Siêu Sao

Chương 171: Mất tích



Hôm nay du thuyền đi đến vịnh Hạ Long của Việt Nam, nước biển ở đây giống như được tắm rửa qua nhiều lần lộ ra màu sắc như ngọc bích, lại có những hòn núi nho nhỏ đứng yên trong dòng nước tĩnh lặng, trong nháy mắt khiến cho Đường Phong cho rằng nơi này là nước từ trên núi chảy xuống.

Bọn họ sẽ dừng lại ở vịnh Hạ Long hai ngày một đêm, xế chiều hôm nay đã đến vịnh Hạ Long đồng thời cũng đã được sắp xếp khách sạn nghỉ ngơi, cho đến xế chiều ngày sau sẽ khởi hành quay về Tam Á.

Đường Phong cùng Lục Thiên Thần đều mặc quần áo nhẹ nhàng, sau khi đăng kí ở khách sạn xong liền dự định đi lòng vòng xung quanh.

Nước biển ở vịnh Hạ Long vô cùng trong suốt, có thể nhìn đến chỗ sâu đến năm thước, cá nhỏ trong nước biển bơi qua bơi lại, làm cho người ta rất muốn nhảy vào đi du lịch một phen.

Bất quá bởi vì lúc cậu lên bờ đã là buổi chiều, Đường Phong quyết định sáng ngày mai quay trở lại chơi đùa.

Cạnh bờ biển của vịnh Hạ Long có một khu giải trí hoàng cung rất nổi tiếng, giá cả không cao lắm, bên trong biểu diễn một ít ca múa dân tộc cùng kĩ thuật múa rối nước đặc biệt của Việt Nam.

Bởi vì giá cả tiện nghi lại còn có biểu diễn nghệ thuật đặc biệt của người Việt cho nên hơn phân nửa người trên du thuyền đều tràn đi xem múa rối nước.

Ý nghĩa như tên, múa rối nước chính là làm cho con rối biểu diễn trong nước, nghệ nhân ở phía sau điều khiển cây trúc gắn với con rối để điều khiển chúng tiến hành biểu diễn.

Tiếng chiêng trống sang sang vang lên, một con rối lung lay lắc lắc bơi ra, màn biểu diễn chính thức bắt đầu.

“Cảm giác có chút giống với múa rối ở Vân Nam.”

Đường Phong cùng Lục Thiên Thần ngồi cùng một chỗ, vai kề vai, cũng chẳng sợ người khác nhìn thấy hay nghĩ gì, đây cũng không phải là Đường Phong cố ý, chỉ là từ trước đến nay tư tưởng của cậu tương đối mở ra, cũng không cảm thấy việc hai nam nhân vai kề vai có cái gì không thích hợp.

Bọn họ thỉnh thoảng kề sát vào tai đối phương nói chuyện phiếm, thấy đến chỗ hay thì cười rộ lên, hành động đó cùng khung cảnh xung quanh khiến cho mấy người vẫn luôn đi theo Lục Thiên Thần cùng Đường Phong cảm thấy vô cùng chói mắt.

Xem múa rối nước một hồi, Đường Phong lại muốn đi ra ngã tư đường ở Việt Nam tùy tiện loạn dạo.

Trên đường người đến người đi rất náo nhiệt, hai bên lề đường đều bán các loại hàng hóa đặc sắc mang đậm phong cách Việt, nếu như gặp cái gì cảm thấy thú vị Đường Phong cũng sẽ tiện tay mua mấy thứ, cậu không cần cũng có thể tặng cho mấy người tiểu Vũ.

Đi tới đi tới, Đường Phong thấy được một người quen, chính là người mà Lục Thiên Thần cùng cậu bắt được khi vừa mới lên thuyền, Lý Đông Tây.

Lý Đông Tây vẫn là một bộ học sinh mang một cặp kính đen to bản, cổ đeo túi đựng camera, điện thoại trong tay cũng không ngừng tác nghiệp chụp xung quanh, lúc chống lại tầm mắt của Đường Phong, tiểu nam sinh có chút ngại ngùng cười cười, sau đó gật đầu xem như chào hỏi.

Bất quá tiểu nam sinh vẫn là tiểu nam sinh, Đường Phong gật đầu đáp lại Lý Đông Tây… sau đó, Lý Đông Tây liền lăng xăng chạy đến.

“Đường đại ca, Lục tổng, hai người cũng đi dạo chơi a?” Trên mặt là tươi cười xán lạn, Lý Đông Tây có chút ngửa đầu nhìn bọn họ.

“Ân, đúng vậy, cậu chỉ có một mình?” Đường Phong nhìn nhìn hai bên, hình như Lý Đông Tây chỉ có một mình.

“Đúng vậy, ha hả, bạn của em còn phải ở trên thuyền làm việc không có biện pháp đi xuống đây chơi đùa.” Lý Đông Tây gãi đầu hắc hắc cười.

Đường Phong cong môi cười, trong mắt lộ ra vài phần giảo hoạt: “Cho tôi xem cậu chụp gì nào.”

