Sính Ác

Chương 11



***

Hồi nhỏ Quý Ngưỡng Chân rất sợ đi bệnh viện, nhưng mấy năm nay vì chuyện phân hoá nên phải ra vào không ít lần, mùi thuốc khử trúng dần dần lại trở thành thứ thuốc an thần với cậu.

Nhậm Đàn Chu tìm tới một vị cổ đông nhỏ của Tề Minh Chế Dược, đơn giản hỏi thăm hai câu, đối phương cực kỳ nhiệt tình nói sẽ giúp anh liên hệ với người phụ trách của phòng thí nghiệm, chào hỏi một vòng, tuy mới chỉ là kiểm tra nhưng đã do đích thân phó viện trưởng của Tề Minh dẫn đường cho toàn bộ hành trình. Nhìn dáng vẻ niềm nở thân thiết kia, Quý Ngưỡng Chân còn suýt thì tưởng mình mắc bệnh gì nặng lắm.

Kiểm tra toàn diện xong, lại đợi thêm hai mươi phút lấy kết quả, Quý Ngưỡng Chân đã hoàn toàn không còn dáng vẻ hoạt bát hăng hái như khi mới đến, trong lòng lo lắng không thôi, thấp thỏm mà nhìn xung quanh, đường truyền của những đồ đựng dụng cụ kiểm nghiệm hướng lên trên đỉnh đầu phát ra tiếng ù ù, mỗi lần cậu đưa mắt nhìn lên, sẽ lo lắng cái hộp sơn trắng này liệu có thình lình ngắt điện rồi sập xuống hay không.

Phòng khám phân hoá của Tề Minh mới mở được mấy năm, có nhân tài và thiết bị chữa bệnh tân tiến nhất cả nước, chẳng qua có vài hạng mục trước mắt chưa công khai với bên ngoài, đổi một cách nói cách khác chính là tiền lãi điều trị của những loạt đầu tiên sẽ chỉ có một nhóm nhỏ trên đỉnh kim tự tháp ăn chia với nhau.

Văn phòng của vị phó viện trưởng này rất sáng sủa, ánh nắng vào lúc mười giờ sáng còn có hơi chói mắt, mà Quý Ngưỡng Chân đối diện trực tiếp với nó không thể không khẽ híp mắt lại.

Quý Ngưỡng Chân càng nói chuyện lâu với đối phương càm cảm nhận được dường như ông ta không phải chuyên gia trong phương diện này, nhìn kỹ bảng tên trước ngực ông ta, mới phát hiện người này quản lý hành chính.

Hiếm lạ thật, một quản lý hành chính mà cũng phải mặc áo blouse trắng.

Nhậm Đàn Chu ra ngoài nghe điện thoại, chỉ còn lại một mình cậu ở lại tiếp chuyện. Cậu đối với ông chú lớn tuổi này cũng không có gì để nói, ngoài cười nhưng trong không cười miễn cưỡng đối phó, đúng lúc cậu chuẩn bị viện cớ đi nhà vệ sinh thì có một bác sĩ trẻ tuổi đi vào.

Đều mặc áo blouse trắng, nhưng người này mặc lên lại toát ra khí khái hoàn toàn khác vị phó viện trưởng mập mạp kia, ánh mắt của Quý Ngưỡng Chân lập tức bị hấp dẫn.

"Cuối cùng cậu cũng đến!" Khuôn mặt núng nính thịt của phó viện trưởng rung rung, đưa túi hồ sơ qua, sau đó giới thiệu với Quý Ngưỡng Chân: "Vị này chính là giáo sư Hạng của phòng thí nghiệm."

"Trẻ thế á?" Quý Ngưỡng Chân bật thốt ra, chỉ chưa vác một dấu chấm hỏi to đùng lên đầu nữa thôi.

"Giáo sư Hạng là người phụ trách hạng mục phân hoá này, tuổi trẻ đầy hứa hẹn."

Nhậm Đàn Chu gọi điện xong đi vào, gật đầu với Hạng Vệ Dân coi như chào hỏi.

