Sính Ác

Chương 14



Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Ba ngày sau, Quý Ngưỡng Chân nhận mũi tiêm thử nghiệm phân hoá đầu tiên.

Tiêm xong, cậu được chuyển vào phòng quan sát nghỉ ngơi hai tiếng, không xuất hiện phản ứng bài xích, Hạng Vệ Dân lại đích thân đến rút hai ống máu đi làm phân tích sinh hoá, thuận tiện dặn dò cậu hai ngày này không được động vào nước, tối đó cũng không cần tắm rửa để tránh bị cảm lạnh.

Mấy ngày nay Quý Ngưỡng Chân đã bị rút mấy ống máu, mũi kim nhỏ dài đâm vào tĩnh mạch ở khuỷu tay, cậu quay đầu cắn răng không kêu thành tiếng, mãi cho đến khi Hạng Vệ Dân rút kim cậu mới quay đầu về, giữ lấy miếng bông kia.

Nhậm Đàn Chu bận rộn không rút ra được thời gian, buổi kiểm tra và tiêm thuốc sau đó đều là Chu Án đi cùng, giúp cậu chạy ngược chạy xuôi rồi lại phụ trách lái xe đưa đón. Chu Án cũng phát hiện ra, chỉ cần ông chủ của mình không ở đây, người em trai bảo bối này của anh vẫn khá có cá tính riêng.

Buổi chiều lúc Quý Ngưỡng Chân vừa về đến nhà vẫn coi như tràn đầy tinh thần, túm Văn Tương rảnh rỗi không có việc gì làm vào phòng khách chơi máy chơi game điện tử, chơi đến khi ngoài trời sẩm tối mới dừng lại.

Những trò chơi này hoặc chạy hoặc hoạt động, đều cần tiêu hao thể lực, Văn Tương là Omega không được rèn luyện đặc biệt căn bản không theo kịp, nhưng vì không dám làm thiếu gia nhỏ mất hứng nên vẫn cố kiên trì.

Kết quả khi dì Phương gọi ăn cơm, Quý Ngưỡng Chân tuỳ tiện ném chiếc máy chơi game đắt tiền sang một bên, dáng vẻ chơi không đã tí nào, hỏi: "Sao cậu chơi gà thế, trước giờ chưa từng chơi hả?"

Văn Tương đuối sức lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt tròn tròn như được phủ thêm một tầng phấn mịn màng.

Đừng nói là chơi, cậu ta còn chưa được thấy bao giờ nữa.

Văn Tương ngồi xổm thu dọn đống thẻ trò chơi vương vãi trên nền nhà, sau đó xếp vào hộp, "Từng chơi rồi ạ, tại thiếu gia chơi giỏi quá."

Quý Ngưỡng Chân hôm nay giống như chơi mãi không hết sức lực, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, cậu lại không lưu tâm đến trạng thái sinh lý này của mình, ôm bát cơm lên định nói chuyện, lại nhận ra Văn Tương vẫn còn ở trong phòng khách phụ thu dọn.

Trước đó Quý Ngưỡng Chân đã từng nói với Văn Tương một lần, bảo cậu ta đến giờ cơm thì cùng ngồi ăn cơm, đừng có tự biến mình thành người giúp việc trong nhà. Nhưng Omega này thật sự quá nhút nhát, lo cái này sợ cái kia, cuối cùng vẫn không dám ngồi chung.

Quý Ngưỡng Chân vừa mới chiến đấu ác liệt một phen với cậu ta, lúc này một mình ngồi ăn bỗng thấy lẻ loi.

"Không phải đã nói với cậu rồi sao, ngồi xuống cùng ăn cơm đi."

Văn Tương bị Quý Ngưỡng Chân ấn ngồi xuống ghế, trước mắt lại có thêm một cái bát.

Cậu ta giống như ngồi trên đống lửa, rất bất an nói: "Nhưng mà Nhậm tổng còn chưa nói tôi có thể ngồi cùng bàn."

Quý Ngưỡng Chân xì một tiếng, cực kỳ không tán đồng lắc đầu, "Cậu thế nào mà cứ mở miệng là Nhậm tổng Nhậm tổng, lời của tôi thì không nghe lọt tai? Không phải là ăn cơm thôi sao, cậu vốn không phải là người giúp việc, hôm qua cũng đã nói là ba phái cậu tới đây giúp anh ấy trải qua kỳ mẫn cảm rồi mà? Không ăn chung, hai ngày nay anh ấy cứ về là cậu là chuồn vào phòng, thế thì làm sao mà khiến anh ấy chú ý tới được? Rồi bao giờ cậu mới hoàn thành nhiệm vụ đây?"