“Cũng không có gì, chỉ là… một ít phong cảnh nhân văn ở Việt Nam thôi.” Lý Đông Tây ôm camera hướng Đường Phong phất phất tay. “Đường đại ca, em còn có chuyện phải đi trước, không quấy rầy anh cùng Lục tổng nữa.”

Nói xong liền xoay người bỏ chạy.

“Tiểu tử này.” Đường Phong cười lắc đầu.

“Hắn lại chụp chúng ta?” Lục Thiên Thần nhàn nhạt hỏi một câu.

“Tôi nghĩ hẳn là không có, bất quá nếu cậu ấy biết trên thuyền có chúng ta, làm sao có thể không biết trên thuyền còn có Ca Trần cùng dân quốc tiểu sinh chứ? Kỳ thực mấy hôm trước lúc bọn người Tô Khải Trình đi theo chúng ta thì tôi đã phát hiện Lý Đông Tây, tiểu tử thối kia đang lén lút dùng điện thoại chụp ảnh bọn Tô Khải Trình, nhất là cái ngày Ca Trần xuất hiện đầy gợi cảm đó, Lý Đông Tây vẫn luôn đối Ca Trần cuồng chụp.”

Đại khái là do lần đầu chụp Lục Thiên Thần cùng Đường Phong quá mức rõ ràng, mấy lần sau lúc Đường Phong thấy Lý Đông Tây thì cậu ta đã ẩn dấu rất tốt, không còn dùng camera to đùng nữa, à sửa thành dùng điện thoại nhỏ bé hơn.

Nhưng nếu bị Tô Khải Trình phát hiện, không biết sẽ bị đánh thành bộ dáng gì nữa, người bên cạnh Tô Khải Trình không xác định sẽ có ai nói thay cho Lý Đông Tây.

Ngươi chụp ngôi sao là một chuyện, chụp người có bối cảnh phức tạp lại là một chuyện khác, ngươi nói xem ngươi là một thực tập sinh nho nhỏ lại dám chụp vị ông chủ lớn này không phải là muốn chết sao?

Nếu như trước đó Lục Thiên Thần cùng Tô Khải Trình có quen biết, Đường Phong cũng không nhận ra Tô Khải Trình là người đứng đắn với gia thế sạch sẽ.

Hơn nữa, người đứng đắn có thể làm ra loại chuyện bắt cóc người khác sao?





Đường Phong cùng Lục Thiên Thần đi dạo thêm một vòng, không lâu lắm liền đột nhiên nghe được người ở cách đó không xa truyền đến tiếng kêu la, một người thanh niên mang theo túi đựng camera tách khỏi đoàn người chạy đến, một bên còn thường thường quay đầu lại nhìn.

Mấy hắc y nhân hung thần ác sát đuổi theo phía sau, người thanh niên chân ngắn làm sao là đối thủ của các vệ sĩ cao to, chẳng được bao lâu đã bị mấy người vệ sĩ vây lại, một người vệ sĩ trong đó hướng người thanh niên đánh một quyền vào bụng, người thanh niên kêu một tiếng ngã trên mặt đất.

“Lý Đông Tây?” Đường Phong liếc mắt liền nhận ra người thanh niên bị vây bắt là ai.

“Chúng ta đi qua xem xem.” Đường Phong nói xong liền đi tới, Lục Thiên Thần cũng chỉ có thể theo sau.

Bọn họ đi qua không lâu, bọn người Tô Khải Trình cùng Ca Trần cũng chạy đến, mọi người vừa chạm mặt nhau, Đường Phong cũng chỉ có thể cảm thán oan gia ngõ hẹp, thế nào mà chuyện gì cũng có thể đụng tới nhau?

“Tô Khải Trình, đối với hậu bối mà cần phải đánh như vậy sao? Đây là có chuyện gì xảy ra?” Đường Phong đi qua đem Lý Đông Tây té trên mặt đất kéo dậy, mấy người vệ sĩ thấy thế liền muốn tóm luôn Đường Phong, Lục Thiên Thần liền trực tiếp đi qua ngăn lại, mắt lạnh thoáng nhìn qua, mấy người vệ sĩ của Tô Khải Trình không còn dám tiến lên động thủ nữa.

“Làm cái gì? Ha hả, thoạt nhìn Đường Phong cậu có quen biết tên chó săn này, hắn vừa chụp lén tôi, lẽ nào tôi không nên tóm hắn?” Ca Trần gay gắt trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Phong hàm chứa lửa giận.

Xem đi, quả nhiên bị bắt được.

Đường Phong thở dài, hướng Lý Đông Tây nói: “Đem ảnh chụp của cậu xóa hết đi.”

Lý Đông Tây nhìn sắc mặt bất thiện của Ca Trần, lại nhìn mấy người vệ sĩ bên cạnh, sau khi suy nghĩ một hồi liền gật đầu.

“Tôi… Tôi không phải muốn đem những bức ảnh này đi bán, tôi chỉ là thích Ca Trần, là fan của anh ấy, thấy anh ấy nên chỉ muốn chụp hai tấm mà thôi.” Lý Đông Tây có chút ủy khuất nói.

“Fan?” Ca Trần nghi hoặc liếc mắt nhìn Lý Đông Tây.