Một khắc khi nhìn thấy Nhậm Đàn Chu, động tác lật trang của Hạng Vệ Dân dừng lại khoảng chừng nửa giây, sau đó cúi đầu quét mắt qua kết quả, không có nửa lời khách sáo, mở miệng liền đi thẳng vào chuyện chính, "Rất tốt, ở độ tuổi này mà có tố chất thân thể thế này rất là hiếm đấy, chuyển sang văn phòng của tôi nói tiếp đi."

Phó viện trưởng gượng gạo cười cười, nhỏ giọng nói: "Vị giáo sư Hạng này chỗ chúng tôi có hơi... Nhâm tổng xin đừng để bụng."

Nhậm Đàn Chu cũng nể tình cho một bậc thang đi xuống, "Có năng lực làm việc thì tính khí cao hơn đôi chút cũng không sao."

Văn phòng của Hạng Vệ Dân ở một toà nhà khác, đi một đoạn đường, Quý Ngưỡng Chân rốt cuộc hiểu được vẻ mặt đầy bực dọc lúc vị giáo sư này bước vào văn phòng của phó viện trưởng là vì nguyên do gì, quá xa rồi.

Phòng khám phân hoá không có mấy người, nhưng nguyên toà nhà này đều là địa bàn của khoa phân hoá. Bình thường chỉ có Alpha và Omega gặp những vấn đề liên quan đến chuyện phân hoá mới đến, nhưng cũng rất ít, ví như thuốc ức chế vào bừa một hiệu thuốc ven đường là mua được, cũng không nhất thiết phải chạy đến tận bệnh viện.

Văn phòng của Hạng Vệ Dân có mùi trái cây rất tươi mát, anh ta sải bước đi vào, tự rót cho mình một cốc nước, cũng không bận tâm đến người khác đang có mặt ở đây, một hơi uống cạn xong mới lên tiếng: "Kết quả kiểm tra gen chiều nay mới có, tôi bên này..."

Quý Ngưỡng Chân đã làm kiểm tra gen từ khi còn rất nhỏ, hướng phân hoá của cậu là Alpha, trị số cụ thể cậu không nhớ lắm, câu chỉ biết đạt đến trị số kia rồi thì phân hoá thành Alpha là chuyện chắc chắn không cần bàn cãi gì thêm.

Quý Ngưỡng Chân nói ra những chuyện này, Hạng Vệ Dân giống như chưa từng gặp phải trường hợp nào như cậu, sắc mặt thoáng hiện lên tò mò, "Vượt quá 90% sao, không thể nào."

Anh ta tìm ảnh chụp X-quang tuyến thể trong đống giấy tờ kết quả, soi trước bóng đèn, "Trước đây cậu từng bị thương?"

Quý Ngưỡng Chân theo bản năng nhìn sang Nhậm Đàn Chu, Nhậm Đàn Chu nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp X-quang kia không lên tiếng.

Thật ra cậu cũng không nhớ lắm, trước đây hồi đi học đúng là đánh nhau không ít lần.

Sau đó thì hình như là hồi lớp 11, bị một đám người không có mắt chặn ở một con ngõ nhỏ gần cổng trường đòi thu phí bảo kê, cậu khi đó đang vội đuổi theo Nhậm Đàn Chu, định bụng móc ra hai trăm đưa bọn họ cho xong, kết quả đối phương nhìn cậu từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, nói cậu chắc chắn vẫn còn tiền, bèn giật lấy cặp sách của cậu dốc ngược cho đồ bên trong rơi hết ra, sau đó lục lọi thêm một hồi, còn xé mất bài kiểm tra 100 điểm của cậu.

Những cái khác không phải chuyện gì lớn, nhưng bài kiểm tra 100 điểm kia bị xé mất rồi, Quý Ngưỡng Chân suýt thì tức đến mức trợn trắng mắt. Bởi vì bài kiểm tra tháng kia cậu cao hơn Nhậm Đàn Chu 20 điểm, bởi vậy cậu mới vội muốn mang nó đi khoe với Nhậm Đàn Chu.

