Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 210: Cho máu, xài chung trái tim? (1)



Thâm Hải Minh Xà dùng sức lăc đuôi, quất vào đầu của Tề Nhạc. Tề Nhạc như nỏ mạnh hết đà, có thể kiên trì đến bây giờ là do y chí chèo chống. Bị quất một cai, toàn thân chấn động, rốt cuộc không cách nào kiên trì, trực tiếp bất tỉnh.

- Giải Trĩ, tôi khinh thường anh.

Thâm Hải Minh Xà nói vào trong đầu của Tề Nhạc.

Âm thanh Giải Trĩ từ trong người Tề Nhạc truyền ra.

- Khinh thường cái gì?

- Cái gai nhọn hoắt đâm vào người Minh Minh không có độc, lại không phải chỗ yếu hại, chỉ cần đưa tới bệnh viện của nhân loại là được, căn bản là không có vấn đề. Tại sao anh lại nói có máu độc, không phải muốn hại chết tiểu tử hỗn đản này sao?

Thâm Hải Minh Xà tức giận nói ra.

Giải Trĩ cười hắc hắc, nói:

- Ah, không có nhìn ra được! Minh Xà tiền bối quan tâm tới Tề Nhạc lúc nào thế?

Minh Xà tức giận nói:

- Nói nhảm, hiện giờ tôi và hắn là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, sao có thể không quan tâm.

Giải Trĩ nói:

- Tình huống vào lúc này, Tề Nhạc có bao nhiêu xúc động chẳng lẽ ngài không thấy sao? Nếu tôi nói như vậy, tiểu tử này dám dùng chung cực Kỳ Lân Tí lắm đấy, đến lúc đó càng không cách nào thu thập. Tuy hiện giờ chỉ chảy máu, nhưng đoạn thời gian đó kích phát tiềm lực của anh ta, chết là khẳng định không chết, nghỉ ngơi một thời gian là khôi phục. Được rồi, Minh Xà tiền bối, tôi ngủ đây, ngài hộ pháp cho bọn họ, nha đầu Minh Minh xem như nhân họa được phúc, có Tề Nhạc cho nhiều máu Kỳ Lân như thế, có chỗ tốt thật lớn cho việc tăng thực lực của nàng.

- Tại sao là tôi hộ pháp, tôi, tôi...

- Đương nhiên là ngài rồi, tôi không có thật thể, làm sao hộ pháp? Tôi chỉ là quân sư của Tề Nhạc mà thôi. Huống chi lão nhân gia lúc trước cường đại như thế, thuyền nát vẫn còn ba cân đinh mà, hắc hắn...

Minh Xà: "..."

Không biết qua bao lâu, Minh Minh chậm rãi từ trong hôn mê tỉnh táo lại, toàn thân ấm ấm áp áp, thoải mái nói không nên lời, một cổ nhiệt lực bốc lên trong thân thể của nàng.

Mở hai mắt ra, cảnh vật dần dần rõ ràng, nàng phát hiện mình đang nằm trong căn phòng lớn, cái giường mềm mại vô cùng thoải mái, trí nhớ dần dần khôi phục lại, vô ý thức, nàng sờ lên bộ ngực đang phát dục của mình, sờ lên có cảm giác mềm mại, Minh Minh nhịn không được cúi đầu nhìn qua ngực của mình, miệng vết thương đã không thấy, chỉ còn lại một vết đỏ tồn tại.

Ah, đây không phải biệt thự Long Vực sao? Mình không có chết. Tề Nhạc, Tề Nhạc chạy đi đâu? Vừa nghĩ tới sau khi hết Bản Chúc Tương Dị Hóa mình trần truồng như nhộng hiện ra trước mặt Tề Nhạc, cộng thêm những lời nói trước khi hôn mê, gương mặt Minh Minh như phát sốt.

Cửa mở, Hải Như Nguyệt như gió đi vào phòng, nàng cảm giác khí tức của Minh Minh biến hóa liền nhanh chóng chạy tới.

Minh Minh nhìn thấy Hải Như Nguyệt tiến đến, giãy dụa ngồi dậy, tuy chỗ ngực còn hơi đau nhức, nhưng không còn nghiêm trọng lắm.

- Minh Minh, em cảm thấy thế nào?

Hải Như Nguyệt ngồi xuống giường bên cạnh Minh Minh, Minh Minh kinh ngạc phát hiện, hiện giờ nàng nhìn ra gương mặt tiều tụy của Minh Minh hơi tái nhợt, trong mắt có bi thương nhàn nhạt.

- Chị Như Nguyệt, cám ơn các người cứu em, em không có việc gì.

Minh Minh thở sâu, ngực hơi đau một chút.

Hải Như Nguyệt kéo tay Minh Minh, mỉm cười, nói:

- Em tỉnh là chị yên tâm rồi, em đã hôn mê hai ngày hai đêm. Nếu không phải bác sĩ nói thân thể của em khôi phục với tốc độ thần tốc, chỉ sợ chị sẽ đưa em vào bệnh viện.