Lý Đông Tây vừa bị nhìn liền vội vã gật đầu, vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, tôi rất thích những phim truyền hình do anh đóng.”

“Tôi đã sớm không còn đóng vai trong phim truyền hình.” Ca Trần cũng không bởi vì đối phương là fan hâm mộ của hắn mà khoan dung, lạnh lùng chỉ vào Lý Đông tây, đối vệ sĩ bên cạnh nói, “đem camera của hắn đập nát cho tôi.”

Lý Đông Tây vừa nghe liền vội vã ôm camera vào trong ngực: “Đừng a, tôi để dành rất lâu mới đủ tiền mua đó, Đường đại ca, anh giúp em đi, em thực sự không có dự định đem ảnh chụp bán cho tạp chí a.” Người ta cũng đã kêu tên mình ra, Đường Phong cũng không thể thấy chết không cứu a.

“Thanh niên không hiểu chuyện, cậu ấy còn là học sinh kiếm tiền cũng không dễ dàng, đây là lỗi của cậu ấy, chỉ cần đem ảnh chụp xóa là được rồi, không cần phải đem camera đập nát đi?”

“Ha hả, các ngươi là cùng một bọn đi.” Ca Trần liếc mắt nhìn Đường Phong, khóe miệng có chút run, “hà tất ở chỗ này giả dạng người tốt, Đường Phong, tôi biết cậu hận tôi may mắn hơn cậu, nổi danh hơn cậu, bạn bè nhiều hơn cậu, thế nhưng cậu không phải đã quay được một bộ phim rồi sao? Cần gì phải tìm một chó săn đến phá tôi, muốn triệt để bôi đen tôi, đem tôi kéo xuống chứ?”

Lời này nói cái gì cùng cái gì a, Đường Phong chưa từng nghĩ như vậy.

Ca Trần có chút ai oán nói: “Tốt xấu gì chúng ta trước đây cũng là bạn bè, cậu lại hận tôi như vậy?”

Lúc nói lời này cũng chưa hề nhìn vào mắt Lục Thiên Thần.

“Tôi không có hận cậu a…” Không phải đang nói Lý Đông Tây sao, tại sao lại xả đến trên người cậu rồi?

Đường Phong đem Lý Đông Tây kéo qua một bên, tiến lên nói: “Tôi khiến cậu ấy đem ảnh chụp hôm nay xóa hết, chuyện hôm nay chấm dứt ở đây được không? Đều là đi chơi đùa, không cần vì một chuyện nhỏ như vậy mà mất vui.”

“Là chúng tôi làm cậu mất vui.” Ca Trần lại bổ sung một câu.

“Được rồi.” Tô Khải Trình rốt cuộc đứng ra.

“Nể mặt Lục tổng cùng Đường đại minh tinh tương lai, chuyện hôm nay chấm dứt ở đây đi, thế nhưng nếu cậu còn dám loạn chụp, lần sau sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy.”

Lục Thiên Thần hợp thời nói: “Như vậy hay nhất.”

Người này hoàn toàn mặc kệ không chút để ý một thực tập sinh cùng hắn không có chút liên quan.

Đường Phong cầm lấy camera của Lý Đông Tây, dự định đem tất cả ảnh vừa chụp xóa đi, Lý Đông Tây có chút xấu hổ nhìn cậu một cái, lúc đầu Đường Phong không biết có chuyện gì xảy ra,kết quả vừa mở camera thình lình phát hiện tấm ảnh mới nhất cư nhiên là chụp cậu cùng Lục Thiên Thần vai kề vai xem múa rối nước.

Cậu… tiểu tử này…Đường Phong trừng mắt nhìn Lý Đông Tây.

Tên tiểu tử này, tôi ở chỗ này giúp cậu cầu tình, cậu thế nhưng thật tốt, không biết lúc nào lại len lén chụp ảnh của chúng tôi.

Đường Phong trừng mắt nhìn Lý Đông Tây, người sau vội vàng cúi đầu, có chút xấu hổ vò góc áo, nhỏ giọng giải thích: “Em… em không phải vì bán cho tạp chí, chỉ là cảm thấy khi hai người ở cùng một chỗ có cảm giác đặc biệt tốt đẹp, nhịn không được liền chụp lại.”

“Cậu vừa thấy chúng tôi liền bỏ chạy, có phải là do sợ chúng tôi nhìn thấy ảnh chụp trong camera hay không?” Đường Phong tiếp tục xem ảnh chụp, ảnh chụp cậu cùng Lục Thiên Thần đúng là chỉ có duy nhất bức ảnh hai người kề vai xem múa rối nước, những bức khác nếu không phải bọn người Tô Khải Trình cùng Ca Trần thì chính là phong cảnh của Việt Nam.

Cũng phải nói, những cuộn phim chỉ có bốn năm nghìn ở trong tay Lý Đông Tây lại cho ra không ít ảnh chụp không sai.

“Em sợ anh tức giận.” Lời này nói sao nghe cũng giống như của một người vợ nhỏ bị khi dễ, Lý Đông Tây lại nhìn về phía Ca Trần lạnh lùng bên cạnh, tựa hồ có chút thụ thương.

