"12 chiếc bút lông ngỗng, bây giờ tính luôn cả ngươi thì có ba chiếc bút đangtrong trạng thái làm việc, những chiếc bút không phải trong trạng thái làm việcthì có thể liên thông đến chúng sao?""Có thể, ý chí của ngài là chuẩn tắc tối cao mà tôi nhất định phải tuân thủ, đốivới bọn chúng cũng giống như vậy.""Thứ mà ta muốn hỏi rằng là trong lúc ngươi liên thông với bọn chúng thì ngườiở bên ngoài có thể phát giác được sao?"Nơi này chắc là có 12 căn phòng nhỏ, nhưng lúc đi vào Karen chỉ nhìn thấy bacăn, 9 chiếc bút lông ngỗng cũng không xuất hiện, nếu như lúc điều tra cái sựkiện này mà dẫn đến trận pháp khởi động, vậy chắc chắn sẽ khiến người khácnghi ngờ.Nhất là bây giờ gần như đã được xác nhận rằng vị Phó viện trưởng Davins kiacũng có vẻ không đơn giản."Sẽ không, cho dù là đang trong trạng thái ngủ đông thì luồng ý thức tư duy thứhai vẫn giữ lại một phần trăm như cũ, tôi và bọn chúng là ngang cấp bậc vớinhau, nhưng ý chí tối cao của ngài có thể để cho tôi thức tỉnh bọn chúng lại đểcùng phối hợp.""Vậy thì bắt đầu đi, trước hết bắt đầu từ 9 chiếc bút đang ngủ đông kia.""Vâng, xin ngài chờ một chút."Sau đó, Karen trông thấy bên cạnh chiếc bút lông ngỗng trước mặt mình, bắtđầu xuất hiện chiếc bút lông ngỗng thứ hai, sau đó chiếc bút thứ hai lại biếnmất, lại xuất hiện, lại biến mất, lại xuất hiện.Quá trình này có chút dài dằng dặc, đương nhiên, Karen cũng rõ ràng bây giờ làdo thời gian trong nhận thức tinh thần của mình bị kéo dài mà thôi.Lúc bước vào trong căn phòng nhỏ này, tương đương với việc tự động thừanhận "Kết nối tinh thần" cùng với chiếc bút lông ngỗng trong phòng, mà lạingang với cấp bậc của trận pháp cầu nối tinh thần có hiệu quả cao nhất.Nhưng bây giờ, Karen vẫn hy vọng ở bên cạnh mình có thêm một ly nước đá.Cuối cùng thì bút lông ngỗng cũng ngừng lại, nó mở miệng nói: "Trong 9 chiếcbút lông ngỗng đang ngủ đông cũng không có dấu ấn tinh thần chưa hoànthành.""Vậy bên trong hai chiếc bút đang trong trạng thái làm việc kia thì sẽ có sao?""Tôi có tội, tôi không biết.""Nếu như liên thông với bọn chúng, sẽ có ảnh hưởng gì?""Sẽ dẫn đến bọn chúng đình chỉ việc đang làm lại, đồng thời đối tượng đangtrong lúc kiểm tra tín ngưỡng cũng sẽ cảm giác được việc đang xảy ra ở đây.""Ta có thể tự mình điều khiển sao? Ý của ta là, ta có thể trấn an đối tượng màbọn chúng đang kiểm tra tín ngưỡng chứ?""Có thể, ngài có thể nắm chặt lấy tôi.""Được rồi."Karen đứng người lên, đi đến phía sau cái bàn, đưa tay cầm lấy chiếc bút lôngngỗng trước mặt....Không có cảm giác cầm nắm thật sự, nhưng trên tinh thần lại giống như là đangcầm, loại cảm giác này giống với khi tay bị tê, nhưng tay của ngươi cũng khôngphải thật sự đang rung lên với tần suất cao giống như cảm giác bị tê.Bây giờ, vị trí của Karen là mặt nhìn đối diện cái ghế mà mình đang ngồi lúcnãy.…"Ta không phải là đang phản bác ngươi, ta thừa nhận lý luận của ngươi vào thờiđại mà ngươi được sinh ra là chính xác, bởi vì đó là thời đại mà các cuộc ThầnChiến và chiến tranh giáo hội nổ ra liên miên, ngay cả Thần đều sẽ thườngxuyên ngã xuống, giáo hội sẽ càng bị thay đổi nhanh hơn.Vào thời đại đó, sinh tồn chắc chắn là vấn đề quan trọng nhất cần phải giảiquyết, cho nên lúc phát triển mạng lưới tín đồ cần phải áp dụng loại hình thứcquăng lưới ra trên phạm vi rộng, pha loãng lý niệm về Trật Tự ra để có thể giúpcho nhiều người có thể hiểu rõ ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc và giúp bao trùm vàtiếp xúc những tín đồ tiềm năng khác.Nhưng việc này dựa trên điều kiện tiên quyết là không có sự lựa chọn nào khácvào thời đại đó, nhưng bây giờ thời đại đã sớm thay đổi, cái kỷ nguyên này ChưThần không ra, Thần Chiến cũng không còn tấp nập như vậy, nếu như trên conđường truyền bá tín ngưỡng vẫn còn tiếp tục sử dụng phương pháp như trướcthì sẽ dẫn đến hiệu suất giảm xuống.