Văn Tương cảm thấy cậu nói rất có lý, quan trọng nhất đây chính là bát cơm của cậu ta. Văn Tương chỉ có thể cầm đũa lên, bới hai miếng cơm, "Hình như Nhậm tổng không thích tôi, cũng không thích tôi tới gần."

Cũng không phải cậu ta chưa từng thử, nhưng vị đó cứ như không phải Alpha đang trong kỳ mẫn cảm, dưới tình trạng mà độ thích hợp giữa bọn họ cao như thế lại vẫn rất bài xích tiếp xúc tay chân với cậu ta.

Quý Ngưỡng Chân gắp một cái cánh nướng cho cậu ta, "Anh tôi vốn luôn xị cái mặt ra như thế đấy, nhưng con người anh ấy rất tốt, nhất định không phải là không thích cậu. Mà, cậu tới gần anh ấy lúc nào?"

Thật ra Văn Tương đã mệt đến mức ăn không ngon, chỉ cắn một miếng nhỏ, sau đó rụt rè nhìn Quý Ngưỡng Chân, giống như là con chó nhỏ rơi xuống nước bỗng gặp được một khúc gỗ có thể bám vào, thật thà kể: "Hôm trước, buổi tối hôm trước. Nhậm tổng từ bệnh viện về rồi đi thẳng vào phòng ngủ, sau đó một lúc tôi có đi sang gõ cửa."

"Sau đó thì sao?" Quý Ngưỡng Chân còn gấp hơn cả đương sự, chỉ thiếu chưa xoa tay bày ra dáng vẻ hóng chuyện thôi.

Chuyện sau đó, Văn Tương là một Omega độc thân thật sự khó mà nói ra miệng, nhất là ở trước mặt Quý Ngưỡng Chân, kết quả là bối rối đến mức sắp khóc đến nơi.

Tuy Quý thiếu gia là Beta, nhưng so với vị kia thì dễ gần hơn.

Văn Tương còn chưa nói được hai câu thì đã rưng rưng, nhất thời khiến Quý Ngưỡng Chân mất hết cả hứng thú ăn uống.

Quý Ngưỡng Chân đặt đũa xuống, vội rút hai chiếc khăn giấy nhét vào tay cậu ta, "Bỏ đi bỏ đi, tôi không hỏi nữa. Thời gian hai người quen biết quá ngắn, dần dà rồi sẽ tốt thôi."

Mấy chuyện trường kỳ kháng chiến này Quý Ngưỡng Chân khá có kinh nghiệm, cậu tràn đầy niềm tin an ủi một phen, ai ngờ Omega này còn khóc dữ hơn, tuy là không phải kiểu gào khóc, nhưng nước mắt cứ như mưa nhỏ kéo dài tí tách không ngừng.

Trước mắt rất khó nói là cậu chọc người ta khóc hay là Nhậm Đàn Chu chọc người ta khóc, cậu đã không gánh nổi vụ này rồi, lại không đủ kiên nhẫn, cơm chưa ăn được hai miếng đã trốn lên tầng tìm sự yên tĩnh.

Cởi quần áo muốn tắm, một chân bước vào bồn tắm mới nhớ ra giáo sư Hạng đã dặn dò hôm nay tốt nhất đừng tắm, cậu buồn bực thu chân về, lau khô nước, sau đó làm tổ trên chiếc đệm mềm mại nghịch điện thoại.

Buổi chiều chơi game nên có hơi hưng phấn quá mức, hiện tại im lặng ngồi một chỗ mới cảm nhận được sự khác thường của trái tim, cậu che ngực cảm nhận một lát, cũng không thấy khó chịu gì, chỉ đơn thuần là nhịp tim nhanh hơn bình thường thôi.

Có thể là một mũi kia đã có tác dụng, phần lớn Beta sau khi phân hoá thành Alpha, thân thể sẽ trở nên tráng kiện hơn, dù là kích thước trọng lượng cơ thể hay sức lực đều sẽ tăng lên, ví dụ như vũ khí trong trò chơi được đúc thành vũ khí cam chính là bản nâng cấp hơn so với bản ban đầu, nếu không thì đúng là uổng phí công sức rồi.