Quý Ngưỡng Chân nổi giận, trực tiếp đạp tên để tóc húi cua kia một cước, sau đó nhào vào trận chiến một chọi ba. Cậu có vài mánh khoé đánh nhau, đối diện còn đều là Beta yếu đuối, hai ba chiêu đã đánh cho đối phương không đứng dậy nổi.



Nhưng lúc cậu ngồi xuống nhặt lại đồ vào cặp thì bị đánh úp bất ngờ, sau gáy còn bị một mảnh sắt rỉ đâm vào, nhưng lúc đó chỉ đâm vào bên dưới tuyến thế, cũng có thể đã xước qua tuyến thể. Sau đó cậu gọi điện bảo tài xế đưa mình đến bệnh viện xử lý vết thương, bác sĩ đã nói là vấn đề nhỏ thôi.

"Hình như... là từng bị rồi."

Hạng Vệ Dân hiểu ra: "Là vết thương do va đập, xem trên ảnh chụp có vẻ đã bị tắc nghẽn. Trước đây từng làm kiểm tra chưa?"

"Mỗi năm đều làm kiểm tra, nhưng trước đó bác sĩ chưa từng nói là có vấn đề này." Quý Ngưỡng Chân bắt đầu hơi nghi ngờ vị giáo sư trẻ tuổi nhìn có vẻ không sành đời trước mặt, nhưng đồng thời cũng dấy lên một tia hy vọng không dễ phát hiện.

"Tuyến thể của Beta gần như là không có độ mẫn cảm, khi chưa phân hoá không phát hiện ra một vài vết thương nhỏ cũng là bình thường, vết thương này của cậu nhìn không quá rõ ràng, còn là ở rìa, tôi cũng suýt thì bỏ qua rồi."

Giống như độ chính xác của thiết bị, trình độ kỹ lưỡng tỉ mỉ khi rà roát kết quả kiểm tra cũng là một nhân tố quan trọng.

Nhậm Đàn Chu nhíu mày hỏi: "Xử lý thế nào?"

Hạng Vệ Dân đặt tấm ảnh chụp X-quang xuống, tầm mắt đảo qua hai người, cuối cùng vẫn lựa chọn trao đổi trực tiếp với vị ăn mặc chỉn chu này.

"Trường hợp của cậu ấy có lẽ là do ngoại thương khiến tuyến thế bước vào chế độ ngủ đông, xếp vào loại bệnh NS9 của phòng thí nghiệm chúng tôi." Hạng Vệ Minh xoay chiếc ghế phát ra âm thanh lẹt kẹt, "Hai người tìm đến tôi, chứng tỏ cũng đã có sự hiểu biết nhất định về loại thuốc thí nghiệm này, chỉ là giống như trường hợp của cậu ấy thì cần được dẫn dắt bởi một loại pheromone cấp cao."

Hạng Vệ Dân xoay người gõ gì đó lên bàn phím, mở một tệp gồm các hồ sơ lý lịch, xoay đó xoay màn hình máy tính về phía hai người, hỏi: "Phòng thí nghiệm bên kia có nguồn hàng mẫu pheromone, đều là những người đã có hợp tác lâu dài, cậu có thể lựa chọn."

Nghiên cứu cho thấy, chủ thế nhận trị liệu phân hoá nếu tiếp xúc lâu dài với pheromone có cùng khuynh hướng phân hoá, dưới điều kiện tiên quyết là có xác suất thành công, sẽ thu ngắn quá trình trị liệu thúc đẩy lại đáng kể.

Nhưng thông thường mà nói, nguyên nhân quan trọng nhất khi đưa pheromone vào để dẫn dắt phân hoá là để đảm bảo Beta sau khi phân hoá đạt được cấp bậc pheromone càng cao.

Beta được nhận trị liệu phân hoá tự nhiên có đủ khả năng tìm Alpha cấp bậc cao trong xã hội hoặc trong gia tộc đến hỗ trợ, bởi vậy hoàn toàn không cần lo lắng đến chuyện bị pheromone của Alpha cấp bậc kém ảnh hưởng.

Xét theo tình trạng tuyến thể của Quý Ngưỡng Chân, lựa chọn một pheromone cấp cao đến hỗ trợ là điều tất yếu.

