Số 13 Phố Mink

Chương 119: Bọn Họ, Xem Là Cái Thá Gì 1



Karen đứng lên, nhìn Roth lúc trước hai tay chống nạng dùng l*иg ngực đỡ lại mình. giúp mình giữ thăng bằng.

Hít một hơi thật sâu,

Cảm thấy một chút choáng váng trong não,

Trong lúc nhất thời cũng không phân biệt rõ ràng rốt cuộc là do thiếu oxy hay là say rượu.

Nhưng trong lòng, chung quy vẫn là bỗng nhiên buông lỏng, khối đá nặng vốn đè nén ở trong lòng kia, lúc này giống như là bị dời đi.

Chỉ là, loại cảm xúc này không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt ra, không phải bởi vì nó phức tạp, mà là thảm kịch của một nhà khác đặt ở trước mặt, chuẩn mực đạo đức khiến ngươi không cách nào cho phép bản thân nói ra cái gì không đúng lúc.

Nếu ngươi không có mặt tại hiện trường, chỉ là gọi điện thoại, thì nó hoàn toàn có thể:

"Hắc, Roth, nghe nói trên con đường kia của nhà ngươi có một nhà chết toàn gia, dọa ta, còn tưởng rằng nhà ngươi xảy ra chuyện."

Trước cái chết,

Hầu hết các cảm xúc đều sẽ trở nên xám xịt;

Nhiều khi không phải vì tôn trọng đối với người đã khuất, mà là vì tôn trọng sinh mệnh;

Dù sao thì, hầu hết mọi người khi nhìn vào người chết nằm trong buổi tang lễ chia buồn, trong đầu của họ cũng tưởng tượng ra khung cảnh khi họ nằm lên đó.

Tất nhiên, cũng có thể lý giải được sự nhẹ nhàng trong lòng, cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi vì chuyện này, đau khổ và bi thương của con người rất khó để có được sự đồng cảm chung, đặc biệt là đối với người lạ.

"Karen, Karen?" Chú Mason lại hét lên, "Ngươi không sao chứ, đỡ chiếc xe này đi.”

Karen quay đầu lại, đi qua và đỡ chiếc xe cáng.

Chú Mason lại dặn dò: "Afo, ngươi và ta đi nhấc cỗ bên trong, Karen, nếu ngươi không đẩy được, chờ chúng ta ở đây."

Karen thử một người đẩy xe cáng, nếu như trên mặt đường phẳng thì vấn đề ngược lại không lớn, nhưng hết lần này tới lần khác nơi này lại gồ ghề, bánh xe rất dễ lõm vào.

Sau đó, mẹ của Sarah đến, nắm lấy phía bên kia và giúp Karen đẩy xe cáng.

Roth cũng đi theo bên cạnh: "Karen tiên sinh, ngươi biết không, trên con phố này ta được mọi người gọi là Roth thọt, người nằm trên đó được gọi là Ciso tay gãy."

"Lại nói tiếp, cha hắn và cha ta từng là công nhân, khi chúng ta còn bé, cha của bọn ta thường xuyên cùng nhau uống rượu, hai chúng ta còn cùng nhau chơi đùa."

"Sau đó, chúng ta cùng nhau vào cùng một nhà máy, ngày xảy ra tai nạn, tất cả chúng ta đều bị đè dưới thiết bị, ta vì thế mà mất một chân, còn hắn ta mất đi một cánh tay."

"Hắn ta đã từng an ủi ta như vậy, hắc, Roth, ta thật sự hâm mộ ngươi, ít nhất ngươi còn có một đôi tay hoàn chỉnh có thể dùng vỏ xe làm dép lê, nhưng ta lại không thể dùng đôi chân này để dệt găng tay.

Nhà hắn ta thật ra còn khó khăn hơn nhà ta, lúc làm dép lê vào mùa hè, mỗi tháng còn có thể kiếm được mấy trăm đồng lucoin trợ cấp cho gia đình, vợ ta còn có thể làm việc trong xưởng dệt có lương.

Nhiều lúc hắn chỉ có thể đi vào bãi rác nhặt thịt thừa đi bán cho cửa hàng thịt chiên, bất quá, hắn thường xuyên đem thịt tươi ngon nhất cũng là hoàn chỉnh nhất mang về nhà, cũng sẽ chia cho chúng ta.

Mỗi lần hắn ta gửi thịt cho ta, hắn ta đều nói:

Hắc, thịt cho dù là đồ thừa, nó nhai vào mồm vẫn thơm như cũ, giống như hai chúng chúng ta, thiếu tay thiếu chân, nhưng chúng ta không phải cũng là người sao.”

"Tim của vợ của hắn có vấn đề, không làm được công việc năng nhọc, vậy nên đã cùng mẹ hắn ở nhà nhận công việc gấp hộp giấy cho người ta, một trăm hộp giấy có thể đổi được 2 lucoin, thường xuyên gấp một lần cả ngày."

"Ngày đó sau khi diễu hành trở về, chúng ta đều rất hưng phấn, hắn nói với ta, Roth, ngươi có thấy không, Sikson tiên sinh vẫn là đứng chung một chỗ với chúng ta, hắn vẫn là niềm kiêu ngạo khu đông của chúng ta."

"Hắn ta đã phân phối nên tiêu 200 lucoin được trợ cấp mỗi tháng ra sao, hắn ta nói muốn tiết kiệm, để vợ mình đến bệnh viện kiểm tra tim, hắn ta nói vấn đề về tim của vợ hắn dường như càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng vợ hắn ta lại nói nên tiết kiệm tiền để cho con đi học, chờ sau khi con học trung học cơ sở, học phí và tiền sách sẽ đắt hơn."

"Mới đêm qua, sau khi Karen tiên sinh rời đi, ta còn đến nhà hắn ta, ta còn lấy tấm danh thϊếp tinh mỹ mà ngài đưa cho ta ra cho hắn xem."

"Hắn rất kinh ngạc, nói hắn nhìn thấy chiếc xe tang đậu trên đường, hắn đi ngang qua còn cảm khái, rốt cuộc người trong nhà làm thế nào mới có thể nằm được trên chiếc xe tang xa hoa tiện nghi như thế để tổ chức tâng lễ cho mình chứ?"

"Ta nói với hắn chuyện ngươi ở nhà ta ăn tối, hắn ta nói sau này bảo bối nhà hắn học trung học cơ sở, hẳn cũng sẽ quen biết được bạn học có hoàn cảnh gia đình tốt, đến lúc đó đưa bạn học về nhà làm khách, hắn ta cũng phải chuẩn bị cái gì để chiêu đãi mới có thể không mất lễ nghĩa."

Sau khi xe cáng đã bị đẩy đến xe tang, Karen mở buồng phía sau xe tang ra, từ trên cao kéo xuống một tấm ván, như vậy xe cáng có thể trực tiếp kéo lên, đây là kết cấu mà chiếc xe cũ trong nhà không có.

Karen đi lên trước, kéo lên, trong khi mẹ của Sarah và Roth đưa tay ra và phụ đẩy từ phía dưới.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.