Minh Minh mỉm cười, trên mặt đẹp xuất hiện nét ửng đỏ.

- Chị Như Nguyệt, Tề Nhạc đâu rồi? Em nhớ được trước khi hôn mê em ở cùng chỗ với anh ta, anh ta thế nào?

Nghe câu hỏi của Minh Minh, sắc mặt Hải Như Nguyệt hơi đổi, ánh mắt cũngtừ nhu hòa biến thành ảm đạm, miễn cưỡng cười cười, nói:

- Anh ta không có việc gì, bởi vì tiêu hao năng lượng quá lớn, đang nghỉ ngơi khôi phục, không qua bao lâu sẽ khôi phục lại, em không cần quan tâm tới anh ta, chính mình nghỉ ngơi thật tốt đi. Chờ em tốt rồi, chị sẽ dẫn đi gặp Tề Nhạc.

Minh Minh nghe vậy lặng đi một lúc, nhìn thấy một tia kinh hoàng trong mắt Hải Như Nguyệt thoáng hiện ra.

- Không đúng, chị Như Nguyệt, chị đừng gạt em được không, Tề Nhạc nhất định là gặp chuyện không may, hiện giờ em đã không có vấn đề, em đi gặp anh ấy.

Hải Như Nguyệt nhìn qua bộ dáng kích động Minh Minh liền nhíu mày, an ủi nói:

- Minh Minh nghe lời, nghe chị Như Nguyệt, em nghỉ ngơi thật tốt đi. Nếu không thương thế chuyển biến xấu thì phiền toái. Lần này em dũng cảm dùng thân thể che chắn công kích cho Tề Nhạc, thật sự là mẫu mực của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta, bọn người Tiểu Ất bây giờ sùng bái em đấy.

Minh Minh nhìn thấy ánh mắt lập lòe của Hải Như Nguyệt thì đại biến.

- Chị Như Nguyệt, chị đừng nói sáng chuyện khác, mau nói cho em biết, Tề Nhạc hiện giờ thế nào. Có phải anh ta gặp chuyện không may phải không, ngày đó anh ta cứu em cũng bị thương, hơn nữa trên người còn xuất hiện đường vân hai màu đen bạc, van cầu chị, đừng giấu diếm em. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em bây giờ tốt rồi, chị nói cho em biết đi.

Thần sắc trên mặt Hải Như Nguyệt giãy dụa một chút, than nhẹ một tiếng, nói:

- Hai người đúng là quá ngu ngốc mà, hiện giờ chị không nói ra thì sớm muộn gì em cũng biết, khi em hôn mê tỉnh táo lại, tổng cộng hôn mê ba ngày hai đêm, mà khi chúng ta đi tới chỗ ở trước kia của Tề Nhạc nhìn thấy các người, hai người đều trong trạng thái hôn mê, cô tỉnh lại, nhưng Tề Nhạc bây giờ đang hôn mê, hơn nữa tình huống thân thể không phải quá tốt. Hành trình lên Quỷ Kiến Sầu anh ta bị tổn thương thật lớn.

Minh Minh kéo tay Hải Như Nguyệt, sắc mặt vừa có chút hồng nhuận phơn phớt biến thành tái nhợt, trong mắt xuất hiện hào quang gấp gáp.

- Chị Như Nguyệt, anh, rốt cuộc anh ta thế nào rồi? Có bị nguy hiểm tính mạng hay không?

Hải Như Nguyệt lắc đầu, nói:

- Chị cẩn thận dùng long lực cảm nhận khí tức của anh ta, nguy hiểm tánh mạng thì không có, nhưng mà, chị không biết anh ta tỉnh lại khi nào. Ngày đó, thời điểm chúng tôi tìm được em, bởi vì em giải trừ Bản Chúc Tương Dị Hóa nên toàn thân trần truồng. Mà trên người Tề Nhạc cũng trần truồng. Sở dĩ em khôi phục nhanh như vậy, chỉ sợ có quan hệ lớn tới Tề Nhạc, bởi vì, lúc chúng tôi tìm được hai người, trên cánh tay phải của Tề Nhạc có hơn mười vết thương, giống như lợi khí cắt ra, mà khóe miệng của anh ta còn có vết máu đông lại, đó là máu của Tề Nhạc, nếu như chị đoán không sai, hẳn là Tề Nhạc sợ em mất máu quá nhiều, miệng đối miệng rót máu tươi cho em uống, huyết mạch Kỳ Lân vốn có tính khôi phục thật mạnh, chính vì như thế, dưới tình huống thụ thương nghiêm trọng, em có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn thế này. Mà Tề Nhạc còn không có tỉnh lại, vấn đề lớn nhất chính là mất quá nhiều máu, hơn nữa, vân lực của anh ta tiêu hao thật lớn, hơn nữa thân thể lại bị tổn thương, ba khó hợp nhất, dưới tình huống như vậy có tốt mới là chuyện lạ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.