“Sau lại thấy bọn họ liền muốn chụp vài bức, còn chưa chụp được thì bị phát hiện…”

Sau đó chính là bị Tô Khải Trình cho vệ sĩ đuổi theo đánh đòn, còn những chuyện sau nữa thì Đường Phong cũng đã biết.

“Đường Phong, không nên đơn giản tin tưởng người khác, người đối tốt với cậu không nhất định sẽ nghĩ cho cậu, người không tốt với cậu, cũng không nhất định thực sự muốn tổn thương cậu.” Tô Khải Trình không mặn không nhạt nói ra một câu, có chút suy nghĩ liếc mắt nhìn Lý Đông Tây, “Cậu đối tốt với người khác, cũng phải xem có đáng giá hay không, đừng để cho kết quả là mất thân cũng như mất tâm, cái gì cũng không còn.”

Kỳ thực Đường Phong rất ngạc nhiên, trước đó Tô Khải Trình cùng Lục Thiên Thần và Charles ngửa bài, sau người này an phận yên lặng mấy tháng liền, tại sao hiện tại lại đột nhiên trở nên kiêu ngạo, không chỉ đi theo bọn họ không tha, hiện tại cư nhiên còn đối Lục Thiên Thần nói mát?

“Anh là chỉ trước kia anh đối với tôi không tốt, kỳ thực là rất tốt với tôi?” Đường Phong nở nụ cười, “Người hiện tại đối xử rất tốt với tôi, kỳ thực đúng là đối ta không tốt, bất quá cái gì mới là rất tốt với tôi, cái gì mới là không tốt với tôi?

Lời của Tô Khải Trình nghìn vạn lần không thể tin, ăn mệt một lần lại ăn lần thứ hai, chẳng phải cậu là tên ngu ngốc sao?

Đối với người từng tổn thương ngươi quá lớn không nên ôm huyễn tưởng, nhân sinh từng trải so với Tô Khải Trình càng phong phú cho nên Đường Phong mới sẽ không đơn giản bị hai ba câu nói gây xích mích mà khiến cho tâm thần bất định.

Đường Phong nói mấy câu quả thực giống như làm nhiễu khẩu lệnh khiến Tô Khải Trình có chút không biết nói tiếp như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn nam nhân.

“Tô tổng là muốn tốt cho cậu, cậu sao lại không biết cảm kích như vậy? Luận từng trải, Tô tổng so với cậu càng biết nhiều hơn.” Ca Trần vẫn đứng phía sau Tô Khải Trình, luôn luôn khiến cho người không hề phòng bị lại đột nhiên nói ra một câu khiến cho không người nào muốn nói nữa.

Nhiều lời vô ích, nói nhiều hơn nữa thì trong lòng mỗi người nghĩ thế nào vẫn sẽ nghĩ như vậy, muốn làm gì vẫn sẽ đi làm cái đó.

Lắc đầu, Đường Phong đưa mắt nhìn Lý Đông Tây vừa rồi còn đang cúi đầu xấu hổ hiện tại đang vẻ mặt hưng phấn nghe bọn họ nói chuyện, thiếu chút nữa quên mất việc chính.

“Tôi mới vừa rồi?” Đường Phong vừa nói vừa ấn nút chuẩn bị xóa bỏ.

Còn chưa nhấn xác nhận xóa đi, Lục Thiên Thần ở một bên đột nhiên lên tiếng: “Bức này lưu lại.”

Là bức ảnh hai người kề sát vào nhau ngắm nhìn múa rối nước, kỳ thực cũng không thấy rõ mặt, ảnh là chụp từ phía sau bên phải, chỉ có thể thấy đường nét gương mặt của bọn họ một cách mơ hồ, chỉ có hai bóng lưng dựa sát vào nhau dưới ánh sáng phản xạ nơi đáy nước, ngoài ý muốn có một loại cảm giác ấm áp bình thản, nếu xóa đi, Đường Phong thật sự cũng có chút luyến tiếc.

“Hảo.” Cậu gật đầu.

“Nếu xóa thì phải xóa toàn bộ mới được.” Tô Khải Trình đột nhiên đoạt lấy camera trong tay Đường Phong, mắt thấy người này sẽ đè xuống xác nhận xóa đi, đột nhiên có một bóng người giống như con khỉ lướt qua bọn họ, dưới tình huống bọn họ không hề phòng bị đem camera lấy mất. “Trộm a!” Lý Đông Tây là người đầu tiên nhảy dựng lên, chạy theo hướng bóng người biến mất, hai cái chân ngắn thực sự không có chút lực, phỏng chừng điểm thể dục ở rường cũng là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Đường Phong trong lúc nhất thời cũng chạy tới, camera là biến mất trong tay cậu, nam nhân không chút suy nghĩ liền vọt đi, Tô Khải Trình thấy thế cũng chạy theo.

Lục Thiên Thần mới quay người thì cánh tay đã bị người kéo gắt gao, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Ca Trần đang cắn chặt răng.

“Thiên Thần, anh đừng bỏ rơi em có được không, em không có anh thì không được, em làm nhiều việc cho anh như vậy, anh thế nào có thể không cần em? Em van cầu anh, van cầu anh có được không?” Ca Trần dùng hai tay ôm chặt lấy Lục Thiên Thần, tiếng khóc thảm thiết khiến cho không ít người bên cạnh quan tâm.

