Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 226: Như Nguyệt dị thường (3)



Có lẽ thật sự là tâm ý tương thông, hắn vừa mới đem Minh Minh ôm, Minh Minh trong miệng phát ra một tiếng trầm trầm rên rỉ, mở ra động lòng người đôi mắt dễ thương,

- Ah, anh trở về, sao lúc này mới về?

Minh Minh văn vê dụi mắt, thân thể dàn vào ngực của Tề Nhạc.

- Nha đầu ngốc, sao em không trở về phòng mà ngủ, ở chỗ này ngủ không thoải mái chút nào.

Tề Nhạc sủng ái văn vê trán của Minh Minh.

Minh Minh thấp giọng cười nói:

- Đương nhiên em chờ anh về rồi, giám sát xem anh có phạm sai lầm hay không, ồ, trên người của anh có hương thơm...

- Anh...

Toàn thân Tề Nhạc cứng đờ, thời điểm hắn khiêu vũ hôm nay tiếp xúc thân mật với báo nữ không ít, đương nhiên trên người co hương vị của nữ nhân rồi, nghe Minh Minh hỏi chuyện này, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy xấu hổ lạ thường. Nhìn thấy đôi mắt thanh tịnh của Minh Minh, cười khổ nói:

- Anh sai, anh sai rồi.

Lập tức, hắn vừa ôm Minh Minh đi vào một gian phòng, vừa nói lại những chuyện xảy ra vào tối hôm nay.

Nghe Tề Nhạc tự thuật, Minh Minh bĩu môi, nói:

- Mấy người các anh thật là, thật sự là dâm đãng. Nếu như dạy xấu đại sư, em không bỏ qua đâu.

Tề Nhạc thăm dò hỏi:

- Minh Minh, em không trách anh sao?

Minh Minh hừ một tiếng, nói:

- Em mới lười quản anh, hừ, rõ ràng dám khiêu vũ với người khác, anh càng ngày càng có bổn sự. Thả em xuống, từ giờ trừng phạt anh không được tiếp xúc với người em trong một tuần.

- Không nên a! Minh Minh, anh sai rồi, là đám Từ Đông cứng rắn kéo anh vào.

- Vậy bọn họ cũng cứng rắn kéo anh đi khiêu vũ với báo nữ kia à?

- Cái này... , kỳ thật, là như thế này. Lúc ấy anh phát giác trên người của báo nữ có cảm giác nguy hiểm, cho nên mới đi lên dò xét nàng, sợ nàng gây bất lợi cho đại sư! Sự thật chứng minh, phán đoán của anh phi thường chuẩn xác.

- Ít nói dối, vừa rồi anh mới nói thẳng tới khi ngọn đèn chiếu thẳng anh mới phát hiện là bào nữ, hiện tại biến thành có mục đích, em có nên tin tưởng anh nói không?

- Minh Minh, nữ nhân quá thông minh là không thể yêu. Nếu không như vậy đi, anh hôn em một cái, em không tức giận có được không? Sau này anh không làm thế nữa.

Tề Nhạc cười hắc hắc, sau đó chu miệng ra.

Minh Minh đỏ mặt lên, thò tay ngăn miệng của hắn lại.

- Chán ghét, rõ ràng là anh sai, trở về còn muốn chiếm tiện nghi của em. Trên người của anh toàn là mùi của nữ nhân khác, khó ngửi muốn chết, ai cho anh hôn?

Vừa nói, nàng ở trong người Tề Nhạc làm ra động tác xoay người, rơi xuống mặt đất. Lúc này, Tề Nhạc vừa muốn ôm thì nàng đã ở cửa ra vào rồi.

Minh Minh đẩy cửa vào, Tề Nhạc vừa định theo vào, lại bị nàng ngăn cản ngoài cửa.

- Được rồi, anh cũng mau về ngủ đi. Anh ngủ ngon, ngày mai em còn phải tới trường, đã lâu rồi không đi học, hy vọng còn có thể đuổi kịp. Nhưng mà, mấy ngày nữa trường học cũng được nghỉ, đến lúc đó anh phải dẫn em đi chơi mới được.

Phanh một tiếng, cửa phòng đóng lại, ngăn cản Tề Nhạc ở bên ngoài.

Tề Nhạc dùng sức xoa đầu của mình, mùi hương trên người Minh Minh đã hoàn toàn câu dẫn dục vọng trong lòng của hắn, hiện tại cửa đóng lại, ngay cả cơ hội hôn cũng không có, phản ứng sinh lý càng mạnh lên.

Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đi vào gian phòng của mình, lẩm bẩm nói:

- Xem ra sau này mình phải luyện kỹ năng vận lộn và cận chiến tốt hơn nữa mới được.

