Thật ra, Karen đã có thể thăng cấp Phán quyết quan từ sớm, thiên phú của anh,sự tích lũy và kỳ ngộ, có thể nói trên bất cứ phương diện nào đều đã sớm vượtqua tưởng tượng.Chỉ có điều con đường anh đi tương đối đặc biệt, cùng với ví dụ của Dis trướcđây, đi nhanh, cũng không phải là điều mà anh tìm kiếm, trước lúc đặt một bướcchân xuống, đều phải nghĩ sâu tính kỹ, bởi vì có khả năng dẫm hụt một bước thìsẽ trực tiếp rơi vào vực sâu đen ngòm.Nhưng mà khi Chủ giáo Dorford chết đi, vốn là thời điểm mà Karen đánh dấucho sự thăng cấp của mình.Bây giờ, cũng đúng là đến lúc rồi.Karen xoay người, một lần nữa hướng mặt về phía Chủ giáo Dorford đang ngồihướng đầu nhìn phía dưới ở trong phòng.Hình ảnh trong trí nhớ, được rút ra từng đoạn từng đoạn ngắn, trong số nhữnghình ảnh này, phần lớn còn được Alfred ghi chép lại bên trong quyển bút ký nhỏcủa mình.Ở trong một đoạn hình ảnh, Karen đứng trước cổng của Nhà Tang Lễ Pavaro,biết được công lao của Thẩm phán quan Pavaro bị một tên Phán quyết quan tênlà Vicole trộm đi, anh đã lập lời thề rằng, sẽ giết cái người này.Trong phòng thẩm vấn, đối mặt với sự ví von của Vicole dành cho người nhàPavaro, Karen tiến hành phán quyết hắn;Ở trên phiên tòa, đối mặt với sự chèn ép từ Chủ giáo Bern, Karen bắt đầu cảmngộ ra không khí thật sự của "sự tích Ankara", nhận biết về định nghĩa của phánquyết;Từ lúc tuyên án Trison, lại đến bây giờ, nhìn xem Chủ giáo Dorford chết ởtrước mắt của mình.Những hình ảnh này, bắt đầu trùng lặp nhau bên trong ký ức của karen.Suốt một khoảng thời gian rất dài trong quá khứ, nhận biết của Karen đối với"Phán quyết", còn dừng lại trong phạm trù của giáo điều, ở trong thế giới có sựhiện hữu của Thần cùng với thần quan, không phải nói rằng chủ nghĩa duy tâmlà chính xác, mà là trong hoàn cảnh được phân tích cụ thể, giới hạn giữa duytâm va duy vật, nhưng thật ra cần phải thay đổi.Đây là một con đường đã định sẵn sẽ cô độc, ngươi quay đầu lại, đằng saukhông có người bước theo, phía trước mặt của ngươi, cũng là một vùng tối đen,hai bên hư vô, nhìn không thấy một thứ gì nắm lấy mà níu kéo chống đỡ;Con mắt của ngươi, chính là ánh sáng duy nhất, mỗi một bước mà ngươi đặtchân xuống, đều phải tương ứng với ánh mắt của mình.Hai mắt của Karen nhắm nghiềm, lại mở mắt ra, bên trong đôi mắt sáng lên, cảngười cũng theo đó mà bắt đầu trở nên sắc sảo, nhưng rất nhanh, sự sắc sảo bịthu hồi lại.Một biến hóa rất nhỏ này, đương nhiên bị Bern chủ giáo bắt được;Xem ra, quả thật là nguyên nhân từ sự chúc phúc của Dorford, để người trẻ tuổitrước mắt này xông phá cảnh giới một cách đơn giản như vậy và bắt đầu tiếnhành lắng đọng.Karen cảm giác được khả năng nắm giữ năng lượng linh tính trong cơ thể củamình đã bước vào một mức độ mới, lại tăng lên tới một cảnh giới mới, nếu nhưnói lúc trước nó tựa như là một hồ nước, vậy bây giờ bọn chúng ở trong mắtmình, chính là từng giọt nước đang xếp chung với nhau.Mở tay ra, một Ngọn Lửa Trật Tự hùng hậu bốc lên từ trong lòng bàn tay củaKaren, nhanh chóng biến ảo ra hình dạng của các loại động vật nhỏ.