Chỉ cần thời gian trong nháy mắt như vậy, bọn người Đường Phong, Lý Đông Tây cùng Tô Khải Trình đã không biết đi nơi nào. “Tránh ra!” Lục Thiên Thần một tay đẩy ra Ca Trần, lập tức đuổi theo phương hướng bọn người Đường Phong biến mất.

Nam tử bị đẩy ra lảo đảo ngã ngồi dưới đất, mấy người vệ sĩ bên người Tô Khải Trình đã sớm chạy theo lão đại không còn bóng dáng, lúc này không còn ai đến hầu hạ vị Đại minh tinh này.

“Lục Thiên Thần!” Ca Trần tức giận đến muốn khóc lên, ngực không ngừng phập phồng lên xuống, ngồi dưới đất nhìn theo phương hướng Lục Thiên Thần biến mất mà nghiến răng nghiến lợi.

“Anh ta không thích cậu, cậu cần gì phải đau khổ đuổi theo anh ta?” Dân quốc tiểu sinh đứng bên cạnh Ca Trần, cúi người vươn tay hướng nam tử trẻ tuổi, mỉm cười, “Đứng lên đi, cùng ông chủ lớn đối nghịch không có gì hay ho đâu.”

“Ba!”

Ca Trần không chút cảm kích đánh bay bàn tay đang vươn ra của đối phương, mắt lạnh nói: “Mày tính là cái gì, ở chỗ này nói mát gì chứ, mày cho mày là ai? Mày bất quá chỉ là một con chó làm việc cho Tô Khải Trình, đừng tưởng rằng hắn hiện tại cưng chìu mày thì mày có thể cưỡi trên đầu tao, tao cho mày biết, mà là một con chó, đúng ra là một con chó bị người cưỡi!”

Tươi cười trên mặt Dân quốc tiểu sinh trong nháy mắt có chút cứng ngắc, hắn thu hồi bàn tay hơi đau rát, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay đau nhức, chậm rì rì nói: “Không sai, tôi không là cái gì, nhưng so với cậu thì mạnh mẽ hơn, cậu xem cậu hiện tại là cái bộ dáng gì, ngồi dưới đất khóc sướt mướt không chút hình tượng, ca Trần, cậu nghĩ cậu còn là Đại minh tinh sao? Ha hả, rời khỏi Tô Khải Trình thì cậu cái gì cũng không có.”

“Mày dám nói chuyện với tao như vậy?” Ca Trần tức giận không nhẹ.

… Cái loại ngôi sao hạng hai này khi trước thấy hắn lúc nào mà không cung kính, hiện tại được rồi, có chỗ dựa vững chắc thì liền càng lúc càng uy phong.

“Tôi vì sao không dám? Cậu vẫn cho là mình vẫn là Đại minh tinh người người ngước nhìn sao? Không có những ông chủ lớn ở phía sau đầu tư cho cậu, ai cho cậu đóng phim, ai cho cậu kinh phí tuyên truyền? Ca Trần, cậu cũng giống tôi chỉ là một con chó, không, cậu càng đáng thương hơn, bởi vì ngay chính thân phân của mình là gì cũng không biết.”

Trên cao nhìn xuống Ca Trần, Dân quốc tiểu sinh cười nhạt: “Cậu nhìn bộ dạng lúc này của cậu xem, đây là sự khác biệt giữa cậu cùng Đường Phong, nếu như tôi có quyền lựa chọn tôi cũng sẽ không chọn kẻ không có đầu óc chỉ biết giả vờ đáng thương!”

“Mày…” Ca Trần tức giận đứng dậy khỏi mặt đất, vung tay đánh Dân quốc tiểu sinh, đáng tiếc hắn đã quên Dân quốc tiểu sinh thế nhưng cao hơn hắn nửa cái đầu.

Ca Trần mới duỗi tay ra đã bị Dân quốc tiểu sinh tóm lại, trở tay dùng sức đẩy lại, Ca Trần lung lai lui ra phía sau vài bước thiếu chút nữa đã té ngã thêm lần nữa.

Dân quốc tiểu sinh buông tay, trong mắt tràn đầy chẳng đáng cùng thương cảm: “Ở đây không ai làm vệ sĩ cho cậu cũng không có ai làm chỗ dựa cho cậu, lúc đầu cậu là như thế nào khi dễ những tiểu ngôi sao chúng tôi, hiện tại để cậu nếm thử cáo loại tư vị này.”

Ngực Ca Trần không ngừng phập phồng lên xuống, cũng không còn muốn cùng đánh nhau với nam nhân, chỉ là lạnh lùng nhìn nam nhân không nói lời nào.

“Nhìn cái gì vậy, không phục phải phông? Ha hả, cậu không phục cũng không có cách nào, hiện tại sẽ không ai ra mặt cho cậu, Tô tổng đã không còn hứng thú với cậu, Lục Thiên Thần cũng không thích cậu, chính cậu lại không có bản lĩnh gì, cậu cho là mình còn là thanh niên mười bảy mười tám tuổi sao? Sớm một chút rời khỏi giới giải trí đi, ở đây không thích hợp với cậu.” Liếc mắt nhìn Ca Trần, Dân quốc tiểu sinh không nhanh không chậm hướng về phía bọn người Tô Khải Trình rời đi mà đuổi theo.