Quý Ngưỡng Chân bất giác trở nên chờ mong, dù rằng lý trí nói cho cậu biết là rất khó, nhưng cậu vẫn mơ mộng nghĩ rằng biết đâu mình có thể một lần đã thành công.

Cậu vui mừng đến mức lâng lâng tiếp tục nghịch đện thoại, qua khoảng nửa tiếng, cậu bắt đầu cảm nhận được một cơn đau đầu rất rõ ràng, nhìn chữ nhỏ trên màn hình cũng có hơi cố sức, cậu chuyển sang xem video. Lại qua nửa tiếng, cơ thể nóng lên, trên người chỉ mặc duy nhất một bộ đồ ngủ tơ tằm cũng đã bị nóng đến mức hận không thể cởi sạch, điện thoại cũng nóng phỏng tay.

Quý Ngưỡng Chân ném điện thoại, hai ba cái đã cởi sạch quần áo trên người, chỉ chừa lại một chiếc quần lót tứ giác co giãn màu trắng, cả người trần như nhộng cuộn tròn trong chiếc đệm mềm hình con gấu.

Một tiếng trôi qua.

Quý Ngưỡng Chân đau đầu không ngủ được, cậu đứng dậy, tay chân cùng chiều chậm rãi đi về phía chiếc giường lớn của mình, cắm đầu ngã xuống.

Buổi tối Nhậm Đàn Chu có buổi tiệc quan trọng, thật sự không thể thoát thân, về đến nhà đã là chín rưỡi tối, anh như mọi ngày trở về phòng thay sang một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó mở cửa phòng ngủ của Quý Ngưỡng Chân.

Quý Ngưỡng Chân tay chân dang rộng nằm trên giường, đầu không đặt trên gối, trên người không có chăn, còn cởi sạch sẽ, cơ thể trắng nõn mịn màng không biết vì sao đã bị ma sát đến mức hồng lên.

Bình thường cậu đều mặc đồ ngủ đi ngủ, căn bản không có thói quen ngủ trần.

Nhậm Đàn Chu bước nhanh đến bên giường, đưa tay đặt lên trán cậu, đáng tiếc lòng bàn tay còn hơi ướt đã ảnh hưởng đến phán đoán của anh.

Nhậm Đàn Chu cúi thấp người, môi đặt trên trán Quý Ngưỡng Chân, sau khi có được đáp án chắc chắn thì nhanh chóng rời đi.

"Quý Ngưỡng Chân?"

Nhậm Đàn Chu gọi một tiếng.

Quý Ngưỡng Chân hít thở dồn dập như lên cơn hen suyễn. Nhậm Đàn Chu tinh tường nhận ra hàng lông mi của cậu khẽ rung nhẹ, thế là đưa tay vỗ vỗ mặt cậu, dần dần dùng sức.

"Dậy dậy." Nhậm Đàn Chu gọi mấy tiếng, lúc sau đã gọi cả nhũ danh của cậu, "Chân Chân, dậy đi."

Quý Ngưỡng Chân không quá mất sức, lại sợ mình còn không dậy nữa, ngày mai ngủ dậy má phải sẽ sưng như cái bánh bao, chỉ đành khó khăn mở mắt, chớp chớp hai cái, hình ảnh trước mắt mới dần trở nên rõ ràng.

Nhậm Đàn Chu cầm điện thoại bằng tay phải, tay trái vẫn đặt trên mặt cậu xoa nhẹ, ánh mắt cũng không di chuyển xung quanh, chỉ dừng trên mặt cậu.

Bên kia rất nhanh truyền đến tiếng của Hạng Vệ Dân, "Muộn như vậy còn gọi tới, Quý Ngưỡng Chân lên cơn sốt rồi?"

Bàn tay của Nhậm Đàn Chu vẫn nhẹ nhàng xoa, sắc mặt lại nghiêm túc.

"Ừm, sốt nhẹ."

"Hai bốn tiếng sau khi tiêm sẽ có triệu chứng này, hạ sốt như bình thường là được." Giọng nói của Hạng Vệ Dân hơi có ý cười, "Như vậy nói rõ là có hiệu quả, trong số những thử nghiệm trước đó của chúng tôi, người xuất hiện tình huống thế này, xác suất thành công cuối cùng không thấp."

