Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cùng lúc dành sự chú ý cho nhiều việc khác nhau không phải là chuyện gì khó với Nhậm Đàn Chu và Quý Ngưỡng Chân, ví như lúc này tuy rằng bon họ đều đang làm việc của mình, nhưng thực ra sự chú ý đều đặt trên người đối phương.
Quý Ngưỡng Chân nói xong thì đóng cuốn thực đơn lại, Nhậm Đàn Chu cũng cúp máy. Bàn họ đặt là loại bàn tròn dành cho mười hai người, Nhậm Đàn Chu ngồi vào ghế bên cạnh Quý Ngưỡng Chân, thuận miệng hỏi: "Muốn uống rượu? Vui thế sao?"
Quý Ngưỡng Chân không định uống rượu, cậu không có thói quen chúc mừng trước, huống hồ lúc này vẫn còn đang phải giữ tỉnh táo và thể lực, "Nhân viên phục vụ nói anh có rượu cất ở đây, em mới bảo cậu ta tuỳ tiện chọn một chai mang ra, người không có tế bào âm nhạc nào như anh đi nghe nhạc, vẫn là nên ở trạng thái hơi có men say mới thích hợp hơn chút."
Nhậm Đàn Chu luôn thích im lặng không lên tiếng nhìn cậu chăm chú, có lúc Quý Ngưỡng Chân còn tưởng là mặt mình dính bẩn gì, về sau ở chung lâu, cậu mới phát hiện đây chỉ là một thói quen của Nhậm Đàn Chu mà thôi.
Lúc trước Quý Ngưỡng Chân không cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại hơi khó thích ứng, cậu đưa tay muốn sờ tóc, đầu ngón tay đụng phải mái tóc đẹp đẽ hôm nay mình cố ý dùng keo xịt tóc tạo kiểu, bèn chuyển hướng sờ sờ tai.
Đồ ăn lần lượt được bưng lên.
Hai năm này tửu lượng của Nhậm Đàn Chu đã tăng lên không ít, Quý Ngưỡng Chân tự tay rót bao nhiêu anh đều uống cạn bấy nhiêu, cứ như anh càng uống nhiều thì Quý Ngưỡng Chân lại càng vui vẻ, mấy lần nhìn qua đều thấy cậu đang lén cười.
Cười đến mức lộ ra cả hàm răng trắng, người không biết còn tưởng cậu đang có chuyện gì vui lắm.
Rượu này uống khá ngon, nhưng độ rượu lại rất thấp, đủ làm khai vị mà thôi.
Quý Ngưỡng Chân gọi khá nhiều, đến khi món điểm tâm cuối cùng được mang lên, cái dạ dày của cậu đã không còn chỗ trống.
Cậu nhìn chằm chằm đĩa bánh ngọt nhỏ, dáng vẻ chần chừ, Nhậm Đàn Chu nhìn ra cậu không muốn ăn, bèn uống nốt ngụm rượu rum cuối cùng trong ly rồi đứng dậy.
Nhà hát Diêm Kinh ở ngay con đường phía sau nhà hàng, hai người vào trong, Quý Ngưỡng Chân đi bên cạnh Nhậm Đàn Chu, phát hiện Chu Án không đi vào theo, một xe vệ sĩ kia của Nhậm Đàn Chu cũng không thấy đi xuống.
Lúc xếp hàng đi vào, Quý Ngưỡng Chân đã bắt đầu cảm nhận được sự ăn khách của buổi biểu diễn này, hàng người kéo dài, cậu nhận lấy cuốn giới thiệu mà nhân viên công tác đưa cho, đọc qua một lượt, mới phát hiện buổi biểu diễn này vậy mà lại là của Liên Danh Hạn Định Đoàn.
Nhiều người cũng rất tốt.
Hành lang dài được trải thảm màu đỏ thẫm, tiếng giày da bước trên đó bị tiêu trừ đi đáng kể. Đi trên đoạn hành lang này, cảm giác tiếng ồn cũng vô thức trở nên bé đi.
Chỗ ngồi của bọn họ ở giữa tầng hai, ngồi xuống đợi thêm một lát, đèn dưới khu vực khán đài chợt tắt, ngay sau đó ở giữa sân khấu xuất hiện một chùm sáng theo tiếng nhạc du dương dần mở rộng.
Giống một chiếc hộp nhạc tinh xảo đẹp đẽ, sau khi được xoay dây cót, tiếng nhạc vang lên, các mô hình nhỏ chuyện động như được yểm ma pháp. Dàn nhạc bên dưới ngọn đèn sáng rực rỡ bắt đầu diễn tấu, bài nhạc êm tai chậm rãi vang lên.
Ban nhạc biểu diễn tối nay không mấy có tên tuổi trong nước, nhưng vị làm nhạc độc lập kia của Liên Danh thì lại có độ nổi tiếng rất cao. Trong hội trường này không hẳn đều là người hiểu nhạc giao hưởng, phần lớn đều đến vì tiểu minh tinh kia.
Thế nên dù đã có quy định không được quay phim chụp hình, thì vẫn có không ít người lén giơ điện thoại máy ảnh, thi thoảng còn có ánh sáng flash loé lên.
Bên trong khán phòng rất tối, Quý Ngưỡng Chân không chịu nổi những quấy nhiễu này, dứt khoát nhắm mắt lại.