Xa xa nhìn Dân quốc tiểu sinh rời đi, nam tử trẻ tuổi ngẩng đầu cong môi cười. “Mày nhưng thật sự làm tao tỉnh lại a, chỗ dựa vững chắc a, đúng là cần phải có một cái.” Hít một hơi thật sâu, Ca Trần cắn răng. “Người hôm nay mắng ta, sau đó ta sẽ trả lại gấp mười cho người.”

Về phần Đường Phong…

Trước tạm thời bỏ qua, hắn cũng không thể bị một Dân quốc tiểu sinh gần ba mươi tuổi đánh bại.

“Hanh!” Ca Trần hít vào một hơi, cũng xoay người hướng về phía bọn người Tô Khải Trình rời đi mà chạy qua.

Hắn không đi lâu lắm liến thấy được Lục Thiên Thần, nam nhân kia vừa thấy hắn liền trực tiếp đi tới, Ca Trần còn chưa kịp vui vẻ nửa giây đã bị đối phương tạt một chậu nước lạnh. “Đường Phong đâu, cậu thấy cậu ấy không?” Lục Thiên Thần tựa hồ có chút khẩn trương, ngữ khí cũng trở nên nghiêm khắc.

Do dự nửa giây, Ca Trần thấy được Dân quốc tiểu sinh, liền hướng Lục Thiên Thần nói: “Không có, tôi từ phía bên kia đi qua, không thấy được Đường Phong, cũng không có thấy Tô Khải Trình! Có chuyện gì xảy ra, không tìm được bọn họ sao?” Ca Trần hỏi.

“Không gặp rồi.” Dân quốc tiểu sinh bên cạnh đưa mắt nhìn Ca Trần, “Tô tổng, Đường Phong, còn có người sinh viên bị trộm camera, tất cả bọn họ đều không thấy.”

Người giống như đang phiêu phù trong biển rộng, cứ dập dềnh theo từng đợt sóng biển.

Muốn đưa tay bắt lấy gì đó, nhưng thủy chung không thể nắm được gì, thân thể vô cùng yếu ớt, ngay cả ý thức cũng có chút tan rã.

Đại khái qua mấy phút Đường Phong mới có thể khiến ý thức của mình thanh tỉnh một chút, cậu nhớ là mình đang cùng Lý Đông Tây đuổi theo tên trộm kia, tên trộm quẹo vào một ngã rẽ, hai bên lề đường là dân bản xứ cùng du khách, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, cậu hô lớn bắt trộm, nhưng người ở nơi đó giống như không hề nghe được cậu đang nói gì.

Sau đó cậu tăng tốc độ tóm lấy tên trộm, đang muốn đoạt lại camera thì tên trộm kia lại đột nhiên ném gì đó về phía cậu, mùi vị có chút gay mũi, cậu muốn nín thở đã không còn kịp, thứ mùi gay mũi kia đã nhanh chóng tràn ngập, sau đó thế giới xung quanh như đều điên đảo lên, đầu của cậu vừa choáng vừa nặng nề.

Dựa vào ý thức cuối cùng và năng lực phản ứng của thân thể, Đường Phong hướng một quyền đánh về kẻ trộm rồi cố chạy về nơi đông người, cậu hình như thấy được Lý Đông Tây cùng Tô Khải Trình vừa chạy đến, cậu đưa tay hướng bọn họ ra dấu cũng như nói mấy câu đại loại như “đừng lại đây”, chỉ là những lời đó ngay cả chính cậu cũng nghe không quá rõ ràng.

Đáng tiếc không chờ Lý Đông Tây cùng Tô Khải Trình chạy đến, hai người kia đã bị một đám người đóng giả dân bản xứ nhào ra bắt giữ lôi đi.

Ngay lúc Đường Phong sắp té xỉu liền cảm giác được có người từ phía sau ôm lấy cậu, cậu thử quay đầu nhìn xem người ôm cậu là ai, nhưng đối phương lại biết ý đồ của cậu, đưa tay che hai mắt cậu lại.

Lâm vào một mảnh bóng tối yên tĩnh.

Chẳng lẽ là lại bị bắt cóc?

Cuộc sống thế nào lại kích thích còn hơn cả phim ảnh, đã một lần gặp phải Tô Khải Trình, nhưng hình như lần này Tô Khải Trình cũng bị bắt, vậy là ai?

Kẻ thù của Lục Thiên Thần?

Hay là vị Albert hay đột nhiên nhảy ra kia?

Suy nghĩ còn có chút hỗn loạn, không đau cũng không khó chịu, chỉ là có hơi choáng, như là lúc nửa mê nửa tỉnh, phân nửa chìm đắm trong mộng phân nửa có một chút ý thức, nhưng chính là không có biện pháp mở mắt ra.

