho nên, vẫn nằm trên giường của Protaras đi, dù sao cũng là Đại tế tự, cùng làtín đồ Trật Tự, cũng sẽ không ngại.Nằm xuống, đắp chăn, sau đó Karen bắt đầu giảm "Chi phí tồn tại" của mìnhxuống, hai tay hai chân anh rất nhanh lại bắt đầu trở nên trong suốt, mãi cho đếnkhi toàn thân đều biến thành trạng thái hơi mờ.Anh dừng lại, bắt đầu khống chế mức độ, không giảm xuống cũng không tănglên, dùng trạng thái tiêu hao thấp này để duy trì sự tồn tại của mình ở đây, mãicho đến khi bọn họ trở về.Mình vẫn là quá ngây thơ rồi, còn muốn ở lại chỗ này để học tập … loại trạngthái này còn học tập được cái gì đây, cũng nhờ linh hồn của mình cứng rắn vượtqua người bình thường, nếu là những người khác tới đây, có lẽ đã sớm khôngchịu nổi.Cũng không đúng, Sidrod điều tra nghiên cứu nơi này nhiều năm như vậy, ôngta đều không thể đi vào trong cảnh tượng này, nói cách khác thì người bìnhthường… không, xem như là những người cực kỳ ưu tú kia, điều kiện khôngphù hợp yêu cầu, cũng không có khả năng tiến vào nơi này.Ý thức của Karen có chút mơ hồ, cả người ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ."Thời gian", đang "từ từ" trôi qua.Trời bên ngoài, cũng tối dần đi.Đột nhiên, Karen vốn đang mơ mơ màng màng, trong nháy mắt trở nên cực kìtỉnh táo, tỉnh táo đến nỗi cảm giác được khung cảnh xung quanh có chút méomó, cái giường cũng như muốn sập xuống!Rõ ràng đang ở trong trạng thái tiêu hao thấp, nhưng vào lúc này tần suất thấpbỗng cao vọt lên.Chẳng lẽ là Ukonga trở về rồi?Nguồn năng lượng chính trở về rồi sao?"Kẹt kẹt …"Cửa phòng bị mở ra, sau đó "Ầm" một tiếng khóa trái, ngay sau đó Karen ngheđược giọng nói của Ukonga:"Vào đi, chính là chỗ này, bây giờ trong ký túc xá cũng không có ai."Karen vốn đang muốn xuống giường, tiếp đó thì nghe được âm thanh một ngườinữ: "Còn chưa cởi xong quần áo mà, ai nha, làm gì gấp gáp vậy.""Mặc quần áo càng có cảm giác, em à, anh chính là bị cái này mê hoặc đầutiên.""Đến trên giường…""Không, bàn đọc sách vừa đủ cao."Ngay sau đó, cái loại âm thanh có tiết tấu kia truyền đến, còn có âm thanh củanam nữ làm nền.Karen: "…"Karen rõ ràng không có chần chừ một chút nào, khi Ukonga trở về, mình điềuchỉnh xong trạng thái rồi chuẩn bị leo xuống giường, nhưng ai bảo tốc độ bênphía Ukonga lại nhanh đến thế!Mà bọn họ còn tiến hành ở trên bàn đọc sách ngay phía dưới giường.Đây quả thực là quá hoang đường, ai có thể nghĩ tới, Trưởng Lão Thần Điệncủa Trật Tự Thần Giáo sẽ dắt gái về phòng rồi làm chuyện đó ngay trên bàn đọcsách của Đại tế tự Trật Tự Thần Giáo!Karen chỉ có thể tiếp tục yên lặng nằm đó, cố hồi tưởng lại một đoạn trongquyển sách thuật pháp từng đọc trước đây ở trong đầu.Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng hai người ở phía dướicùng nhau thở ra một hơi dài cao vút.Karen thu hồi suy nghĩ, được rồi, cuối cùng cũng kết thúc.Sau đó, là tiếng thu dọn quần áo."Em phải đi trước, đêm nay phải cùng bọn họ trở về bộ môn, chờ thêm mấyngày nữa sẽ lại tới tìm anh.""Được rồi, em yêu, anh chờ em."Người nữ rời đi.Ukonga ngồi xuống trên ghế, "Xoẹt" một tiếng, châm một điếu thuốc lá.Ukonga thấy Karen ngồi dậy ở phía trên giường, nhưng hắn chỉ là cười nói:"Cảm giác thế nào?"Lúc này, hắn chỉ mặc quần, phía trên để trần, lộ ra đường cong cân đối khoẻđẹp.Karen hỏi: "Ngươi đang bị dở hơi à?"Hiển nhiên, Ukonga là biết mình ở trong ký túc xá."Ha ha, ngươi không hiểu." Ukonga dùng một cái tay khác móc ra một quyểntrục, "Ta lấy được bản vẽ tế đàn rồi."Mỹ nam kế thành công.Karen xuống giường, ngồi xuống trước bàn đọc sách của Giáo Hoàng Điên."Ta đi tắm, bọn họ hẳn là cũng sắp trở về rồi." Ukonga đi vào phòng tắm, "A,đáng chết, mùi máu của con gà tây này vẫn còn chưa tan đi, được rồi, ta rangoài tắm."Ukonga cầm một cái thau và khăn mặt đi xuống phòng tắm công cộng dưới lầu.Sau một lát, Giáo Hoàng Điên và Protaras trở về.Giáo Hoàng Điên vừa vào đã hơi nghi nghi một chút nói: "Sao có mùi hải sảnthế."Protaras thì hỏi: "Ai làm đổ nước trên bàn đọc sách của ta đấy."Karen ngồi ở bên trong, không có trả lời.Lúc này, Ukonga tắm rửa xong huýt sáo trở về phòng, vừa cười vừa nói: "Cácanh em, ta đã hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn."Giáo Hoàng Điên lắc đầu cười cười.Mặt của Protaras lúc này trầm xuống.Ukonga đung đưa vòng eo, nhảy một điệu nhảy nào đó hơn một nghìn nămtrước:"Được rồi, việc còn lại giao cho các ngươi."Karen hỏi: "Cho nên chúng ta sẽ phải bố trí tế đàn trong căn phòng này sao? "