Cậu tựa lưng về sau ghế, đầu hơi ngửa, nếu như không phải cái cằm thi thoảng đưa lên đưa xuống thì có lẽ người ta sẽ nghĩ là cậu đang ngủ.
Nhậm Đàn Chu trắng trợn không che giấu mà lặng lẽ nhìn cậu một hồi lâu, cảm thấy Quý Ngưỡng Chân đã gầy hơn so với lúc trước, đường nét trên cằm cũng rõ hơn nhiều, hầu kết lại càng rõ ràng.
Không phải vẫn luôn ăn uống rất tốt sao? Hay là vì thời gian này luôn chăm chỉ rèn luyện nên mới trở nên thon gọn rắn chắc hơn? Cũng có thể là do vấn đề ánh sáng.
Quý Ngưỡng Chân rất say sưa lắng nghe, dáng vẻ hưởng thụ. Nhưng Nhậm Đàn Chu biết rõ, đã rất lâu rồi cậu không chạm vào đàn dương cầm. Cậu cũng không bước chân vào phòng đàn của biệt thự, ngược lại mấy hôm nay lại thường xuyên đi vào phòng tập thể dục. Sở thích của cậu bỗng thay đổi hẳn trong hai tháng nay, sao có thể nói là không có gì.
Điều này thật quá bất thường.
Nhậm Đàn Chu cũng nhắm mắt lại.
Đợi đến nghỉ giải lao giữa giờ, tiếng nói chuyện vang lên bên tai, anh mở mắt ra, lập tức bắt gặp Quý Ngưỡng Chân đang nghiêng người nhìn mình, vẻ mặt so với lúc mở két sắt không khác nhau là mấy.
Quý Ngưỡng Chân thật sự không hợp làm chuyện xấu, bởi suy nghĩ của cậu đều sẽ hiện hết lên mặt.
"Kết thúc rồi?" Nhậm Đàn Chu hỏi.
Quý Ngưỡng Chân còn tưởng là anh ngủ rồi, đang nghĩ xem có nên lợi dụng ngay lúc này hay không, không ngờ anh lại thình lình mở mắt.
"Chưa đâu, đang nghỉ giữa giờ." Quý Ngưỡng Chân mở chai nước suối uống một hớp ổn định lại tâm tình, im lặng mấy giây, cậu nhỏ giọng nói: "Anh, em đi nhà vệ sinh!"
Ghế xung quanh chỉ còn lại vài người ngồi, mọi người đều đã tản đi, hoặc là vào nhà vệ sinh, hoặc là ra ngoài hóng gió, tiếng tán gẫu vụn vặt xa xăm.
Quý Ngưỡng Chân vội vã đứng dậy, đang định bước xuống bậc thang, mu bàn tay bỗng có cảm giác ấm nóng.
Đầu ngón tay của Nhậm Đàn Chu từ cổ tay cậu trượt lên mu bàn tay, phủ lên trong chớp mắt rồi lại bỏ ra.
Quý Ngưỡng Chân cũng nhanh như cắt giấu bàn tay bị đối phương đụng vào về sau lưng, nhất thời không giấu được vẻ chán ghét hiện lên mặt, xoay người đi nhanh về phía trước.
Nhậm Đàn Chu làm như không phát hiện ra, ánh mắt dưới ánh đèn trần trở nên sâu thẳm, loé lên lạnh lẽo.
Cánh môi mỏng của anh hơi vẽ ra một độ cong châm chọc, như một lão đánh cá dày dặn kinh nghiệm đang kiên nhẫn chờ cá đi sâu vào lưới, "Tề Minh Chế Dược đã nghiên cứu ra một loại thuốc tiêm, có thể đẩy nhanh quá trình kiểm trắc gien của Beta để phân hoá thành Alpha hoặc Omega."
Quý Ngưỡng Chân nghe vậy, đầu óc nháy mắt đảo loạn, đứng chôn chân tại chỗ, sau đó lại như một bức tượng điêu khắc sau một lực tác động vỡ vụn thành những mảnh nhỏ rơi xuống.
"A?"
Nhậm Đàn Chu nhìn bóng lưng của cậu, đưa tay vuốt lại những nếp gấp trên áo sơ mi của mình, thấy cậu dừng chân, mới chậm rãi nói tiếp: "Beta dưới 18 tuổi còn chưa phân hoá, xác suất thành công là 70%, 18 tuổi đến dưới 23 tuổi, xác suất thành công là khoảng 50%."
Quý Ngưỡng Chân không thể không quay đầu, bước về bậc thang, đi về phía Nhậm Đàn Chu.
Cậu đặt mông ngồi xuống, giọng nói vui vẻ, trong mắt cũng như có một ngọn lửa nhỏ kích động, "Thật không? Nếu đã nghiên cứu ra rồi thì sao vẫn chưa thấy thời sự đưa tin gì?"
"Em nghĩ là vì sao?" Nhậm Đàn Chu cực kỳ kiên nhẫn hỏi lại.
Quý Ngưỡng Chân không đáp, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.
"Biểu tình gì đây." Nhậm Đàn Chu hơi ngồi thẳng lên, ánh mắt sâu xa, khoé môi cũng khẽ cong lên, "Không phải đã ngóng trông tin tốt này từ lâu lắm rồi hả?"