Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 207: Áp lực điên cuồng từ chung cực Kỳ Lân Tí (2)



Bởi vì Trầm Trác lúc trước giao thủ với Tề Nhạc bị tổn thương, lúc này phóng thích chín đạo lục quang ngăn cản công kích thay cho Lạc Trường Tín, năng lượng còn thừa hiện giờ không đủ ba thành, mắt thấy Tề Nhạc đánh về phía mình, trong lòng hoảng sợ, vô ý thức đánh ra một chưởng mang năng lượng mộc thuộc tính, thân thể dùng tốc độ nhanh nhất lui ra phía sau. Nhưng mà, hắn làm sao biết được, Tề Nhạc muốn hắn làm như thế.

Trận hình tam giác hoàn mỹ bởi vì Trầm Trác mà xuất hiện hổn loạn, thân thể Tề Nhạc trực tiếp vào vị trí của Trầm Trác, tay trái mang theo lôi, thủy hai chủng năng lượng, tay phải dùng Kỳ Lân Tí, cải biến phương hướng, trực tiếp đánh lên Chu Thiên Lộc và Lạc Trường Tín.

Lục sắc quang mang, thủy quang xanh đậm, lôi quang và màu đen của Kỳ Lân Tí, trong nháy mắt va chạm với nhau. Không khí yên tĩnh lại, ở trung tâm năng lượng giao điểm với nhau, sinh ra vòng xoáy tròn, vòng xoáy nhanh chóng cắn nuốt tất cả năng lượng, đem tất cả đưa vào bình tĩnh

Trầm Trác lui ra xa xa kinh nghi bất định nhìn qua chiên trường, Tề Nhạc, Chu Thiên Lộc, Lạc Trường Tín ba người đều lẳng lặng đứng ở nơi đó, thân thể của ba người không có hào quang gì cả, áo giáp Kỳ Lân trên người Tề Nhạc cùng với Kỳ Lân Xích đều dần dần rút đi, trên người hắn, xuất hiện một vết thương không cạn, máu tươi chậm rãi chảy xuôi, Kỳ Lân Xích cùng Kỳ Lân giáp tuy ngăn cản được thủy thuộc tính của Lạc Trường Tín, nhưng bởi vì Chu Thiên Lộc còn chưa tiêu hao toàn bộ năng lượng nên vận dụng chín đạo lục quang của Trầm Trác biến thành kiêm đánh hắn bị thương. Thế nhưng mà, nhìn thấy một màn này, tâm của Trầm Trác lại chìm xuống.

Song phương đổ ước chính là Tề Nhạc có thể lấy sức một người địch lại ba lượt công kích của bốn tộc trưởng, lúc này, tuy trên người Tề Nhạc chảy mau, nhưng hắn vẫn đứng đấy, hắn thắng, dưới vây công của bốn gia chủ, hắn kiên trì được. Hơn nữa trong ba lượt công kích, cũng không có bị buộc bách xuống hạ phong.

Áo giáp kim loại trên người Chu Thiên Lộc cũng biến mất giống như Kỳ Lân giáp của Tề Nhạc, sắc mặt của hắn biến đổi, vẫn không chịu nổi phun ra một ngụm máu tươi, thân thể có chút lay động mới miến cưỡng đứng vững.

Ánh mắt Tề Nhạc kiên định nhìn qua hắn, hắn không nói gì, đành phải nhìn qua hai người khác.

Lạc Trường Tín thở dài một tiếng, gian nan nói:

- Chúng ta thua.

Tề Nhạc gật gật đầu, vừa muốn há miệng nói cái gì đó, lại phun ra một cổ máu tươi. Thân thể thoáng một cái, lui về phía sau nửa bước mới đứng vững thân hình, trên mặt mỉm cười, lau máu tươi trên miệng, cũng mặc kệ thương thế trên người, nói:

- Nếu Lạc tộc trưởng thừa nhận thất bại, như vậy, xin mời bốn gia tộc thực hiện lời hứa, nguyện đánh bạc chịu thua.

Chu Thiên Lộc bất đắc dĩ lắc đầu, cảm giác tê liệt hắn tới bây giờ mới biến mất, than nhẹ một tiếng, nói:

- Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cuối cùng vẫn là thủ hộ giả cường đại nhất phương đông, không nghĩ tới tại dưới tình huống như vậy, các người vẫn giành được thắng lợi. Cho dù hôm nay đánh mười trận, sợ rằng chúng ta cũng không thể thắng được.

Trầm Trác cúi đầu đi tới bên người hai tộc trưởng khác, cười khổ nói:

- Đều là tôi không tốt, nếu như không phải tôi rất sợ chết, chúng ta chưa chắc sẽ thua.

Lạc Trường Tín lạnh nhạt nói:

- Trầm huynh không cần như thế, dưới tình huống đó, đổi lại là tôi cũng làm như vậy. Sợ rằng không ai trong chúng ta chịu được một kích đó của hắn, thực lực của Kỳ Lân không chỉ mạnh, trên phương diện chiến thuật cũng không thể bắt bẻ, thủ hộ giả phương đông do các người lãnh đạo, tôi cho rằng...