Cậu thử giật giật thân thể, tay chân hoạt động tự do không có bị trói cũng không có bị xích, bàn tay nắm lấy đồ vật dưới thân, là một mảnh mềm mại cùng thô ráp, không phải đống cỏ khô cũng không phải mặt đất lạnh lẽo, cảm giác giống như là một cái giường lớn trong nhà.

Thân là con tin, được đãi ngộ như vậy đã là quá tốt.

Trong không khí không có mùi gì khó ngửi, nhưng lại có chút mùi vị nhàn nhạt thuộc riêng về biển, hiện tại bọn họ không ở cạnh biển chính là ở trên biển, nếu như không phải là do cậu chóng đến thân thể đều thỉnh thoảng lay động, vậy hẳn là đang ở trên thuyền rồi.

Chiếc thuyền này không biết đi đến chỗ nào, không phải là đem bọn họ ném xuống biển cho cá ăn đi?

Đường Phong không thích cảm giác bị ngạt đến chết, cũng không cho là mình có vận khí tốt có thể sống lại thêm lần nữa.

“Ngô…” Cậu đỡ trán cố gắng ngồi dậy, nhưng rất nhanh đã có người nắm lấy vai cậu đè xuống, nguyên lai bên cạnh vẫn luôn có người, chỉ là cậu không có phát hiện.

Cậu nghiêng đầu nhìn qua, còn chưa kịp nhìn thấy dáng dấp của đối phương thì trước mắt đã tối một mảnh, đối phương tiến lên ngậm lấy bờ môi của cậu, dùng chút lực đạo xông vào, bá đạo dây dưa cùng một chỗ.

Hơi thở của đối phương mang theo một cỗ mùi hương bạch hà nhàn nhạt, Đường Phong cảm thấy chính mình thực sự là không có thuốc nào cứu được rồi, đều đã bị cường hôn còn ở đó phân tích cái này phân tích cái kia.

Ngực cảm giác được một cỗ lực đạo áp bách thuộc về nam nhân, đối phương không nhanh không chậm đem T-shirt của cậu thoát ra, một đôi bàn tay thô to mà ấm áp hơi dùng sức xoa nắn ngực cùng vai của cậu, thỉnh thoảng lại dừng lại ngắt nhẹ một cái.

Có chút ngứa có chút đau, nhất định là xanh tím rồi.

Năm nay là sao vậy, cướp người còn muốn cướp sắc, cậu cũng không phải đại mỹ nữ gì.

“Bảo bối, nhớ tôi không?”

Nam nhân chậm rãi kề sát tai cậu phun ra một hơi thở, thanh âm quen thuộc lại ái muội ở bên tai Đường Phong quanh quẩn không ngớt, thanh âm này, ngữ khí này, còn có đôi bàn tay có chút quen thuộc.

“Charles…”

Đường Phong mơ mang phun ra một cái tên, cái tên đó không chỉ khiến cái tên đang ở trên người cậu lộ ra tươi cười thỏa mãn, cũng làm cho Đường Phong thở phào nhẹ nhõm.

Cậu tuy rằng không đến mức sẽ bị người cường rồi sẽ muốn chết muốn sống, nhưng mặc kệ là ai gặp phải loại chuyện này cũng sẽ không dễ chịu.

Vậy ra người bắt cóc cậu là Charles?

So với bất cứ ai khác đều tốt hơn.

“Thật thông minh, bảo bối của tôi.” Charles cười hì hì, sẽ thấy một màn ức hiếp chuẩn bị bắt đầu, một bên thoát quần của nam nhân một bên rì rầm nói: “Nhớ tôi không? Tôi thế nhưng nhớ cậu muốn chết, sách, nhìn trên người của cậu xem, đều đã bị tên ngu ngốc Lục Thiên Thần kia khi dễ hết cả, không quan hệ, tôi sẽ bảo vệ cậu, sẽ không để cậu bị hắn khi dễ.”

Anh mới là ngu ngốc, tôi chỗ nào bị người khi dễ, cũng không cần anh bảo vệ a.

Đường Phong không hề có khí lực cùng tranh luận với Charles, hiện tại đầu óc của cậu vẫn còn hỗn độn không rõ.

Bên tai nghe được một ít thanh âm, Đường Phong thử nắm tay Charles: “Tôi chóng mặt…”

“Ngủ một giấc liền tốt thôi, thuốc tuyệt đối không có tác dụng phụ, chỉ là giúp xúc tiến giấc ngủ thôi, chúng ta có thể làm một ít vận động xuất mồ hôi, càng có ích cho việc tăng tiến tình cảm giữa hai ta.”

Tôi muốn nói không phải là cái này…

Đường Phong rất nhanh cũng cảm giác được Charles có chút vội vã loạn động, đầu hùng này bắt đầu động dục sao?

“Ngô!” Một chút đau đớn khiến cậu nhẹ hừ một tiếng, lúc bắt đầu lay đọng thì cậu cảm thấy đầu óc của mình càng thêm hôn mê, cả người của cậu hiện tại không phải đang ở trong biển rộng, mà là đang ở trong máy giặt quần áo.

Charles cái đồ ngu ngốc t*ng trùng thượng não!





Không quá nhớ kỹ gì đó, Đường Phong phe phẩy phe phẩy đi ngủ.