Quý Ngưỡng Chân nhìn chằm chằm màn hình, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc, cậu khá chú trọng đến mùi của pheromone, mong là không phải mùi gì quá khó ngửi hay là quá đặc thù.

Hạng Vệ Dân còn nói, pheromone dùng trong quá trình dẫn dắt sẽ ảnh hưởng đến mùi của pheromone sau khi phân hoá thành công ở một mức độ nhất định, nói cách khác, nếu như pheromone dẫn dắt có hương hoa, thế thì sau đó pheromone của cậu có khả năng cao cũng giống như thế hoặc là mùi hoa tương tự nào đó.

Cho nên khi Nhậm Đàn Chu bâng quơ đề nghị có thể lấy pheromone của mình dẫn dắt cho cậu, Quý Ngưỡng Chân lựa chọn giả điếc không nghe thấy.

Hạng Vệ Minh thấy Quý Ngưỡng Chân không hé răng, bèn hỏi: "Cậu nghĩ sao?"

"Rút pheromone không phải là sẽ cần dùng kim tiêm sao, hẳn là sẽ ảnh hưởng đến thân thể?" Quý Ngưỡng Chân giả bộ quan tâm, quay sang nói với Nhậm Đàn Chu: "Không cần phiền đến anh đâu, bình thường anh bận như thế..."

Hạng Vệ Dân bên kia lại rất nghiêm túc giúp cậu phổ cập khoa học: "Trong trường hợp pheromone của Alpha đầy đủ dư dả, rút ra một lượng thích hợp sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì xấu."

"Thêm nữa là, trong quá trình trị liệu rút ra pheromone phối hợp với thuốc, nếu thường ngày có nguồn pheromone mẫu dồi dào làm dẫn dắt sẽ nhận về càng nhiều hiệu quả, đương nhiên điểm đó tôi nói trước mắt vẫn đang trong giai đoạn luận chứng."

Kiến nghị của bác sĩ thì phải nghe.

Quý Ngưỡng Chân nhịn rồi lại nhịn, cố gắng không nói mình không thích mùi pheromone của Nhậm Đàn Chu lắm ở trước mặt người ngoài.

Mùa hè còn ổn, khá là mát lành sạch sẽ, nhưng mà mùa đông thì xong đời. Nếu không phải vì đã cố tình thu lại, thì những nơi Nhậm Đàn Chu đi qua đều sẽ có cảm giác như nhiệt độ giảm xuống mấy độ, cứ như bị rơi vào một vết nứt của tảng băng.

Cậu còn muốn nỗ lực vì bản thân một chút nữa, "Vừa nãy tôi xem đến một Alpha, hình như là thầy giáo dạy toán, pheromone có mùi hương là nước dừa, tôi cảm thấy khá tốt."

Nhậm Đàn Chu thong dong gõ mặt bàn, "Nước dừa? Thế thì cũng phải nhìn xem là dừa gì, có mùi nước dừa giống như mía ẩu."

Hạng Vệ Dân chưa nhìn ra quan hệ giữa bọn họ, nhưng có thể nhìn ra được ai trong hai người có quyền quyết định tuyệt đối.



Chẳng qua loại chuyện này liên quan đến chính bản thân mình, vẫn cần quan tâm đến mong muốn của người bệnh.

"Cậu nói thầy Giản ấy hả, người đó quả thật rất hấp dẫn. Nhờ người đó dẫn dắt, có lẽ sau khi thành công sẽ có mùi sữa dừa, hoặc là mùi vỏ dừa cùng loại, cũng là một loại mùi hương thanh xuân, không tệ." Hạng Vệ Dẫn hiếm khi an ủi người bệnh, "Xét tình huống trước mắt thì bản mẫu từng có case phân hoá thành công, chủng loại pheromone đều khá thống nhất, bản thân cậu cũng có tính toán rồi, không cần quá lo lắng."

"Giáo sư Hạng, được rồi."

Nhậm Đàn Chu rất kiên nhẫn chờ anh ta dài dòng xong một đống đó mới mở miệng, một lời quyết định xong chuyện này.

"Dùng của tôi."