Đúng lúc này, Chủ giáo Bern đưa tay, rút mặt dây chuyền về, kết giới phá tan,nhưng lại có một cơn gió mạnh cuốn về phía của KarenCòn muốn tiếp tục thăm dò sao?Sau khi cơn gió thổi qua, ngọn lửa trong lòng bàn tay Karen bắt đầu chập chờn,nhưng không chỉ không bị dập tắt, ngược lại trở nên càng cường thịnh hơn mộtchút.Karen rõ ràng, đây là đang kiểm tra về sức mạnh bên trong.Thói quen của vị Chủ giáo này thật là có chút buồn cười, không buông tha thờicơ để lợi dụng bất cứ người bên cạnh nào.Chủ giáo Bern rốt cục hài lòng gật gật đầu, ông ta nghiêng người về phía trước,cười hỏi:"Đội trưởng Karen, ngươi có hận ta hay không?"Lúc này Karen có thể lựa chọn tiếp tục giả vờ ngu ngốc, hỏi ngược lại một câutại sao ngài lại muốn hỏi như vậy.Chỉ có điều là lời này cũng có chút quá khinh thường vị giáo chủ Bern này, chonên Karen trầm mặc một hồi, nhẹ gật đầu:"Ta nghĩ, ta hẳn là sẽ.""Đúng vậy, ngươi hẳn là sẽ hận ta." Chủ giáo Bern nhẹ gật đầu, "Ta hi vọng vềsau ta có thể có cơ hội để diễn sự áy náy của ta và... Đền bù ngươi."Lúc trước ngươi nói rằng hôm nay sở dĩ để cho ta giết Dorford, là vì biểu đạt sựáy náy vì lần trước ở trong phiên tòa đã sỉ nhục ta và vợ con của Pavaro, hiệntại, lại muốn tiếp tục biểu đạt sự áy náy.Nếu như mình thật chỉ là một "Người trẻ tuổi ưu tú" bình thường, đầu tiên sẽ bịngươi sỉ nhục, lại bị ngươi đoạn tuyệt con đường cảnh giới tương lai.Karen lắc đầu, nói: "Thưa ngài, ta cũng không muốn gặp nhau với ngài quánhiều, xin ngài buông tha ta, có thể sao?""Thế nhưng là ta cảm thấy, đội trưởng Karen ngươi và ta rất có duyên phận, tanghĩ, về sau cơ hội giao thiệp của chúng ta, sẽ còn có rất nhiều, ta thật sự rấtthưởng thức ngươi, đội trưởng Karen.""Ngài thưởng thức ta ở chỗ nào, xin nói rõ, ta sẽ thay đổi.""Ha ha ha ha."Chủ giáo Bern tay chỉ vào Karen nở nụ cười, chờ sau khi ông ta cười xong, mởmiệng ra lệnh:"Người đâu tới đây, Chủ giáo Dorford đã tự sát, để cho di thể của hắn nhậpquan rồi khiên quan tài ra ngoài đi, báo tang cho phía bên ngoài.""Vâng, thưa ngài."Kỵ sĩ trú quân đi đến, bắt đầu vận chuyển di thể Dorford."Về sau gặp lại, đội trưởng Karen."Chủ giáo Bern chào hỏi lần cuối với Karen, đi lên phía trên.Karen ở lại phía sau cùng, nhìn xem Chủ giáo Dorford được kỵ sĩ trú quânkhiên ra ngoài, thầm nghĩ: Chúng ta về sau vẫn đừng thường xuyên nhìn thấynhau, ta sợ thấy nhiều, đến lúc đó ta cũng sẽ hy vọng ngươi nằm ở trong đó.Lúc trở lại phía trên, Karen trông thấy Neo đã đang đợi mình, mà hắn lại còngọi thêm Fanny và Peia tới đây."Vẫn còn ổn chứ, hay cậu đi về trước đi?" Neo có chút hưng phấn nhỏ giọngnói, "Lần này lợi ích rất lớn."Trong lòng Karen biết rõ là việc gì, nhưng vẫn là nhắc nhở: "Cách ăn...""Ta làm việc, cậu cứ yên tâm."Lập tức, Neo giống như là ý thức được chuyện gì, lập tức nói: "Ha ha, lúc nàođến lượt cậu dạy ta làm việc thế, chìa khóa đưa cho cậu, mau trở về đi."