Sáng sớm, lúc mặt trời vừa ló lên ở phương đông, cửa phòng Tề Nhạc đã bị gõ vang. Dựa theo thói quen bình thường, mỗi khi trời tối Tề Nhạc đều tu luyên trong phòng một đại vân chu, đang nhắm mắt dưỡng thần một thời gian ngắn khôi phục tinh thần. Bởi vì ngày hôm qua ngủ hơi trễ, hiện tại hằn vừa mới tu luyện xong, đột nhiên có tiếng gõ cửa làm hắn từ trong mơ màng tỉnh ngủ lại.

- Ai thế! Lúc nào rồi?

- Tề Nhạc, anh quên ngày hôm qua tôi nói cái gì à?

Âm thanh của Hải Như Nguyệt từ ngoài cửa truyền vào.

Tề Nhạc đi xuông giường, đi ra mở cửa phòng, chỉ thấy Hải Như Nguyệt xinh đẹp mặt đồng phục công tác đứng chờ, nàng mang kính đen lên có vài phần khi tức thành thục, đồ công sở không cách nào che dấu dang người nóng bỏng của nàng, da thịt vô cùng mịn màng, dáng người gần mét tám, bất luận nhìn từ góc độ nào, cũng có thể nói là hoàn mỹ. Nhìn thây nàng, Tề Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, vô ý thức nói:

- Như Nguyệt, nếu tính tình của cô tốt hơn, tuyệt đối là cấp hoàn mỹ.

Hải Như Nguyệt ngẩn người, nói:

- Anh đang tán thưởng tôi sao?

Tề Nhạc cười nói:

- Như thế nào, chẳng lẽ trước kia không có ai khen cô xinh đẹp hay sao?

Trong ánh mắt Hải Như Nguyệt có một tia hào quang yêu dị xuất hiện, vừa đi xuống lầu, vừa nói:

- Tốt, đi ăn điểm tâm đi. Cơ Đức sáng sớm cũng tới, đang dùng cơm với Chu thúc bên dưới.

Tề Nhạc thay quần áo, dù sao đi làm trợ lý đặc biệt của Hải Như Nguyệt, hắn tìm một bộ trang phục ra dáng mặc vào người, lúc này đi xuống lầu.

Vừa mới xuống lầu, hắn nghe tiếng cười của Chu thúc.

- Cơ Đức, anh tiến bộ đúng là lớn nha. Mới qua vài ngày, anh đã học được tinh túy của công pháp. Tề Nhạc giới thiệu đúng là không tệ, thiên phú của anh quá tốt.

- Sư tổ, ngài quá khen, đây là do ngài dạy tốt! Công pháp hành công của ngài, so với công pháp tôi học trước kia còn tốt hơn nhiều lắm. Sư phụ, hôm nay ngài dậy sớm nha.

Cơ Đức vừa nói, vừa nhìn thấy Tề Nhạc từ trên lầu đi xuống.

Tề Nhạc nói:

- Không có biện pháp, bị người nào đó kéo khỏi giường. Nàng không cho tôi ngủ nhiều.

Cơ Đức cười hắc hắc, có chút ái muội nhìn qua Hải Như Nguyệt đang ưu nhã ăn điểm tâm, thấp giọng nói:

- Sư phụ, ngài giỏi thật! Ngay cả Như Nguyệt mạnh như vậy cũng có thể...

Chợt hàn quang lóe lên, Cơ Đức giật mình, nửa câu sau lập tức thu hồi lại, một cái dĩa sáng bóng lọt vào tay của Tề Nhạc.

- Như Nguyệt, cô muốn mưu sát tôi à!

Trong lòng Tề Nhạc còn sợ hãi nhìn dĩa ăn.

Âm thanh lạnh như băng của Hải Như Nguyệt truyền đến.

- Tôi chỉ không muốn nghe lời nói không sạch sẽ từ miệng đồ đệ của anh. Tôi phát hiện, thật sự là gần mực thì đen, anh ta hắn ta ở chung thời gian dài như vậy, miệng lưỡi cũng chán ghét như anh rồi.

Cơ Đức cười khổ nói:

- Sư mẫu, tôi sai rồi.

Hải Như Nguyệt lặng đi, nói:

- Anh gọi tôi là gì?

Cơ Đức quay người đi ra ngoài.

- Tôi còn có việc, sư phụ, sư tổ, tôi đi trước.

Vừa nói, hắn chạy nhanh ra khỏi biệt thự. Kỳ thật, hắn cũng dụng tâm lương khổ, vì sợ em gái mình phát sinh chuyện gì với Tề Nhạc, cố ý dùng lời nói ái muội ám chỉ Hải Như Nguyệt là người Tề Nhạc cần hơn.

Tề Nhạc và Hải Như Nguyệt liếc nhau, hắn kinh ngạc phát hiện một tia ửng đỏ đang hiện ra trên mặt Hải Như Nguyệt, hắn vốn lo lắng Hải Như Nguyệt sẽ tức giận mà đuổi theo giáo huấn Cơ Đức, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, chỉ quan tâm tới bữa sáng mà thôi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.