Quý Ngưỡng Chân trong lòng bất mãn nhưng lại không dám nhiều lời, may là Hạng Vệ Dân còn nói: "Đây không phải chuyện nhỏ, hai người quay về bàn bạc lại với nhau đi, sau khi quyết định chắc chắn thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

Ngay khi bọn họ chuẩn bị ra về, Hạng Vệ Dân bỗng như nghĩ đến cái gì, lại hỏi Quý Ngưỡng Chân: "Còn có, trước đó cậu từng quan hệ tình dục chưa?"

Quý Ngưỡng Chân cũng không còn nhỏ rồi, từng quan hệ tình dục cũng không cần phải xẩu hố, nhưng không biết vì sao, nghe câu hỏi này xong máu nóng bỗng dồn lên não, xấu hổ không nói thành lời đều viết hết lên mặt.

Nhậm Đàn Chu thấy cậu không nói gì bèn giúp cậu trả lời, "Từng rồi, có ảnh hưởng gì sao?"

Hạng Vệ Dân trầm ngâm suy nghĩ, "Bị cắn vào tuyến thể rồi?"

Nhậm Đàn Chu: "Chưa."

Tối hôm đó anh đã nhịn không cắn, nếu không chắc chắn Quý Ngưỡng Chân sẽ muốn giết chết anh.

Hạng Vệ Dân lại nhìn tờ thông tin cơ bản trên tay, xã hội bây giờ chiếm chủ lưu vẫn là sự kết hợp giữa Beta và Omega, mà Alpha cũng đại đa số là chỉ kết hôn với Omega. Anh ta khoát tay, "Thế thì không sao, không trực tiếp đưa pheromone vào là được."

Ra khỏi văn phòng, không đợi Quý Ngưỡng Chân nổi chứng lẩm bẩm, Nhậm Đàn Chu đã lên tiếng trước: "Vì sao em thà dùng pheromone của một người lạ cũng không muốn dùng của anh?"

Vết đỏ đã lan từ cổ lên đến tai của Quý Ngưỡng Chân, cậu còn chưa thoát khỏi tình huống xấu hổ vừa rồi, buồn bực nói: "Cái này không liên quan gì đến người lạ hay người quen, em khá để ý đến mùi hương, em không thích..."

Nhậm Đàn Chu dừng chân.

"Không thích cái gì?"

"Em không khoái mùi pheromone của anh cho lắm." Quý Ngưỡng Chân thấy anh vẫn không nhúc nhích, cắn răng nói: "Em không thích, mùi do pheromone của anh dẫn dắt chắc cũng sẽ không hợp ý em, nếu đến chính mùi pheromone của mình mà cũng không quen thì có khác gì vác đá đập chân mình đâu."

"Pheromone của Alpha cấp cao sau khi rút ra còn phải tiếp tục phân tách, khi đưa vào sẽ không còn mạnh như của anh nữa. Em phải biết, chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến mùi pheromone." Nhậm Đàn Chu dùng góc độ khác thuyết phục cậu, "Hơn nữa, sẽ không có ai không ngửi quen mùi pheromone của mình, dù mùi pheromone của em có là mùi tất thối mà em ghét nhất đi chăng nữa."

Bất kể là xét theo góc độ nào, anh chính là nguồn mẫu có cấp độ vượt qua cả cao cấp, tính cạnh tranh cao, anh quả thật chính là lựa chọn tối ưu nhất.

Quý Ngưỡng Chân đã sắp bị thuyết phục, nhưng vẫn hỏi một câu thừa thãi: "Thật không..."

Không phải chứ, mùi pheromone của ai lại có mùi tất thối?

Nhậm Đàn Chu nâng tay, "Còn chưa đi xa, bây giờ em có thể quay lại hỏi giáo sư Hạng xem có đúng không."

Quý Ngưỡng Chân nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi thì lập tức rụt cổ, rất là không muốn.

"Không cần đâu, em tin anh."

- -- Lời tác giả ---

Giáo sư Hạng: Chắc chắn muốn phân hoá thành Alpha?

Beta nào đó: Ừa ừa (gật đầu)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.