Đầu tiên đó là nội bộ Trật Tự Thần Giáo đã có cơ cấu hoàn chỉnh và trưởngthành...""Được rồi, Alfred.""Ừm?"Alfred đang trong lúc nói hăng say bỗng sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phíatrước mặt, phát hiện sau cái bàn xuất hiện một bóng người đang cầm bút lôngngỗng."Thiếu gia?""Sau khi ra khỏi đây thì hãy nói, bây giờ để yên cho ta làm việc.""Đúng, thiếu gia."Alfred cúi đầu xuống, dùng bút máy viết lên trên quyển bút ký nhỏ của mình:"Ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi, bởi vì khi đấng vĩ đại thể hiện ra sự thần kỳ trướcmặt của ta thì ta đã không còn trở nên kích động giống như trước đấy.Ta cảm thấy cực kỳ tự hào, bởi vì ta biết đây là do nội tâm của ta đã chắc chắnrằng tất cả những điều thần kỳ xảy ra trên người của đấng vĩ đại đều thuộc về sựthành kính bình thường."Karen cầm bút lông ngỗng trong tay rồi chạm vào trên cây bút lông ngỗng trênbàn trước mặt Alfred, sau một thời gian ngắn đã nhận được phản hồi: Không có."Alfred, anh tiếp tục đi.""Được rồi, thưa thiếu gia."Bóng người của Karen biến mất.Alfred tiếp tục nói: "Đến đây nào, chúng ta tiếp tục, ta vừa mới uốn nắn ngươitới chỗ nào rồi?"…"Ngươi rõ ràng không đủ thành kính đối với Trật Tự, ngươi hẳn là phải càngđào sâu vào mà lý giải thêm về hàm nghĩa của Trật Tự, dùng nội tâm của ngươiđể cảm nhận bản chất của Trật Tự!""Ngươi phải dùng con mắt của ngươi để cẩn thận quan sát vẻ đẹp của Trật Tự,dùng lỗ tai của ngươi đi lắng nghe âm điệu tốt đẹp của Trật Tự!""Ngươi không thể lại tiếp tục đần độn ngu ngốc như vậy, nếu không thì tínngưỡng của người lại không thể nào càng thêm thành kính, mặc dù ta có thểcảm giác được sự tán đồng đối với Trật Tự và sự kính sợ dành cho Thần Trật Tựcủa ngươi, nhưng những điều này còn chưa đủ, ngươi còn có nhiều không gianđể có thể phát triển hơn!""Lần này ta có thể cho ngươi đủ điểm để đạt mức tiêu chuẩn, nhưng ngươi biếtkhông, điểm đạt tiêu chuẩn đối với thể loại con cháu trong gia tộc như ngươichính là một sự nhục nhã!"Richard đã rời mông khỏi cái ghế, cậu ta đang ngồi xổm trên mặt đất, hai tayôm đầu, giống như là một tù binh.Dưới sự chèn ép tinh thần của bút lông ngỗng, cậu ta đã sinh ra một loại cảmgiác ngạt thở, giống như là thầy giáo trong trường vừa đặt linh hồn của người ởtrên ngọn nến để vừa đốt vừa giáo dục và răn đe ngươi vậy.Phần kiểm tra này cũng chẳng có gì liên quan đến thực lực, trừ phi ngươi dámdùng vũ lực để bài trừ phần kiểm tra này nếu không thì người có tín ngưỡngkhông đủ thành kính, tất nhiên gặp loại áp lực rất lớn như thế này.Lúc này, Richard bỗng nhiên cảm giác được bút lông ngỗng đã ngừng nói.Cậu ta hơi nghi ngờ mà ngẩng đầu một chút, trông thấy Karen đang cầm bútlông ngỗng mà xuất hiện ở đằng sau bàn đọc sách. Phải biết, từ nhỏ đến lớn,được ông bà nội yêu chiều, mẹ rời nhà, cha thì lại bị bệnh tâm thần;Cho nên Richard vẫn luôn chưa từng bị ai dạy bảo, dù là cha cậu ta dạo gần đâythích dùng thắt lưng để "giáo dục”, nhưng đó cũng không tính là dạy bảo.Bây giờ người có thể dạy bảo Richard, mà Richard cũng nguyện ý nghe theo vàhọc tập, chỉ có Karen.Bởi vậy sau khi trông thấy một màn này, Richard không giống như Alfred sẽtrực tiếp cho rằng là Karen xuất hiện, mà là lúc này trên khuôn mặt đã tràn đầysự tủi thân mà mở miệng phàn nàn"Mẹ nó, có cần phải ác như vậy không, còn có thêm tính năng nhập vai nhân vậtà?"