Hắn vừa nói đến đây, đột nhiên có âm thanh chen ngang.

- Không thể, bốn đại gia tộc chúng ta làm sao nghe một tên lưu manh thế này điều khiển chứ?

Nói chuyện chính là con của Trầm Trác, Trầm Việt, hắn cũng cha của Trầm Vân. Hắn từ trong người của Trầm gia bước ra, trong mắt có hào quang kích động và tức giận lóe lên.

- Cha, hai vị tộc trưởng, hôm nay là chúng ta chiếm cứ ưu thế, bọn họ chỉ có mấy người, chỉ cần tinh nhuệ của chúng ta hoàn toàn công kích, bọn họ không có khả năng ngăn cản được.

Trầm Trác nhíu mày, ánh mắt lập lòe một cái, lại không nói gì thêm.

Lúc này, Hải Như Nguyệt mang theo Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần vọt tới bên người Tề Nhạc, Minh Minh có chút bối rối điểm lên người Tề Nhạc vài cái, phong bế vết thương trên người của hắn.

Nghe Trầm Việt nói, Tề Nhạc không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói:

- Chẳng lẽ bôn đại gia tộc muốn đổi ý sao?

Lúc trước Từ Chí Viễn trúng một kích toàn lực của Tề Nhạc đánh bay, được tộc nhân đưa lên, sắc mặt của hắn rất khó nhìn, cũng rất âm trầm.

- Từ gia chúng ta làm ra hứa hẹn tuyệt đối không cải biến, đã thua, chính là thua, từ giờ trở đi, Từ gia sẽ phụ thuộc chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

Vừa nói, hắn nhìn cũng không nhìn qua ba tộc trưởng còn lại, sau đó quỳ hướng về phía đông, tộc nhân Từ gia sau lưng hắn cũng quỳ xuống theo hắn, mặt Từ Chí Viễn nhìn qua phương đông, trong mắt xuất hiện thống khổ, cất cao giọng nói:

- Tôi, gia chủ Từ gia đời thứ ba mươi mốt, Từ Chí Viễn, ở chỗ này dập đầu xin lỗi đồng bào năm xưa.

Nói xong, hắn không chút do dự cùng với tộc nhân dập đầu.

Ba người còn lại hai mắt nhìn nhau, đương nhiên bọn họ không cam lòng, nếu không cũng chẳng tổ chức hội giao lưu hôm nay, nhưng chuyện đã phát triển tới nước này, bọn họ cũng có chút mờ mịt.

Đúng vào lúc này, đột nhiên Trầm Việt động, một cây gai nhọn hoắc không chút do dự đâm vào thân thể Tề Nhạc. Trong mắt hắn, Tề Nhạc là người đứng đầu Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chỉ cần giải quyết hắn, mới có thể cứu vãn cục diện hiện giờ.

Tề Nhạc đã là Kỳ Lân ba vân, đổi lại bình thường, hắn không sợ công kích của Trầm Việt, dù cho có mượn Kỳ Lân giáp hoặc là Kỳ Lân Xích, hắn cũng có thể ngăn cản một kích này. Nhưng mà, hiện tại hắn lại không được, vừa mới đại chiến với bốn đại tộc trưởng một hồi, vân lực của hắn tiếp cận mức cạn kiệt, chảy nhiều máu cũng khiên thần chí hắn mơ hồ, phản ứng cũng chậm hơn nhiều, nếu như không phải ý niệm mạnh mẽ duy trì thân thể, chỉ sợ hắn đã sớm ngã xuống.

Động tác của Trầm Việt bị tất cả mọi người phát hiện, Trầm Trác, Chu Thiên Lộc, Lạc Trường Tín đồng thời hét lớn một tiếng.

- Không thể.

Tuy bọn họ không muốn phụ thuộc Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nhưng mà, có giáo huấn của tiền nhân, đương nhiên bọn họ sẽ không sát hại bất cứ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nào. Đáng tiếc, Trầm Việt là âm mưu gia, trước khi động thủ hắn đã lặng lẽ tiến tới gần người Tề Nhạc, lúc đâm càng không do dự, gai nhọn hoắt như mũi tên lao thẳng tơi trước.

Lúc này, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều đứng ở bên kia của Tề Nhạc, tuy bọn họ cảm nhận khí cơ không đúng, nhưng thời gian đã tới không kịp.

- Không —— muốn ——.

Minh Minh đứng ở gần Tề Nhạc nhất, bởi vậy cảm giác nhạy bén nhất cũng là nàng, hét lên một tiếng, nàng kéo mạnh Tề Nhạc, thân thể Tề Nhạc lảo đảo, mà thân thể mềm mại của nàng xoay tròn, dùng lưng ngăn cản gai nhọn này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.