"Còn có, pheromone của anh có tác dụng dẫn dắt phân hoá cho cậu ấy, thời điểm này lại có tác dụng..." Hạng Vệ Dân hơi dừng hai giây, giống như đang cân nhắc tìm từ, "Xem như là vỗ về, pheromone của anh vốn cũng có tác dụng làm mát. Những cái khác thì không cần tôi dạy đúng chứ?"

Tuy là Nhậm Đàn Chu không bật loa ngoài, nhưng trong phòng quá yên tĩnh, Quý Ngưỡng Chân nằm đó có thể nghe thấy rõ ràng.

"Được, vậy tạm thời thế đã."

Anh cúp máy rồi đặt điện thoại ở một bên, hỏi Quý Ngưỡng Chân đang ngây ra: "Thấy thế nào, đau đầu?"

"Đau nửa đầu." Quý Ngưỡng Chân vẫn không ngủ được, cậu nói xong, đưa tay muốn túm lấy chiếc chăn bị đá ở một bên, khoảng cách hơi xa, cậu lên tiếng xin giúp đỡ: "Anh, chăn."

Bả vai vừa động, bên dưới là mồ hôi đã thấm ướt ga giường, cơ thể vừa trơn vừa ướt.

"Đang nóng mà đúng không?" Nhậm Đàn Chu đẩy chiếc chăn kia ra xa hơn, "Đổ mồ hôi nhiều như vậy, trước mắt đừng đắp chăn, nằm yên."

Dù sao cũng chỉ là sốt nhẹ, không thể đốt hỏng đầu óc, Quý Ngưỡng Chân vẫn rất tỉnh táo, tuy rằng khó chịu, nhưng cậu vẫn làm như vô tình đưa tay che ở hai điểm trước ngực.

Nhậm Đàn Chu thấy cậu còn có tâm tư để ý mấy thứ này, xem ra cũng không quá nghiệm trọng, anh cười khẽ một tiếng, xoay người đi vào nhà tắm.

Đợi anh cầm chiếc khăn đã vắt nước đi ra, Quý Ngưỡng Chân vẫn kiên trì giữ nguyên tư thế giữ mình ban đầu.

"Em không cần anh..." Quý Ngưỡng Chân nhìn thấy khăn là biết anh muốn làm gì, mày nhíu chặt hơn, trên mặt viết đầy chữ kháng cự.

Nhậm Đàn Chu cũng không tức giận, ngồi bên giường nhẹ nhàng ôn tồn thương lượng với cậu, "Vậy em muốn ai? Giờ này bọn họ đều nghỉ ngơi rồi."

Quý Ngưỡng Chân nóng đến mức mồ hôi đầm đìa, trước đây lên cơn sốt cũng không khó chịu như thế, cậu mệt lử ngậm chặt miệng.

Cậu có thể cảm giác được, Nhậm Đàn Chu luôn trở nên khoan dung hơn rất nhiều mỗi khi cậu bị ốm.

Nhậm Đàn Chu gấp khăn thành một khối vuông rồi lau mặt cho cậu, cảm giác lành lạnh khiến Quý Ngưỡng Chân bị khô nóng hồi lâu thoải mái đến mức cổ họng bật ra tiếng rên rỉ.

Chiếc khăn kia lau được một lúc thì đã bị hơi nóng của cơ thể truyền sang, từ xương quai xanh xuống đến ngực, đã không cảm giác được mát mẻ gì nữa.

"Bỏ tay ra." Nhậm Đàn Chu nói.

Quý Ngưỡng Chân trong lòng vẫn còn lo lắng, buồn bực sai anh, "Cái khăn này cũng nóng rồi, anh đi giặt lại đi."

Nhậm Đàn Chu ngồi yên không động, mở chiếc khăn ra đổi sang mặt khác, dùng mặt mới tinh kia đặt trên cánh tay giữ trước ngực cậu, "Cũng không phải là chưa từng chạm, bây giờ em đang sốt, anh thật sự lo lắng cho em."

Người ở thời điểm yếu đuối nhất, bình thường đều ăn mềm không ăn cứng.

Đạo lý này Quý Ngưỡng Chân hiểu, Nhậm Đàn Chu thế nào lại không rõ ràng.

Quý Ngưỡng Chân tự biết bản thân bây giờ như cá trên thớt, chỉ có thể biểu hiện ngoan ngoãn hơn cả trước đây, chỉ suy xét mấy giây bèn thả tay xuống.

- -- Lời tác giả ---

Làm cũng làm rồi mà hai con người này vẫn ngây thơ trong sáng quá (ôm mặt)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.