Quả nhiên sau khi ngủ dậy thì đầu của cậu không còn hôn mê nữa, chỉ là tứ chi rã rời không quá thoải mái.

Thân thể bị nhốt chặt trong chăn giống như một kén tằm, Đường Phong nhẹ nhàng mở trừng hai mắt, sau khi tỉnh lại liền nghe được thanh âm của Charles, bất quá đối phương không phải là đang nói chuyện với cậu.

“Giữ chữ tín? Ha ha, tôi từ trước đến nay là một người rất giữ chữ tín, anh giú tôi làm viêc, tôi sẽ đem ảnh chụp trả lại cho anh, anh xem, hiện tại tôi đã đem ảnh chụp trả lại cho anh, Tô tổng, tôi nói có đúng không?”

“Charles ngồi dựa người vào đầu giường, bàn tay cách lớp chăn khoát lên thắt lưng Đường Phong, bởi Đường Phong nằm quay lưng về phía Charles nên đối phương cũng không có phát hiện cậu đã tỉnh lại.

“Charles, tất cả mọi người đều là kẻ làm việc buôn bán, tôi đã dẫn Đường Phong tới cho anh, cũng đã giúp kéo Lục Thiên Thần lại, không sai, anh đã trả lại ảnh chụp cho tôi, thế nhưng anh không thể qua sông đoạn cầu như vậy, vừa nhận người liền đem thuyền rời đi?” Thanh âm này là của Tô Khải Trình.

“Sách, Tô tổng, tôi nói, anh thật sự kỳ quái, anh không xuống thuyền về nhà chẳng lẽ còn muốn đi theo tôi? Nói trước a, tôi đối với loại hình như anh không có hứng thú.” Charles cười a a lại vươn tay ngắt một cái ở eo của Đường Phong, “Tôi thế nhưng rất yêu Đường bảo bối nhà tôi a!”

Ghê tởm, đáng khinh, ngu ngốc đầu hùng!

Đường Phong nghe thì âm thầm thở dài, Lục Thiên Thần cùng Charles là chuyện gì xảy ra, không phải là bởi vì vậy mà nháo lên bắt cậu đi đi?

Thế nào nghe như Charles cùng Tô Khải Trình hợp tác.

Tô Khải Trình có chút tức giận nói: “Charles, tôi là cùng Đường Phong mất tích, nếu như chỉ có mình tôi trở lại, Lục Thiên Thần thấy được lẽ nào không biết là tôi có góp tay bên trong?”

“Lẽ nào anh sợ hắn?” Charles là một bộ dáng bất cần đời, dẫn theo chút khiêu khích vừa cười vừa nói.

“Sợ hay không là một chuyện, không có ai thích bị Lục Thiên Thần trả thù.” Tô Khải Trình dừng lại một chút rồi nói, “Anh cùng hắn quen lâu như vậy, thì nên biết tính cách của hắn là cái dạng gì.”

“Được rồi, đừng ở chỗ này nói với tôi những chuyện đó, tại sao lúc đầu khi anh đáp ứng không thấy anh lo lắng những chuyện này vậy? Tô Khải Trình, đừng đi theo tôi giở trò, thuyền tới Thái Lan thì anh đi xuống cho tôi, nếu như không muốn xuống, tôi rất thích ý đem anh ném xuống biển cho cá mập ăn, chính anh tự chọn lấy.” Charles nhịn không được cho người đem Tô Khải Trình thỉnh ra ngoài.

Sau khi Tô Khải Trình rời đi, Charles liền xoay người đè ép Đường Phong, hôn lên tai nam nhân rồi vừa cười vừa nói: “Đường thân ái, tôi biết cậu tỉnh, đều là lỗi của Tô Khải Trình kia, thanh âm lớn như vậy đem cậu đánh thức rồi.”

“Rõ ràng là do thanh âm của anh giống như hùng rống.” Nếu bị phát hiện thì Đường Phong cũng không giả vờ nữa, việc đầu tiên cậu làm sau khi tỉnh lại không phải là hỏi cậu ở đâu, cũng không phải hỏi vì sao muốn cùng Tô Khải Trình liên hợp tính kế cậu cùng Lục Thiên Thần.

Đường Phong nhìn vẻ mặt mang theo mỉm cười của Charles, nghĩ đến tình cảnh làm tình ngày hôm qua, một cái nắm tay liền đánh lên mặt Charles.

“Ngao! Thân ái, cậu sau lại trở nên bạo lực rồi, tôi sẽ bị hủy dung a!” Charles ôm mặt cong lưng.

Lắc lắc tay, Đường Phong hướng về vai Charles đánh thêm một quyền.

Quyền đầu tiên là đánh việc hôm qua Charles thượng cậu, quyền thứ hai là đánh Charles lại dùng thuốc mê lên cậu.

“Anh là một đầu hùng ngu ngốc!”

Quyền thứ ba là thuần túy phát tiết tức giận, một ngày nghỉ tốt đẹp của cậu cứ như vậy mà bị phá hủy.

Được rồi, Charles còn đem một cái hình cảnh quốc tế đặt lực chú ý lên người cậu!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.